Cô nghĩ không nên tiếp tục làm chuyện xấu như vậy. Không biết cái mật rắn kia thuộc chủng loại nào lại khiến Đại Hôi ăn xong sẽ phấn khởi như thế, cứ như ngọn núi lửa, nhất định phải phun dung nham ra mới nghỉ ngơi được.
Chưa bao giờ nghe nói ăn mật rắn sẽ bị gì đó, Khương Bách Linh cảm thấy có lẽ sói ăn phải mật rắn giả.
Mà ngọn núi lửa sống này, Khương Bách Linh cảm thấy nó có nguồn năng lượng vô tận. Cô nghĩ trong tương lai, loài sinh vật gọi là rắn này và mật của nó, có lẽ sẽ trở thành vật nguy hiểm hàng đầu của cô, dù sao cô sẽ không để sói đụng đến một lần nào nữa.
Cô đã động rất lâu rồi, cổ tay bắt đầu ê mỏi, còn cái người cô đang phục vụ kia, vẫn đang nhìn cô chằm chằm, giống như mảnh đất đã tích tụ năng lượng rất lâu, đến lúc bộc phát phải giải phóng hết nguồn sức mạnh to lớn kia rồi mới chịu bỏ qua.
Thỉnh thoảng cô nghe được mấy tiếng chim kêu chíp chíp bay ngang qua hang động, hay tiếng bước chân của loài động vật nào đó đi ngang qua, doạ cô phải liên tục giật mình.
Mà sói không quan tâm đến thứ gì cả, anh là một con sói, là động vật không biết xấu hổ là gì, vì quá thoải mái rên “grừ grừ” không dứt, không thèm để ý đến việc liệu có con sói nào đó đi ngang qua nghe được tiếng kêu này hay không.
Mà cô đã cố gắng đè sự ngượng ngùng và luân thường xuống để làm loại chuyện này giúp anh, khi nhìn thấy sói có phản ứng như vậy cũng không khỏi đỏ mặt…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.