“A!” Khương Bách Linh bị đẩy ngã xuống đất, sau đó bị cái miệng đầy mùi máu tươi dán lên, cả người cô cứng lại, cảm nhận sói xám đang liếm mình, sau đó miệng bị thứ gì đó chặn lại.

Nó nhả miếng thịt sống đã được nhai nhỏ ra ngoài.

Thấy cô không ăn, sói xám không ngừng dùng đầu lưỡi liếm cô, Khương Bách Linh nhịn không nổi, dùng cả tay và chân né tránh, hết lần này tới lần khác chênh lệch về sức mạnh khiến cô không thể thoát khỏi nanh vuốt sói.

Lúc miếng thịt sống rơi vào trong miệng, cô cảm nhận được trái tim mình tan vỡ: nụ hôn đầu của lão nương, lại dâng cho một con dã thú.

“Khụ khụ…” Khương Bách Linh tê tâm liệt phế ho khan liều mạng móc họng. Mùi thịt sống tanh tưởi chiếm cứ toàn bộ thần kinh của cô. Nội tâm rõ ràng kháng cự, nhưng do đói khát lâu quá, cơ thể cô lại dễ dàng chấp nhận.

Thịt tươi và máu, những thứ này có thể giúp cô sống sót.

Sói xám nghiêng đầu nhìn động tác của cô, chắc cảm thấy lạ lẫm lắm, lúc Khương Bách Linh ngừng ho, nó lại gần liếm cô, liếm sạch vết máu trên mặt cô. Khương Bách Linh không chống cự nổi, đành thuận theo hành động của nó.

Đến khi nó cảm thấy trên mặt cô không còn mùi gì nữa, mới đi tiêu diệt nốt số thịt hươu còn lại. Khương Bách Linh ngồi dưới đất nhìn con sói thô lỗ cắn xé thịt, suy nghĩ về hành động vừa rồi của nó, chẳng lẽ nó đang an ủi cô? Như một người trưởng thành an ủi một đứa trẻ.

Đút đồ ăn, hay dựa sát sưởi ấm, thật ra nó không coi cô như con mồi, mà là nhầm cô thành con non đi.

Ăn xong con mồi đống xương bị nó dồn vào trong góc, thời gian còn lại nó nằm trên cỏ liếm láp chải vuốt lại bộ lông, Khương Bách Linh đoán máu tươi và tro bụi bết dính thành cục trên lông khiến nó không thoải mái.

Khương Bách Linh đứng trong góc cách nó thật xa, thẳng đến khi sói xám dọn dẹp xong bộ lông, cô không nhịn được nữa.

Ai nhịn được thì nhịn chứ cô không nhịn được nữa rồi, người có ba việc không thể nhịn.

Cô luôn chú ý thấy sói xám không bài tiết ở trong hang động, có lẽ nó cũng giống đa số động vật họ chó khác dùng bài tiết để đánh dấu lãnh địa của mình, Khương Bách Linh không thích bài tiết ở một nơi nhỏ hẹp một người một sói này.

Suy nghĩ thật kỹ, cô quyết định leo xuống phía dưới hang động.

Bên ngoài trời đã tạnh mưa, giờ phút này mặt trời treo cao rải những tia nắng xuống mảnh đất cháy đen này nhìn thật tiêu điều hoang vắng, mặt đất ẩm ướt nhanh chóng bốc hơi, Khương Bách Linh đợi một lúc không thấy động vật nào đi qua chân núi, cô nghĩ chắc khá an toàn rồi.

Cô cẩn thận nhích về phía cửa động, sau khi con sói ăn no nhìn nó có vẻ rất thoải mái, cái đuôi dài xù lông vung vẩy quanh người, cô không dám trực tiếp vượt qua nó để đi xuống, chỉ có thể lơ đãng chậm chạp xê dịch ra phía ngoài.

Đúng như cô đã nghĩ, cửa hang động có một sườn dốc có thể leo xuống được, chính điểm này đã đẩy cái hang động này vào vị trí vô cùng thuận lợi. Bên ngoài vách núi là mỏm đá gồ ghề, trừ những cây dây leo kia, Khương Bách Linh nhìn thấy rất nhiều quả nhỏ màu đỏ mọc bên trong kẽ đá.

Vì trong miệng còn mùi vị máu tanh, cô nhìn những quả đỏ chín mọng nước kia thật ngon miệng làm sao, nghĩ thôi mà nước miếng đã tràn ra rồi, nhưng dù muốn ăn như nào đi chăng nữa, điều kiện tiên quyết là trước khi xác định được nó có độc hay không, cô không dám ăn thử.

Cho đến khi Khương Bách Linh vụng về leo xuống núi, con sói vẫn không nhúc nhích, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn cô một cái, xác định cô vẫn trong phạm vi không chế của nó, cực kỳ giống một người lớn đang nuông chiều đứa trẻ của mình.

Cô nhăn nhó tìm nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được một tảng đá lớn nhô ra khỏi sườn núi, sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Khương Bách Linh đứng lên thở phào một cái.

Ủa, không đúng, nơi này chỉ có một mình cô, tại sao cô phải xấu hổ nhỉ?

Còn mải suy nghĩ bậy bạ cô không phát hiện sói xám đã nhảy xuống tự lúc nào, trong nháy mắt đã đứng cạnh cô, nó dùng đầu đẩy đẩy cô, dễ dàng dùng cơ thể to lớn của mình ép mặt cô vào bộ lông dày, Khương Bách Linh bị ép vào bộ lông dày dậm của con sói, miệng ăn toàn là lông.

“Này, mày làm gì thế!” Cô còn chưa kịp phản ứng, sói xám bỗng đẩy cô ra đi vòng ra sau tảng đá nơi cô vừa mới bài tiết kia, lỗ mũi ngửi ngửi, như đang ngửi mùi ở đó vậy.

Không hiểu sao Khương Bách Linh cảm thấy bối rối, nỗi sợ cùng kiêng kỵ quên sạch bách, dưới tình thế gấp gáp cô vội kéo lông trên người con sói: “Mày đừng!”

Con sói quay đầu nhìn cô, lúc này Khương Bách Linh mới tỉnh ngộ trước hành động vừa rồi của mình, lập tức buông tay.

Cô điên rồi sao, không muốn sống nữa à…

May mắn con sói kia không tức giận, nó quay đầu ngửi khe đá ẩm ướt, sau đó xoay người dùng chân sau gạt đất đá, rất nhanh liền che giấu đi cái nhà vệ sinh tạm bợ kia.

Sau khi hoàn thành nó đi đến ngửi một lần, thấy chưa hài lòng lại gạt thêm một lớp cỏ dại nữa.

Khương Bách Linh nhìn mà trợn mắt há mồm, thật sự cô không hiểu nổi hành vi của con sói này, nếu như nói nó phân tán mùi của mình để đánh đấu lãnh địa, như vậy nó che giấu mùi của cô để làm gì? Chẳng lẽ mùi của con người sẽ hấp dẫn loài động vật khác, bản năng khiến loài sói không thích?

Chẳng qua sẽ không có ai có thể trả lời câu hỏi ấy của cô.

Con sói xám làm xong hết thảy mới lắc lắc người, nó nhìn Khương Bách Linh khẽ kêu“grừ grừ”, sau đó đi ra ngoài, cô đoán chắc nó muốn đi tuần tra lãnh địa hoặc đi săn mồi, bởi vì loài sói ăn rất nhiều, còn không nói con sói này to hơn con chó không biết bao nhiêu lần, một con hươu nhỏ khẳng định không lấp đầy được dạ dày của nó.

Có lẽ không yên tâm Khương Bách Linh, sói xám chạy được mấy bước lại quay đầu nhìn cô một cái, điều này khiến trong lòng cô thấy thật sợ hãi. Đợi đến khi cô cho là nó sẽ đi mất, nó bỗng quay đầu chạy về.

“Grừ grừ” nó dùng chỗ lông mềm nhất cọ mặt cô, sau đó nằm xuống đất.

Khương Bách Linh ngây người, cô nhìn tư thế nằm của con sói này, nó chúi đầu lên hai chân trước, chân sau cong lên, tư thế này cho thấy nó không phải muốn ngủ ở đây. Vậy chỉ còn một khả năng, nó muốn cô leo lên người nó.

Có lẽ thấy đã qua một lúc rồi mà cô vẫn không nhúc nhích, sói xám nhịn không được gầm với cô một tiếng, Khương Bách Linh cắn răng dùng cả tay chân leo lên lưng sói, trên lưng nó lông vừa dài vừa dày, mặc dù không quá mềm mại, nhưng tác dụng giữ ấm thì vô cùng tuyệt vời.

Sói xám thấy cô ngồi vững, lập tức đứng lên chạy như điên vào trong rừng, người Khương Bách Linh ngả về sau một cái, sau đó theo phản xạ vội tóm chặt bộ lông dài trên người con sói.

Sói xám há miệng kêu khò khè, Khương Bách Linh cảm thấy nếu nó có thể nói chuyện, đại khái là nhắc nhở cô phải cẩn thận, nghĩ như vậy, cô vội vàng hạ thấp người dán vào lưng sói, để người mình càng thêm phù hợp với quỹ đạo vận động của nó.

Sống hơn hai mươi năm trời Khương Bách Linh chưa từng cưỡi ngựa, lần đầu tiên được cưỡi sói không được tốt lắm, hành động của nó có biên độ rất lớn, chỉ nhìn vào sự chuyển động của bắp thịt và bộ lông thôi cũng đủ để Khương Bách Linh phải nơm nớp lo sợ rồi, cô cảm nhận được tốc độ và sức dẻo dai của nó thật kinh khủng, cảm giác như ngồi trên xe đua F1 phi trong một khu rừng cây cối dày đặc vậy: Sợ hết hồn hết vía.

“Grừ grừ” không biết sói xám đã dừng lại từ lúc nào, Khương Bách Linh từ trong đống lông sói ngẩng lên nhìn, đập vào mắt đầu tiên chính là một thung lũng rất lớn, thảm thực vật màu xanh nhấp nhô uốn lượn dài vô tận.

Từ chỗ cô đang đứng đi về trước một đoạn là một dãy núi đá, chúng nó cao hơn thung lũng mấy trăm mét, nhìn như một rừng cây rậm rạp bắt đầu từ đáy cốc sinh trưởng xoè ra như cánh quạt, sau đó khuếch tán về phương xa.

Mấy con sông màu bạc như những viên đá quý khảm nạm trong màu xanh biếc của cánh rừng, đây là một thế giới thật xinh đẹp.

Nhưng sự thật lại tàn khốc khiến Khương Bách Linh cảm thấy tuyệt vọng.

Bởi vì cô biết, cảnh sắc này, nơi này tuyệt đối không phải thế giới của mình.

“Grừ grừ” sói xám cọ cọ đầu cô, sau đó thè lưỡi liếm giọt nước lăn trên khoé mắt cô, dường như nó cảm nhận được mùi vị của giọt nước đó, sau đó nó liếm hết cả mặt cô. Khương Bách Linh khóc không ra nước mắt giơ tay đẩy cái đầu to ra, vốn còn thấy bi thương tuyệt vọng thì lúc này cũng bị hòa tan.

“Có lẽ là ý trời.” Cô ôm cổ sói xám, lần đầu tiên úp mặt vào tai nó nói: “Nếu như không có mày, chắc chắn tao không sống nổi.” Mặc kệ là ý trời, hay vì lý do gì cũng được, kết quả đã định, Khương Bách Linh cô lại đứng hàng áp chót của chuỗi thức ăn, nhất định phải liều mạng sống sót.

“Tao đặt cho mày một cái tên đi.” Cô vuốt ve bộ lông của sói xám: “Vậy gọi mày là Đại Hôi, được không?” Nhưng sói xám không có phản ứng như cô mong đợi, Khương Bách Linh hơi mất mát, mặc dù biểu hiện của nó cho thấy nó có trí thông minh rất cao, nhưng cuối cùng nó vẫn chỉ là một con sói mà thôi.

Nó sẽ không trở thành một người bạn có thể nói chuyện trên trời dưới đất với cô, trừ khi tương lai cô tìm được đồng loại, nếu không trong tương lai, ngôn ngữ sẽ trở thành đồ vật xa xỉ nhất đối với cô.

Trên đường về Đại Hôi cố tình đi chậm, cứ như đưa Khương Bách Linh đi tham quan lãnh địa của nó vậy, một người một sói nhàn nhã tản bộ ở trong rừng. Nó là kẻ đứng đầu của chuỗi thức ăn, tất cả động vật đều là thức ăn của nó, đối với cô mà nói bốn phía đều là nguy hiểm, nơi an toàn nhất lại là nhà của con sói xám này.

Vừa mới xuyên đến vì quá lo sợ, tâm thần không yên chỉ muốn tìm đường về, cho tới bây giờ khi đã bình tâm lại Khương Bách Linh mới phát hiện ra chỗ đặc biệt của khu rừng này.

So sánh với rừng cây ăn quả ở thế giới trước, thảm thực vật trong khu rừng nguyên thủy này có rất nhiều chủng loại, ví dụ như cái cây mà Khương Bách Linh gặp trong mưa mà cô nhầm nó thành chuối tây, nhưng quả lại tròn như quả dừa, thân nó lùn hơn cây chuối tây nhiều.

Khương Bách Linh thử hái một quả, phát hiện vỏ ngoài nó rất cứng, dùng tay không thể tách ra được. Lúc định vứt đi thì sói xám bỗng sáp tới, răng nanh sói cắn một cái dễ dàng tách quả dừa ra làm đôi.

Khương Bách Linh ngạc nhiên mừng rỡ, chẳng qua Đại Hôi không thích mùi vị của quả này, sau khi cắn nát nó vội khạc toàn bộ vụn dừa ra.

Cô nhặt một nửa tạm coi như là lành lặn lên quan sát, bên trong là phần thịt quả như sợi bông, không có nước, cô lấy ngón tay chấm một cái nếm thử, mùi vị vừa đắng vừa chát. Nhìn phản ứng của Đại Hôi chắc là không có độc, nhưng cũng không ăn được, loại cây này chỉ có phiến lá to của nó là dùng được thôi.

Khương Bách Linh cảm thấy cô thu thập được quá ít thông tin về thế giới này, ví dụ một loài cây như thế này, từ rễ đến lá, công dụng của nó cô biết ít đến thảm thương, cách duy nhất là thử mùi và vị để phân loại được chúng, chua, cay mặn hay ngọt, đây có lẽ là một quá trình rất rất dài khiến người ta phải tức điên.

“Nếu nơi này không còn người khác, vậy mình chính là người đầu tiên khai phá khu rừng này?” Cô ngồi trên lưng Đại Hôi, tay cầm mấy quả dừa, cô là người thứ nhất được hưởng đặc quyền đặt tên cho nó.

“Vậy gọi nó là cây dừa lá rộng đi, mình không nghĩ ra tên nào thích hợp hơn.” Khương Bách Linh thở dài, dù sao thì cái tên này cũng chỉ có mình cô gọi, kể cả có gọi nó là tứ đại mỹ nhân đi nữa cũng chẳng có ai quan tâm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play