“Grừ grừ…” trong cổ họng Đại Bạch phát ra tiếng gầm gừ, bốn chân căng thẳng, lông trên mũi nhăn nheo lại, Khương Bách Linh lo lắng đến vết thương của nó, do dự một lúc vẫn đứng lên che chở nó.
“Đừng tổn thương nó, nó là con sói tốt.” Cô cảm nhận được sự nghi ngờ bầy sói, những cặp mắt khác màu của bọn chúng vẫn nhìn chằm chằm, như muốn đâm một cái lỗ trên người Đại Bạch vậy.
Không biết giằng co bao lâu, Âm Dương Nhãn bỗng rống lớn một tiếng, Đại Bạch lập tức ngây dại, nhìn nó cứ như một con sói vừa chào đời ngốc ngốc đáng yêu ấy, có lẽ tiếng gầm này công bố một tin tức khiến nó vô cùng khiếp sợ.
Khương Bách Linh không biết bọn nó đang nói với nhau cái gì, chỉ là sau khi Âm Dương Nhãn gầm lên, lão lang vương bỗng đứng dậy, nó giả vờ như không thấy Đại Bạch, bước chân ưu nhã đi xuống chỗ nước cạn, chỉ là lúc đi ngang qua nó dùng cái đuôi nhẹ nhàng đảo qua người con sói nào đó, như muốn nói: Tiểu tử, làm tốt lắm.
Đại Bạch thì như người ngu, cô nhìn từng con sói đi ngang qua người bọn họ, mà nó vẫn không có phản ứng gì, vốn Âm Dương Nhãn đi cuối cùng, nhưng lúc nó quay đầu nhìn hai sói một người, bỗng tức hộc máu rống lên hai tiếng.
Hai tiếng sói tru nổ bên tai, Khương Bách Linh sợ hết hồn, Đại Hôi đang hôn mê, Đại Bạch bị dọa không dám nói gì, ủ rũ mặc cho Âm Dương Nhãn xoay chuyển quanh nó, nhìn như đứa trẻ đang ngoan ngoãn nghe bậc cha chú giáo dục.
Cô nhìn hai sói một đen một trắng, đột nhiên có cảm giác hình như nó đã tìm được khắc tinh rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.