Chưa bao giờ Khương Bách Linh cảm thấy thời gian mấy phút lại trôi qua lâu như vậy, cô cứng đơ người không dám động đậy, cảm giác thứ đó cương cứng đâm vào người mình, từ trên xuống dưới đâm trái xiên phải, giống như cái trục bánh xe đang quay.
Nhìn Đại Hôi có vẻ rất mong đợi cô có phản ứng, nhưng sau khi cảm giác được cô kháng cự, nó liền dừng lại.
“Grừ grừ” sói xám hơi mất mát nhìn cô, trước kia Khương Bách Linh thích nhất ánh mắt dịu dàng của nó, nhưng giờ phút này ngay cả việc đối mặt với nó cô cũng không dám, cô xoay người nằm nghiêng, giả vờ mình đã ngủ, nhưng trái tim vẫn đập điên cuồng.
Bên tai tiếng động của nó ngày càng nhỏ, có lẽ Đại Hôi đang cầu khẩn, nó khẽ gọi cô, nhưng Khương Bách Linh không đáp lại. Một lúc sau có lẽ nó đã nghĩ thông, nhẹ nhàng xích qua dựa gần cô, nhưng không dám đụng vào cô, chỉ vung đuôi quét chân cô một cái.
Khương Bách Linh cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, dường như cô đã tàn nhẫn xua đuổi một người đã giao phó toàn bộ thế giới cho mình, nó không phải là con sói nào khác, nó là Đại Hôi, là Đại Hôi đã liều mình cứu cô rất nhiều lần, và làm bạn với cô rất lâu nữa.
“Phì phò” cô nghe tiếng hít thở phía sau dần bình thường lại, trong hang động đen thui chỉ có ánh lửa thỉnh thoảng loé lên, Khương Bách Linh thất thần nhìn ánh trăng rọi xuống trước cửa hang, không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh, tối nay cô không ôm Đại Hôi sưởi ấm…
“Tỉnh lại đi Khương Bách Linh!” cô chợt vỗ mặt mình một cái, động vật tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn giới tính, dù sao cô cũng là một giống cái có kích thích tố, cô bắt đầu nghĩ lại có phải mình đã có một ít hành động quá trớn gì đó hay không, khiến nó lầm tưởng giống cái này có hứng thú với nó?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.