Lửa giống như đất đá sạt lở nhanh chóng lan rộng, lúc Khương Bách Linh bò ra khỏi hốc cây, ánh lửa rợp trời đã lan đến bên cạnh, cô hoảng không chọn đường xoay người chạy như điên, thỉnh thoảng lại có vài động vật nhỏ hoảng sợ chạy sượt qua người.

Ngoài tự nhiên, những khu rừng nguyên sinh một khi xảy ra cháy rừng, khu vực cháy đều tính bằng đơn vị héc-ta, cây cối bị đốt trơ trọi, sức tàn phá tuyệt đối không chỉ dừng lại ở việc thiêu huỷ thảm thực vật.Có mấy động vật giống con dê nhanh chóng chạy vượt qua cô, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, Khương Bách Linh ngửi thấy mùi khói đặc cuồn cuộn, nhưng thể lực cô đang không ngừng xói mòn, một ngày thiếu nước cơ thể như quả bóng xì hơi, muốn bay cao nhưng không thể bay được.

Ngọn lửa tham lam cắn nuốt cành lá, vì mùa thu lá rụng quá dày, nó như nguồn nhiên liệu tự nhiên khiến đám cháy lan rộng và nhanh hơn. Cây cối bên cạnh Khương Bách Linh đã bị cháy, cô cố gắng chạy như điên về hướng lửa chưa lan tới, nhưng rất nhanh đã bị thế lửa đuổi kịp, mắt thấy sẽ bị vây trong đám lửa. “A!” Dưới chân chợt dẫm vào khoảng không, cả người cô ngã xuống sườn núi, hai tay cô vội ôm lấy đầu, phía sau lưng tiếp xúc với bụi cỏ, lại lăn thêm vài vòng nữa sau đó va người vào một thân cây rồi mới ngừng lại.

Lá rụng phủ kín người, Khương Bách Linh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như bị ai đó điên cuồng đánh một trận vậy, khuỷu tay và bàn tay nóng rát, cả người như không phải của chính mình nữa.

Chóp mũi ngửi được hương thơm của lá cây, cô giãy giụa muốn bò dậy, chạy nhanh, chạy nhanh……Bỗng nhiên trên đỉnh đầu có tiếng sấm kêu ầm ầm.

“Roẹt roẹt.” Một tia sét đánh xuống, trong nháy mắt gió lớn đưa mây đen vần vũ bay tới, Khương Bách Linh cảm nhận được có hạt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt mình, rơi vào ngọn lửa đang cháy phát ra tiếng xèo xèo.

Dông tố tới, được cứu rồi.

Mà phía dưới sườn núi là một vùng đất đá, căn bản không có đường đi, cô chỉ có thể liều mạng bò lên trên sườn núi.

Ngón tay bị hòn đá sắc nhọn cắt qua, trên mặt cũng nhiều hơn vài miệng vết thương nhỏ.

Vốn là cô gái quần áo sạch sẽ chỉnh tề thì bây giờ lại giống như ác quỷ vừa bò ra từ đống bùn đất, cả người dơ bẩn đầy bùn và lá cây, nhưng Khương Bách Linh không thèm để ý.

Có lẽ vào giờ phút này trong đầu cũng chỉ còn hai chữ: Sống sót.Mưa càng lúc càng lớn, giọt mưa lạnh băng từ cổ chảy vào trong người, cô ngắt vài cành lá che đầu, nhưng phát hiện phương pháp này không khả quan lắm, áo khoác màu nâu nhạt đã sớm ướt đẫm, cổ áo lông bên trong cũng bắt đầu ngấm nước.

Nhiệt độ cơ thể cô đang giảm mạnh.

Lửa đã ngừng cháy, Khương Bách Linh chân thấp chân cao dẫm trên nền đất, dần dần cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt xuất hiện bóng chồng, một cây biến thành hai cây, một cục đá biến thành hai cục đá.

“Mình cần phải chống đỡ……” Cô đỡ lấy thân cây thở dốc, giơ tay lau nước ở trên mặt, bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa có mấy cái hõm nước đọng. Chắc vừa có động vật đi qua, dấu vết còn rất mới.

Là dấu chân hình hoa mai, phải hai chân Khương Bách Linh hợp lại mới to được như thế.

Cô chỉ nhìn thoáng qua, lập tức xoay người chạy trốn về hướng ngược lại, cô không dám phát ra động tĩnh quá lớn, bởi vì cô biết đó là động vật gì.

Đó là dấu chân sói.

Sói cùng chó khác nhau, dấu chân sói to hơn dấu chân chó rất nhiều, hơn nữa không chỉ có hình bàn chân hoa mai, nó còn lưu lại dấu vết của móng vuốt sắc bén.

Hơn nữa con sói xuất hiện ở trong khu rừng này, nhìn dấu chân là biết nó to hơn con sói bình thường rất nhiều rồi.

Khương Bách Linh không muốn mình trở thành thức ăn vào bụng sói, cô thấy mình hẳn có thể chạy thoát, nhưng sự thật chứng minh cô sai rồi.

Trước mắt có một sinh vật to lớn bất ngờ lao ra, nhìn ngoại hình rất giống chó sói, nhưng cô không có cách nào thuyết phục chính mình đó là chó sói, bởi vì hình thể của nó to hơn chó sói rất rất nhiều, tất cả con sói trên thế giới này cũng không có to được như vậy, đây là một con quái vật thì đúng hơn.

Cô chậm rãi lui về phía sau, không dám chớp mắt quan sát động tác của con sói phía đối diện, nó nghiêng đầu nhìn cô, thoạt nhìn nó không có vẻ gì là đói bụng, đôi mắt màu xanh lục khiến cô nhớ tới lang vương ở trong mộng.

Đều hung mãnh và tràn đầy tính xâm lược như nhau.

Khương Bách Linh móc di động ra, cô biết nếu gặp một con sói đơn độc có khi còn có một đường sống, bởi vì chúng nó là loài động vật đa nghi, sẽ không dễ dàng phát động công kích, xoay người chạy trốn thường sẽ chết nhanh hơn, nếu có thể dọa được chúng nó, là sẽ thoát được nguy hiểm.

Chỉ là hiện thực thì thường không như mong đợi, mặc kệ cô mở đèn pin với ánh sáng mạnh, hay lớn tiếng kêu to, con sói lớn kia vẫn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.

Nhìn nó từng bước đến gần, Khương Bách Linh có cảm giác đôi chân không phải của mình nữa rồi, người không thể cử động. Cô bắt đầu cảm nhận được hơi thở tanh hôi của con sói, trước mắt như người mù một mảnh mơ hồ.Bỗng nhiên, đỉnh đầu cô vang lên tiếng cành cây bị gãy, cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, một cành cây cháy đen rơi xuống, cô chỉ kịp giơ tay lên ngăn cản, trong nháy mắt phần eo như bị thứ gì đóng đinh lại, sau đó là trời đất quay cuồng.

Cành cây rơi xuống đất. Khương Bách Linh thì ngây dại, cô, thế mà cô lại bị con sói lớn này ngậm vào trong miệng!

“A!” Cô không kìm chế được hét chói tai, răng nanh sắc nhọn cắn chặt vòng eo cô, mặc cho cô giãy giụa kiểu gì cũng không nhúc nhích được, như kiến càng lay cổ thụ, sức lực kém xa nhau.

Sói lớn cắn chặt Khương Bách Linh lướt nhanh như một cơn gió, hai tay cô liều chết tóm chặt lấy lông bên ngoài miệng nó, hai chân vô lực đá lung tung. Cô cảm thấy mình sắp chết.

Có lẽ ngày mai, trong rừng sẽ xuất hiện một phần cơ thể còn sót lại sau bữa ăn của mãnh thú, tàn phá bất kham, thảm không nỡ nhìn.

Cô đảo mắt nhìn cảnh vật nhanh chóng biến đổi, trước khi hôn mê mới nhận ra, thì ra con sói này vẫn luôn đuổi theo cô tới tận đây, nơi nó chạy qua đều là những nơi cô đã đi qua.

Chỉ cần nghĩ mình bị một con sói theo dõi, chắc chắn không có khả năng trốn thoát nữa rồi.

—————

Bên trong hang động ẩm ướt lạnh lẽo, sau cơn mưa nước chảy tích táp rơi trên đá.

Vào phút giây nguy hiểm, não bộ con người sẽ tiến hành tự thôi miên, che chắn tất cả sự vật có thể gây hại đến bản thân. Mà Khương Bách Linh hy vọng tất cả chuyện này chỉ là ảo giác, chờ đến khi tỉnh lại, cô đang nằm trên chiếc giường nhỏ êm ái trong ký túc xá dành cho giáo viên, trên bàn để một ly cà phê.

Nhưng chóp mũi ngửi thấy mùi tanh hôi của dã thú đã nói cho cô biết, cô vẫn ở trong cái rừng rậm lạnh lẽo này.

Lúc Khương Bách Linh tỉnh lại muốn cử động cũng không dám, bởi vì có một con sói lớn đang nằm kế bên cô.

Cô lén lút đánh giá nó, con sói to lớn này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cái đầu cực to gối lên hai chân trước, cái đuôi lông xù vung vẩy bên người, nhìn là biết ngay nó đâu có ngủ.

Bộ lông của nó vô cùng dày, phần lưng và đầu là màu xám đậm, từ cổ kéo dài xuống bụng là màu xám nhạt, chỉ có hai lỗ tai là lông tơ trắng như tuyết. Bộ lông giống như một tấm thảm dày rũ xuống, nhìn qua nó to hơn cơ thể thật một vòng.

Người Khương Bách Linh cứng đờ nằm cạnh nó, cảm nhận được hơi ấm và áp lực vô hình cuồn cuộn không dứt đến từ con sói kia, cô thử giật giật eo, không biến thành hai nửa, cô không bị thương,

Đôi tay sờ đến lớp cỏ tranh khô cằn bên dưới, đỉnh đầu là hang động đen xám, nơi đây hẳn là hang ổ của con sói này.

Như vậy thì, tại sao nó lại mang một con người đến ổ của mình thế?Khương Bách Linh nhìn sói xám đến xuất thần, sợi lông cứng rắn của nó cọ vào người cô, so với bộ lông vàng óng mượt của thú cưng cô nuôi ngày trước khác nhau một trời một vực.

Có lẽ nó cảm thấy chơi với cô rất vui, hoặc là xem cô trở thành loài động vật kỳ lạ nào đó?

Khương Bách Linh đang sầu lo, bỗng nhiên đối diện với cặp mắt màu xanh lục, cô cứng người, không biết từ khi nào con sói xám này đã mở to mắt nhìn cô chằm chằm, không giống với lúc ở trong rừng, bây giờ đôi mắt nó là màu xanh biếc.

Cô vội vàng bò dậy, dùng cả tay và chân lui về phía sau.

Con sói xám ưu nhã đứng lên lắc lắc người, sau đó chậm rãi đi về phía cô.

Lưng Khương Bách Linh dán lên vách đá lạnh lẽo, cô giơ tay che mặt, giờ phút này vọng tưởng thoát đi là không có khả năng.

Sau đó không biết sợi dây thần kinh nào của cô bị kích thích, lục trong balo lấy con dao Thuỵ Sĩ ra.

“Không cần lại đây.” Cô cắn răng nói.

Nhưng không có hàm răng sắc nhọn như trong suy nghĩ mà thay vào đó là một cái lưỡi nóng rực liếm láp tay cô, Khương Bách Linh ngây người, con dao nhanh chóng bị cuốn đi rơi xuống đất.

Sói xám trước mắt cúi đầu liếm láp vết trầy trên tay cô, trên đầu lưỡi có gai ngược, liếm cô thấy hơi đau, nhưng trong lòng cô đang không ngừng gào thét. Gia hỏa này, sẽ không xem cô thành sủng vật đi?

Sói xám rất kiên nhẫn, cái lưỡi nóng hầm hập liếm sạch sẽ hai tay Khương Bách Linh, thậm chí còn há to miệng nuốt cả cánh tay của cô vào, hành động này khiến cô sợ tới mức trái tim suýt thì ngừng đập.Nhưng mà sự thật chứng minh, nó chỉ đang chơi đùa.

Chờ đến khi tất cả phần da thịt lộ ra bên ngoài đều được rửa tội bằng nước miếng một lần, sói xám mới dừng động tác liếm láp lại, hình như nó cảm thấy rất tò mò với bộ quần áo Khương Bách Linh đang mặc, không ngừng dùng móng vuốt cào áo khoác của cô.

Khương Bách Linh vội vàng ngăn nó lại, lần này trên áo đã xuất hiện vài vết cào, cô nghĩ bụng, có lẽ tương lai đây sẽ là bộ quần áo duy nhất của mình.

“Grừ grừ” dường như nó không hiểu, vẫn muốn cởi lớp da cô đang mặc trên người xuống, nhưng sau đó thấy cô kháng cự, nó không làm gì nữa.

Khương Bách Linh quấn chặt áo khoác, cô nhìn sói xám đứng lên đi ra cửa hang động, lúc gần đến cửa hang còn quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó nhảy mấy cái liền biến mất ở trong tầm mắt.

Cô bình tâm lại, có lẽ giống như những gì cô nghĩ, con sói này đặc biệt thích cô, cô được cứu rồi.

Khương Bách Linh ngẩng đầu nhìn xung quanh, vừa rồi không kịp nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại mới thấy cái hang động này cực lớn, bên trong có một ít cỏ khô hỗn tạp, không giống như mọc tự nhiên, ngược lại giống như có ai đó cố ý mang vào hơn.

Thật kỳ lạ, chó sói tuyệt đối không phải là loài động vật sẽ dọn nhà.

Nhìn ra ngoài hang động chỉ thấy một góc của khu rừng, bên cạnh mọc mấy cây thân leo, nhìn độ cao chắc ở bên sườn núi, cách đó không xa là rừng cây đang bốc khói, có lẽ cách nơi xảy ra đám cháy không xa.

Khương Bách Linh dạo một vòng quanh hang động, phát hiện một đống xương của động vật ở trong góc, có một ít sâu đang bò bên trên, ngoài cái đống xương này ra, trong hang động không còn gì cả.

Nếu, cô nói nếu như: Con sói này không cho cô đi, cô chỉ có thể sinh sống ở chỗ này thì sao.

Trong động có mùi của sói, chắc hẳn dã thú khác sẽ không dám tới gần, địa thế lại ở trên cao không sợ lũ lụt, có thể che mưa che gió không dễ cháy, so với hốc cây khô đúng là sự lựa chọn tốt hơn nhiều.

Khương Bách Linh bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ, lúc còn rối rắm, nó đã trở lại.Sói xám nhanh nhẹn leo lên hang động, đôi mắt màu xanh lục nhìn Khương Bách Linh, giống như xác định cô sẽ không bỏ đi.

Lông trên người nó dính ít tro bụi, hẳn là cọ phải cành cây cháy, trong miệng cắn cổ một con hươu.

“Grừ grừ” nó bình tĩnh ném con mồi đến trước mặt cô, thấy cô không động đậy còn lấy mũi đẩy đẩy, ý bảo cô ăn.

Khương Bách Linh vội vàng xua tay, tiềm thức đi đến nơi cách xa nó nhất, sói xám hơi nghiêng đầu nhìn động tác của cô, sau đó mặc kệ cô, chính mình xé thịt ăn.
Máu tươi và thịt nát bắn đầy đất, Khương Bách Linh chết lặng nhìn con sói to lớn mấy miếng đã ăn hết cả con mồi, sau đó quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt xanh lục không biết suy nghĩ cái gì.

Nó ăn no, sẽ không làm gì cô đâu nhỉ, cô nghĩ như vậy.

Nhưng còn không đợi cô tiếp tục an ủi chính mình, con sói kia liền đi về phía cô.

“A!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play