Khương Bách Linh ngẩn người đứng trước cửa hang động, trong khu rừng trống vắng, không tìm được tung tích Đại Hôi, người cô hơi chao đảo, sau đó quay đầu thu dọn lại đống cỏ tranh bị hai con sói quần loạn.
“Trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy, Đại Hôi tức giận chạy đi nhưng rồi vẫn quay về.” Cô lầu bầu: “Chuyện này không có gì ghê gớm, đi một lúc nó sẽ tự về nhà thôi.”
Cô vẫn luôn nghĩ như vậy, Đại Hôi yêu mến cô bảo vệ cô, nó sẽ không dễ dàng bỏ cô đi. Nhưng đợi khi bầu trời chìm trong màn đêm tối, cô vẫn không chờ được Đại Hôi về.
Chỉ có một đống lửa nhỏ soi sáng khắp hang động trống vắng, Khương Bách Linh ôm đầu gối ngồi cạnh đống lửa, bên người để thức ăn nó săn lúc sáng, cô nướng chín những miếng thịt kia thơm phưng phức, là phần thịt Đại Hôi thích nhất, nhưng chờ đến khi thịt nóng chuyển sang nguội, vẫn không có người đụng tới.
“Nó sẽ không bỏ đi như vậy chứ.” Cô độc thoại, bọn họ vượt qua bao nhiêu khó khăn, những đêm tuyết rơi rét buốt, thập diện mai phục trong rừng, sống chết dưới sóng nước, cô cảm thấy bọn họ như bạn bè vượt qua hoạn nạn sống chết có nhau, sao có thể vì một con sói xa lạ mà mỗi người một ngả được.
Nhưng mà trong lòng cô lại có một âm thanh đang không ngừng lặp lại: Khương Bách Linh, cô hối hận không?
Đúng vậy, cô hối hận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.