Không có tín hiệu…

Khương Bách Linh ngồi trên đống cỏ nhìn điện thoại di động còn 3% pin, rất nhanh, nó sẽ thành một đống sắt vụn.

Từ khi xác định nơi này không phải thế giới cô sống, Khương Bách Linh luôn có loại cảm giác thật khó diễn tả thành lời.

Cô vẫn luôn hy vọng nơi này là một nền văn minh khác, đầu bên kia khu rừng sẽ có loài người sinh sống, biết đâu một ngày nào đó có người xuất hiện đến nói cho cô biết, cái cây mà cô gọi nó là cây dừa lá rộng kia vốn có một cái tên khác.

Cho nên cô vẫn luôn mong chờ, nhưng những gì cô mong đợi tới bây giờ vẫn không xảy ra, nơi này không có một bóng người, không có dấu chân. Mà lang vương trong giấc mộng kia, hay việc cô biến thành một con chim, tất cả giống như đã được bánh xe vận mệnh sắp đặt sẵn.

Không thể né tránh, không thể làm trái.

Từ ngày đó, Khương Bách Linh bắt đầu thử tìm hiểu về thế giới này, mặc dù sẽ thường xuyên mong chờ loài người xuất hiện, nhưng trong lòng đã chôn cái hy vọng này ngày càng sâu. Cũng giống như việc trồng một hạt giống sẽ không bao giờ nảy mầm, chờ đến ngày nó phá xác, sẽ mang đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Mà con đường ngắn và nhanh nhất để cô tìm hiểu về thế giới này chính là thông qua Đại Hôi.

Cô thuận theo nó, kiêng kỵ nó, quan sát nó.

Khương Bách Linh tự nhận mình không phải loại phụ nữ mảnh mai, nhưng trong khu rừng nơi nơi đều là nguy hiểm thế này, không có bộ lông giữ ấm và vũ khí, tất cả hy vọng sinh tồn đều buộc chặt vào con sói này, chỉ là cô vẫn không biết hết được tập tính của nó.

“Grừ grừ” mãnh thú to lớn thoải mái nằm trước cửa hang động, phơi bộ lông dày của nó dưới ánh mặt trời, nhìn nó lúc này khiến người ta có ảo giác nó thật vô hại, nhưng cô tuyệt đối sẽ không coi nó như một con chó, bởi vì mặc dù đang nghỉ ngơi nhưng móng vuốt của nó vẫn còn đó, một khi gặp nguy hiểm, nó sẽ xé nát đối phương ngay lập tức.

Có lần cô nhìn thấy Đại Hôi đang nằm ngủ, trong nháy mắt bắt được một con chim bay đến ăn trái cây ở vách đá cạnh đó, ngay lập tức nó liền xé xác con chim kia, Khương Bách Linh nhìn đống lông chim trộn lẫn máu thịt, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Loài sói này có sức mạnh thật kinh khủng, trừ cái này ra nó còn có tính kiên nhẫn và sự nguy trang siêu phàm.

Khương Bách Linh đoán ở thế giới này Đại Hôi có thể xem như loài mãnh thú thuộc top đầu như sư tử, có lẽ có động vật ăn thịt khác tồn tại, nhưng nó tuyệt đối không yếu hơn.

Nhưng một con thú đứng đầu chuỗi thức ăn, thái độ hành xử với cô có chút kỳ lạ.

Nó sẽ săn mồi cho cô, sẽ mạnh mẽ đút thức ăn đã được nhai nhỏ cho cô, hơn nữa dù Khương Bách Linh cự tuyệt ăn thịt sống như thế nào đi chăng nữa, nó luôn cố chấp đút vào miệng cô, sau khi cảm thấy cô đã ăn no nó mới tiêu diệt nốt số thức ăn còn lại.

Không có loài nào động vật nào sẽ để một chủng tộc khác ngủ bên cạnh mình mà không có tí cảnh giác nào như thế, sẽ không vô duyên vô cớ đưa thức ăn quý giá của mình cho động vật khác, Khương Bách Linh nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chỉ có một lời giải thích duy nhất.

Nó xem cô như một con sói con.

Hơn nữa nó chỉ đối xử với một mình Khương Bách Linh như vậy, những động vật khác dù lớn hay bé, nó không chút lưu tình một phát cắn chết.

“Nhầm con người thành sói con, thật quá khó tin.”

Khương Bách Linh nhìn Đại Hôi nhích lại gần mình, hiển nhiên nó cảm thấy hứng thú với ánh sáng từ chiếc điện thoại di động cô đang cầm, cô không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn chiếc điện thoại Iphone 6 của mình anh dũng hi sinh chỉ sau vài giây dưới móng vuốt sắc bén của sói xám.

“Grừ grừ” nó nghi hoặc nhìn cục đá đã vỡ thành mấy mảnh, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hỏa tốc gạt hết đống mảnh vỡ vào trong góc, sau đó làm như không có chuyện gì đi ra cửa hang phơi nắng.

Khương Bách Linh khóc không ra nước mắt, nếu cô không bắt buộc phải thuận theo con sói này, nhất định cô sẽ xông lên liều mạng với nó.

Mặc dù Đại Hôi là một con sói rất lớn, nhưng tập tính của nó lại không giống loài sói, nó không phải động vật đi săn đêm, sau khi mặt trời xuống núi nó sẽ không ra ngoài nữa.

Hơn nữa nhìn vào những con mồi nó bắt được, đại đa số đều là những động vật ăn cỏ béo múp, mặc dù thỉnh thoảng nó cũng bắt một ít chim chóc, nhưng nó chỉ xem như bữa sáng chứ không phải bữa chính.

Hơn nữa nhìn thể tích con mồi, thì chỉ có loài động vật họ sói này mới sở hữu hình thể tương đối đặc biệt, còn những con vật có hình dạng kỳ quái như dê và hươu kia, kích thước của nó rất bình thường.

Đúng vậy không sai, Khương Bách Linh vẫn nghĩ là nó đút cô ăn thịt hươu, nhưng sau đó lúc rảnh rỗi cô dọn dẹp lại đống xương ở trong hang động cô mới biết mình đã nhầm, đây không phải là con hươu.

Nó là một loài động vật ăn cỏ có sừng, cặp sừng dài như con trâu, nhưng cái đầu và cơ thể lại giống con hươu, hơn nữa nếu nhìn kỹ chỗ da lông Đại Hôi ăn thừa còn sót lại, lông đuôi của nó dài như đuôi ngựa.

Khương Bách Linh tự nhận mình bất tài kém cỏi, căn bản không biết đây chủng loại gì, sau đó Đại Hôi mang con mồi còn sống trở về, cô mới chân chính được nhìn thấy vẻ ngoài hoàn chỉnh của nó.

“Vậy gọi nó là hươu sừng trâu đi.” Khương Bách Linh vốn muốn lại gần nhìn kỹ hơn, kết quả Đại Hôi cho là cô muốn ăn, cắn hai ba cái xé vụn con mồi, còn đẩy thịt sống đến trước mặt cô.

Khương Bách Linh nhìn miếng thịt sống máu chảy đầm đìa kia, hai ngày trước vì quá đói bụng và sợ hãi, cơ thể tạm chấp nhận bữa ăn cứu rỗi này. Nhưng bây giờ đối mặt với miếng thịt sống tanh tưởi này, phản ứng duy nhất của cô chính là muốn nôn.

“Grừ grừ” Đại Hôi cho rằng cô không muốn ăn, lấy chân đè mặt cô lại, Khương Bách Linh vội vàng né tránh, lộc cộc chạy ra ngoài cửa hang.

“Mày đừng tới đây.” Cô đứng ở cửa hang nhìn Đại Hôi còn đang nghi ngờ, có lẽ nó cho rằng cô cáu giận hoặc muốn chơi đùa, ngay sau đó buông miếng thịt xuống đi đến cọ cô, Khương Bách Linh đẩy mặt sói ra: “Tao muốn nhóm lửa.” Cuộc sống ăn sống nuốt tươi này, chỉ dành cho người nguyên thủy mà thôi.

Cô tránh thoát khỏi Đại Hôi trèo xuống chân núi, thật ra thì cô đã sớm phát hiện phía dưới mọc rất nhiều cỏ tranh, tùy tiện ôm một bó cũng đủ để nhóm lửa rồi. Củi trong rừng có rất nhiều, bây giờ cô cần một ít củi khô to để làm một đống lửa.

Lúc Khương Bách Linh loay hoay làm những chuyện này thì Đại Hôi vẫn luôn ngồi một chỗ nhìn cô, có lẽ nó là một con sói vô cùng nuông chiều sói con, nhưng tất cả chuyện này chỉ duy trì cho đến khi cô nhóm lửa.

“Grào grào!” Khương Bách Linh bất ngờ bị một cơn gió đẩy ngã, bật lửa trong tay không biết đã rơi đi đâu, cô có thể cảm nhận được sự điên cuồng dị thường của Đại Hôi khi đá bay đống củi cô vừa mới xếp trước đó, sau đó nhanh chóng dập tắt ngọn lửa vừa mới cháy.

Cô co người ôm đầu nằm trên đất, bên tai là tiếng gào thét điên cuồng của sói xám, nó nhảy loạn khắp nơi trong hang động phát ra những tiếng binh binh bang bang không dứt, đá vụn cỏ tranh xương xẩu bay loạn xạ, thậm chí cô còn không dám mở mắt.

Cho đến khi hang động đã yên ắng, cô liền nghe thấy tiếng cảnh cáo phát ra từ trong cổ họng của sói xám, khác hoàn toàn với âm thanh trước kia, tràn đầy tức giận và kinh sợ.

Khương Bách Linh cảm thấy trong mắt Đại Hôi cô chính là một đứa nhỏ nghịch ngợm phá phách suýt chút nữa đã đốt luôn cả nhà, nó rất tức giận, có lẽ muốn trừng phạt cô, nó không thèm chia con mồi hôm nay cho cô.

“Grừ grừ.” Nó gầm nhẹ một tiếng, sau đó xoay người nhảy ra khỏi hang động.

Qua một lúc lâu sau, Khương Bách Linh mới dần lấy lại tri giác, lúc bỏ tay xuống khỏi đầu cô mới biết, vì quá sợ hãi cả người cô căng cứng hết rồi.

“Mình đúng là tìm đường chết mà.” Cô vô lực nằm trên đống rác, trong hang động là một mớ hỗn độn, củi, cỏ tranh, xương thú vung vãi khắp nơi, cách đó không xa còn có một tấm da hươu nằm chỏng trơ trên đất.

Khương Bách Linh bắt đầu cân nhắc lập trường của mình và Đại Hôi, dù thái độ nó có thân thiết với cô hơn nữa, thì nó cũng chỉ là một con sói, còn cô là một con người, cô không thể sống như động vật ăn thịt tươi uống nước lã được, mà bản tính Đại Hôi lại sợ lửa, nó sẽ không bao giờ cho phép bên người mình xuất hiện ánh lửa.

Tiếp tục như vậy cô chỉ có một kết cục, cô sẽ chết.

Sau khi suy nghĩ kỹ điểm này, Khương Bách Linh nhanh chóng bò dậy thu dọn lại hang động, cô ném hết đống rác bừa bộn ra ngoài, sau đó lấy balo để trong góc đeo lên lưng, cô không thèm để ý đến chiếc điện thoại di động đã vỡ kia nữa, chỉ chăm chăm đi nhặt bật lửa và một đoạn xương đùi cứng rắn.

Trừ cái này ra cô còn mang theo mấy quả dừa, loại quả này vô cùng cứng, cô dùng dao cắt một đường ở cuống, phải mất một lúc mới cắt ra được một lỗ nhỏ, sau đó dùng nhánh cây móc sạch ruột bên trong biến nó thành một cái bình đựng nước.

Cô dùng cỏ tranh xuyên mấy quả dừa thành một chùm treo trên người, tạm thời dùng nó làm bình chứa nước.

Bên ngoài sắc trời còn sáng, nhìn mặt trời khoảng hai giờ chiều, Khương Bách Linh đi sâu vào rừng ngược với hướng Đại Hôi vẫn hay đi ngày thường, nếu may mắn, cô hy vọng mình có thể tìm được nguồn nước.

Hai ngày này cô vẫn dựa vào ăn thịt sống và một ít trái cây để tồn tại, cô cảm thấy mình ngày càng giống người nguyên thuỷ rồi, trên đầu trên mặt bẩn thỉu, mới vài ngày thôi, chiếc áo khoác dài vốn sạch sẽ đã không nhìn ra màu sắc nữa.

“Bụp bụp” cô cầm đoạn xương đùi cứng rắn đập vào bụi cỏ để đuổi rắn, có lẽ trên người cô nhiễm mùi Đại Hôi, dọc đường đi không gặp phải thú dữ, xa xa có mấy con hươu sừng trâu lạc đàn nhìn thấy cô cũng vội vàng chạy mất.

“Như vậy mình không cần phải lo lắng vấn đề an toàn nữa rồi.” Khương Bách Linh tự an ủi mình.

Có lẽ vận mệnh chú định, cảnh sắc xung quanh khu rừng dần thay đổi, cô tìm được nguồn nước.

Đó là một con suối nhỏ, nước từ trong khe núi chảy ra, lượng nước không nhiều, bởi vậy nó không tụ thành sông nhỏ.

Giây phút nhìn thấy nguồn nước, cô vội vàng vứt bỏ đoạn xương kia nhào vào trong nước, sau khi hạnh phúc uống mấy hớp lớn rồi vớt nước lên rửa mặt, Khương Bách Linh mới có cảm giác mình sống lại.

“Này, người nguyên thủy, chào cô nhé.” Cô nhìn ảnh ngược chính mình in trên mặt nước, gương mặt người kia ửng đỏ vì lạnh, mái tóc ướt sũng, cổ áo bẩn thỉu còn dính cả vết máu, ăn mày còn sạch hơn cô nhiều.

“Sẽ tốt hơn, sẽ có cách.” Khương Bách Linh cởi áo khoác dài ra, xắn tay áo lên, lấy nước suối rửa sạch hai tay, tạo nên từng vòng gợn sóng trên mặt nước, cô lau nước mắt: “Chờ tìm được chỗ ở rồi, mình có thể nhóm lửa, mình sẽ hái ít trái cây và rau củ dại, bắt một vài động vật nhỏ.” Cô chôn mặt trong khuỷu tay khóc thút thít tự an ủi mình: “Mình sẽ sống thật tốt.”

Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, Khương Bách Linh khóc một lúc, lặng lẽ rót đầy nước vào mấy quả dừa, lúc xách lên chuẩn bị đi tiếp, cô bỗng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dẫm lên cỏ.

Cô sững sờ quay đầu, liền nhìn thấy một cái bóng đen xì từ từ đi ra “grừ grừ” một con sói có bộ lông màu xám bước ra.

“Đại Hôi…” Không, không phải Đại Hôi, mặc dù vẻ ngoài rất giống, nhưng dáng người con sói này nhỏ hơn rất nhiều, chắc chắn nó là một con sói bình thường, đôi mắt nó âm u nhìn Khương Bách Linh chằm chằm, phát ra từng tiếng hít thở dồn dập.

Cô lục lọi giơ đoạn xương chắn trước người, bước chân từ từ lùi về sau: “A a!” Khương Bách Linh hét lớn có ý đồ hù doạ con sói, nhưng hiệu quả quá nhỏ.

Sau khi rửa sạch sẽ, trên người cô chỉ sót lại ít mùi của Đại Hôi, con sói xám đứng cách cô vài bước chân hơi do dự, Khương Bách Linh nhìn hàm răng đang chảy đầy nước dãi của nó, khoảnh khắc nó hao hết kiên nhẫn.

Đó chính là ngày giỗ của cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play