Nếu bị lạc trong rừng, đại đa số mọi người sẽ chọn cách đứng im tại chỗ chờ cứu viện, bởi vì nếu đi loạn trong rừng, rất có thể sẽ bỏ qua đội cứu viện.
Mà Khương Bách Linh đã đứng chờ một tiếng đồng hồ.
Lần này số người đi dã ngoại không nhiều, nếu như cô mất tích mọi người sẽ nhanh chóng phát hiện, cách đó không xa còn có nhà dân, kết đội tìm kiếm hiệu suất sẽ cao hơn.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là ở cùng thời không.
Nếu như, cô đi vào một thế giới song song với trái đất thì sao.
“Chiếp chiếp” có tiếng chim hót quỷ dị vang lên từ phía sau, Khương Bách Linh giật mình, sau đó nhìn cây cối trên đỉnh đầu xào xạc lay động, còn có một ít lá xanh rơi xuống.
Cô kéo áo khoác dài che kín người, ngón tay chết lặng bắt đầu kiểm tra đồ đạc trong balo.
Một chiếc điện thoại di động không có tín hiệu, một cái ví tiền, một chùm chìa khóa, một cái bấm móng tay, một bịch khăn giấy, hai son dưỡng môi, còn có bật lửa mang đi dã ngoại và một con dao Thụy Sĩ.
Cô không có thức ăn, không có nước uống, dưới tình huống không có cứu viện ở trong rừng có thể nhịn được ba ngày.
“Mình không thể tiếp tục chờ cứu viện tới.”
Khương Bách Linh đứng lên phủi lá cây dính trên người xuống, thật may mắn làm sao, trước khi ra ngoài cô mặc quần áo khá dày, không học những nữ giáo viên khác mặc quần áo mỏng manh xinh đẹp, bây giờ nó có thể giúp cô chống trọi lâu hơn trong cơn gió rét này, cơ hội sống sót của cô sẽ cao hơn.
Mặc dù điện thoại di động không có tín hiệu nhưng chức năng kim chỉ nam vẫn còn, trên đường đi cô lấy dao khắc ký hiệu lên thân cây, từ từ đi về phía Nam.
Không biết mình đã đi bao lâu, trước mắt vẫn là rừng cây rậm rạp, trong bụng trống không, dạ dày đang không ngừng réo vang kháng nghị, Khương Bách Linh cảm thấy sức lực toàn thân đang dần dần giảm sút, cổ họng khô mùi máu tanh, bỏng dát nóng như lửa đốt.
Lúc trời nhá nhem tối, cuối cùng cô cũng thấy một hốc cây trống. Không có tổ ong, không có dã thú. Cái hốc cây này, đối với cô mà nói không khác gì chỗ nương thân tốt nhất.
Khương Bách Linh hái một ít cỏ tranh khô héo, bện lại che ở miệng hốc cây, tạo thành một nơi ẩn núp.
“Đừng sợ, đừng sợ, mình sẽ được cứu.” Khi thần kinh con người căng thẳng đến một trình độ nhất định, cảm xúc gì đó rồi cũng sẽ không còn, một đường đi chết lặng, không có nước mắt không gì cả.
Cho tới bây giờ, sau khi đã vào hốc cây tạm coi như là an toàn này, thể lực và tinh lực cạn kiệt mới khiến cô sụp đổ.
Mình phải sống sót. Trước khi ý thức rơi vào trong bóng tối Khương Bách Linh không quên nói với bản thân mình như vậy.
—————- đói bụng nằm mơ ————–
“Sao thế, các ngươi có nhiều người như thế mà không đến gần nó được à?” Bên tai là tiếng người nói chuyện không dứt, lúc tỉnh lại mọi xúc cảm đã quay về, trước mắt là hoàng cung nguy nga lộng lẫy, mà cô lại biến thành một con chim.
Vốn sức cùng lực kiệt vì đói bụng nay đã không còn, trong lồng là chén nước và chén thức ăn đầy ắp, xem ra con chim này ở đây không lo ăn uống.
“Phế vật!” Choang, tiếng đồ sứ vỡ vụn trước mắt làm Khương Bách Linh sợ hết hồn, trong nháy mắt cô xù cả lông, sau đó là một đám cấm vệ quân vội vàng quỳ xuống: “Bổn cung nuôi các ngươi có ích gì! Một con súc sinh thôi, bảo các ngươi bắt nó ngoan ngoãn lấy máu, chút chuyện cỏn con thôi cũng không làm được!”
“Hoàng hậu nương nương bớt giận.” Trước mặt là thống lĩnh cấm vệ quân không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: “Con sói kia vô cùng hung hãn, nó đã cắn chết hai người nuôi giữ thú của chúng ta rồi, lúc đầu bắt nó là dùng cạm bẫy, hôm nay nó ghi hận chúng ta, sợ rằng đây không phải chuyện tốt.”
Hoàng hậu nghe vậy tức giận, phượng mi dựng ngược: “Được lắm, một con súc sinh thôi đã khiến một đám tướng sĩ các ngươi sợ hãi như vậy, bổn cung ngược lại muốn nhìn nó dữ như thế nào!” Nàng ta sải bước đi ra ngoài, một đám người đi sau không ngừng kêu nương nương nguy hiểm.
Khương Bách Linh còn chưa kịp phản ứng, lồng chim đã bị người nhấc lên, cô kinh hoàng vỗ cánh hai cái, xuất hiện trước mắt là gương mặt của một cung nữ, nàng ta nhìn bên trong lầm bầm: “Phải mang theo con chim này nữa, nương nương không xa được nó đâu.”
Một đám người mênh mộng cuồn cuộn đi tới nơi nhốt lang vương, cung nữ xách theo lồng chim chứa Khương Bách Linh đi hàng cuối cùng, nhìn phong cảnh bằng đôi mắt to như hạt đậu xanh, cô thấy tòa cung điện này rõ ràng là hoàng cung Tần Chu, xem ra thân phận yêu hậu này không khác với suy nghĩ của cô là bao.
“Nương nương, lang vương được nhốt ở phía trước.” Tướng lĩnh cẩn thận dừng chân trước cửa đá, hoàng hậu miệt thị liếc hắn: “Sợ cái gì, Bổn cung ở đây, một con súc sinh thôi đâu thể làm ra trò trống gì!” Tướng lĩnh kia thấy nàng ta chả có tý sợ hãi nào, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt dẫn đầu bước qua cánh cửa đá.
Mấy chục tên lính ngồi phân tán trong một cái sân, mấy chục sợi xích sắt buộc chặt một cái lồng sắt lớn ở giữa, một cục lông đen xì rúc ở bên trong, máu đang chảy tí tách rơi xuống nền đất.
“Nó bị thương?” Hoàng hậu không kìm chế được muốn đến gần nhìn rõ hơn, tướng lĩnh kia vội đi lên cản, lắc đầu một cái: “Nương nương không thể, những máu này là…”
“Grào!” Hắn còn chưa nói xong, bóng đen bỗng nhào tới, xích sắt tranh một tiếng bị kéo căng, tất cả binh lính trông giữ cùng nhau hợp lực kéo xích sắt lại, khó khăn lắm mới ổn định lại được cái lồng.
Hoàng hậu sợ đến ngây người, từ từ lui về phía sau: “Vậy, đó là…” Tay nàng ta chỉ vào một chỗ, trong lồng sắt là một con sói lớn đang nhe răng nhếch miệng, nó không ngừng phát ra tiếng gầm trầm khàn, cái miệng há to, máu tí tách chảy không ngừng.
Dưới cơ thể khổng lồ ấy, khó khăn lắm mới lộ ra một đoạn cánh tay người bị cắn đứt.
“Oẹ.” Một đám cung nữ nhìn thấy che miệng buồn nôn, người Khương Bách Linh lắc lư một cái, cung nữ cầm lồng chim sợ quá đã ngất xỉu.
Tướng lĩnh kia vẻ mặt đau khổ nói: “Nương nương tha tội, con sói này vô cùng khó tiếp cận.”
Hắn còn định giải thích, thì bị hoàng hậu giơ tay cắt đứt, kinh sợ trên mặt nàng ta đã biến mất, trong mắt viết rõ nhao nhao muốn thử: “Hung mãnh như vậy, chứng minh nó là lang vương, nếu có thể tắm máu của nó, nhất định bệ hạ sẽ khỏi bệnh!”
Tướng lĩnh nghe vậy ngây ngẩn cả người, hoàng hậu trừng hắn một cái: “Ngươi còn chờ cái gì! Mau phái thêm người tới đây!” Nàng ta mặt đối mặt nhìn lang vương cười lớn: “Dùng tất cả phương pháp, lấy máu nó.”
Mặc kệ mày là vua muôn loài hay là gì đi chăng nữa, số phận mày cũng chỉ làm đệm ngồi cho ta mà thôi.
Lúc Khương Bách Linh có thể đứng lên, phát hiện các cung nữ đều đã rời đi, sắc trời tối đen, trong đình viện to lớn chỉ còn lại một nhóm binh lính cùng nhà tù gỉ sét.
Cô mổ hai cái vào cửa, phát hiện cửa bị khoá ngoài, cô dùng hết sức cũng không đẩy ra được.
Cách đó không xa hình như có động vật nào đó đang phun khí, Khương Bách Linh giương mắt đậu lên nhìn, chỉ thấy một cục đen thùi nùi ở trong lồng sắt, đang nằm trên đất.
“Ăn vài liều thuốc mê rồi, sao còn không ngất nhỉ.” Có hai tên binh lính xoa tay oán trách: “Cái quỷ gì không biết, sinh mệnh quá mạnh mẽ rồi.”
Khương Bách Linh nghe vậy nhìn sang, bất ngờ đối diện với một đôi mắt màu xanh lục, cô hơi ngẩn người, hình như lang vương vẫn luôn nhìn cô thì phải.
“A, mày ở chỗ này à, hù chết tao rồi.” Một cung nữ lặng lẽ đi vào, xách lồng lên rồi chạy ra ngoài: “Nếu nương nương không thấy mày, tao sẽ bị đánh.”
Khương Bách Linh đứng trong lồng chim, cuối cùng quay đầu nhìn lại, lang vương đã nhắm mắt, mấy tên lính kia vô cùng phấn khởi đi tới, hô to gọi nhỏ gì đó.
Sau đó suốt một buổi tối, trong tẩm cung hoàng hậu không ngừng có cung nữ bê thau nước đi ra đi vào, Khương Bách Linh đứng trên thanh đậu cho chim, nhìn vào trong, xuyên qua lớp màn che màu vàng chỉ nhìn được một bóng người lúc ẩn lúc hiện.
“Không xong, bệ hạ ho ra máu!”
Sau một tiếng hét chói tai, người trong phòng đang đi tới đi lui đều dừng lại, hoàng hậu tát cung nữ ngã xuống đất: “Im miệng!” Nàng ta tức giận quát một tiếng, ngay sau đó một ngự y cả người dính đầy máu từ bên trong đi ra, ông ta run rẩy quỳ trên đất: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, bệ hạ người.”
“Băng hà.”
Màn che màu vàng từ từ được kéo ra, Khương Bách Linh nhìn thấy một người đàn ông nằm trong bồn tắm đỏ tươi đang nhắm mắt ngủ, màu da ông ta trắng bạch, nằm trong bồn nước đỏ tươi hình thành sự đối lập mạnh mẽ.
Chẳng qua cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, trong phòng vang lên những tiếng khóc thất thanh.
“Người đâu, lột da rút gân con sói kia cho ta.” Hoàng hậu tức giận hai mắt đỏ lừ: “Còn thượng cung dâng con lang vương kia nữa, tước quan tịch lưu đày đất hoang!”
Nàng ta lớn tiếng hét, giọng nói the thé chói tai như dây đàn đứt dây. Bỗng nhiên, nàng ta liếc nhìn thanh đậu cho chim: ” Người đâu, bóp chết con chim này chôn cùng hoàng thượng cho ta.”
Cả người Khương Bách Linh run lên một cái, cô liều mạng giãy giụa bay đi, nề hà chân còn buộc sợi dây nhỏ, cung nữ tóm hụt mấy cái rồi cũng bắt được cô, ngón tay từ từ nắm chặt, cô không ngừng kêu to, nghe vào tai người chỉ là tiếng chim hót.
“Hoàng hậu nương nương, không xong! Lang vương chạy ra ngoài!” Vốn Khương Bách Linh đã khí huyết dâng trào, đầu óc chuẩn bị hôn mê thì cung nữ kia bỗng nới lỏng tay, cô mổ tay nàng ta, gắng sức vỗ cánh bay ra khỏi tẩm điện.
“Phải không?” Hoàng hậu liếc nhìn thanh đậu cho chim nhuốm máu: “Đi, đuổi theo nó.” Ngón tay nàng ta còn giữ mấy cọng lông chim, nở nụ cười điên cuồng.
Tất cả mọi người đều cho rằng hoàng hậu không thể rời bỏ con chim này, vô cùng cưng chiều nó, nhưng không ai biết rằng nó chỉ tượng trưng cho sự sủng ái của bệ hạ đối với hoàng hậu mà thôi.
Không phải nàng ta không thể rời khỏi con chim này, mà là nàng ta không thể rời khỏi phú quý mà bệ hạ cung cấp cho mình.
Hôm nay kim chủ chết rồi, một con chim xem như lễ vật có là cái thá gì.
Khương Bách Linh nhảy một cái, cô lảo đảo bay nghiêng ngả, không biết đã vượt qua bao nhiêu bức tường, cuối cùng rơi bên cạnh một nhà tù ghỉ sắt quen thuộc.
“Đừng sợ, nó mất máu quá nhiều đã không còn sức lực.” Tướng lĩnh cầm đầu tay cầm cung tên, phía sau là một hàng binh lính nơm nớp lo sợ đứng thẳng, đao kiếm chĩa thẳng vào con vật đang bị thương kia.
“Đáng tiếc.” Khương Bách Linh nghe thấy tướng lĩnh kia than nhẹ một tiếng, mấy mũi tên tẩm độc đã nhắm ngay nó.
Mà nó, một đôi mắt xanh lục giờ đã đỏ lừ, lớp lông trên người không ngừng rỉ máu, dù bị thương vẫn luôn gầm rú, để giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của một con lang vương.
Khương Bách Linh nhảy lên, đôi cánh cũng ngày càng nặng, cô không thể bay được nữa rồi.
Bây giờ cô là một con chim nhỏ yếu đáng thương, phải làm thế nào để trở về thế giới thực, Khương Bách Linh không biết.
“Bắn!” Cô nghe thấy một người hét lớn, sau đó mấy mũi tên bay ra, cô dùng sức đập cánh, cơ thể phản xạ nhanh hơn cả suy nghĩ.
“Phụt.” Khương Bách Linh cảm nhận mũi tên nhọn xuyên qua thân thể nhỏ yếu của mình, sau đó rơi bộp xuống đất. Trước mắt cô từ từ biến thành đen, cuối cùng nhìn thấy, chỉ có đôi mắt xanh lục của lang vương.
Có lẽ, như vậy là có thể về đi.
————- đường phân cách tỉnh mộng ————–
“A!” Cô chợt bừng tỉnh, người vẫn nằm trong hốc cây khô héo, tay chân vẫn tốt, tay không biến thành cánh, chân không biến thành móng chim.
Giấc mơ đó thật kỳ lạ, nó như câu chuyện xưa do chính cô ảo tưởng ra vậy. Từ đau đớn đến cảm xúc, lần nào cũng chân thật như thế.
“Ầm ầm.” bên ngoài bỗng vang lên nhiều tiếng động ồn ào ầm ĩ, lấy lại bình tĩnh trộm đẩy lớp cỏ tranh nhìn ra ngoài, thấy rừng cây gần đó toát ra từng trận khói dày đặc, còn có cả ánh lửa màu đỏ ngút trời, mà những tiếng động ầm ĩ kia, chính là tiếng động vật chạy trốn.
Cháy rừng…