Đảo mắt một cái mùa đông đã tới, cái lạnh giá trước mắt giống như nữ giáo sư nào đó, thích mặc đồ hở chân khi người khác mặc quần bông, cái lạnh vẫn trong phạm vi con người chịu đựng được.
Còn cái lạnh lúc này chính là giá rét mùa đông chân chính, đẩy rèm cửa ra, đập vào mặt là không khí lạnh lẽo và vụn băng khiến cô dát hết mặt.
“Thật là lạnh.” Khương Bách Linh tự giễu, cô tiện tay cầm cây chổi tự làm bằng cỏ ra, bắt đầu quét dọn băng giá đọng trước cửa.
Những vật nhỏ băng thanh ngọc khiết này mới đầu còn thấy đẹp, nó như thôi miên cô, cho cô một loại cảm giác lạc vào thế giới tinh linh, nhưng sau đó lúc cô chuẩn bị làm việc mới biết, mặt đất rất trơn, cô đi phía trên như đi bộ ở trên mặt băng vậy.
Chỉ đi được vài bước thôi, mà tốn thời gian gấp đôi bình thường. Hơn nữa điều quan trọng là, nếu cô không quét băng giá, ngay cả bò cũng không bò nổi trên sườn núi này…
Không chỉ riêng cô, Đại Hôi cũng rất phiền não với chuyện này, mỗi lần nó ra ngoài đi săn, phải cào móng vuốt trên nền đất một lúc.
Cô đoán nó đang mài móng, hoặc là để bàn chân dính thật nhiều bùn đất phòng ngừa trơn trượt, dù sao cô đoán như vậy, Đại Hôi cũng không thể giải thích cho cô hiểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.