Bọn họ vất vả đi một ngày, trời nhá nhem tối mới đến phía Nam của rừng Tác Ốc, Khương Bách Linh nhìn những cây cổ thụ quen thuộc kia, có cảm giác như về đến nhà.
Bắt đầu từ nơi này là lãnh địa của loài sói, không cần lo lắng những kẻ khủng bố cạnh tranh, nhưng dường như Đại Hôi vẫn không yên lòng lắm, đêm đó nó cố ý đào một cái hố ở sau cây, rồi tha rất nhiều cỏ tranh chất bên cạnh, muốn ngụy trang chỗ ở.
Sau khi bọn họ nằm vào, nó còn cố gắng cắn hai cành cây to phủ lên, thêm một lớp cỏ tranh nữa, chắc chắn sẽ không phát hiện được người nằm dưới.
Khương Bách Linh nhìn bầu trời đầy sao qua khe hở của đống cỏ cây, bên tai là tiếng thở phì phò của Đại Hôi, cảm thấy tâm tình mình lúc này vô cùng bình tĩnh và thỏa mãn, mặc dù bây giờ cô không còn gì cả.
Cô bẻ đầu ngón tay tính toán chuyện cần làm trong tương lai: Nhất định phải tạo được mồi lửa, còn phải tiếp tục nung đồ gốm, đổi quần áo mới, nếu có điều kiện cô còn muốn sửa lại hang động của Đại Hôi, ít nhất nơi ở phải thật thoải mái mới được.
“Nghĩ như vậy thôi, đã có rất nhiều chuyện cần làm rồi.” Cô cảm thán, Khương Bách Linh cảm giác được Đại Hôi liếm má cô, lông nó quệt trên mặt cô thấy hơi ngứa, cô cười nói: “Được rồi, chưa buồn ngủ à?”
Một bên mắt nó còn hơi sưng, nhìn qua mắt sói như biến thành một đường thẳng, Khương Bách Linh thương tiếc sờ mặt nó một cái, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, hình như Đại Hôi gầy hơn trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.