Từ buổi tối hôm qua gặp kẻ gian, Đại Hôi trở nên vô cùng nóng nảy cáu giận, nó lật tung trời từng bụi cây quanh núi, điên cuồng gầm to như muốn tìm thứ gì đó.
Khương Bách Linh thu dọn cái sọt xong rồi cầm vào nhà, trong lúc đó nó vẫn quanh quẩn ở bên ngoài, sau đó cô khuyên can mãi mới kéo được sói vào nhà, nhưng nó vẫn cố chấp ngồi ở cửa, không chịu nghỉ ngơi.
Dã thú vô cùng coi trọng lãnh địa của mình, mặc dù trong rừng rậm Nam Gia phạm vi lãnh địa của chúng bị thu hẹp đi rất nhiều, thỉnh thoảng Khương Bách Linh sẽ nhìn thấy những con sói khác đi ngang qua sườn núi của bọn họ, thái độ tò mò đứng phía xa nhìn cô làm việc, nhưng sẽ không đến gần.
Cho nên cô mới đoán, lãnh thổ của một con sói là độc nhất vô nhị, chúng nó không cho phép những kẻ không mời mà đến xâm phạm vùng lãnh địa của mình, thần kinh Đại Hôi trở nên nhạy cảm như vậy, có lẽ nó cảm thấy mình bị làm nhục.
Người khác đến trộm ngay trước cửa nhà mình, chủ nhà là Đại Hôi sao có thể không tức giận đây.
Sau đó thẳng đến khi Khương Bách Linh ôm đuôi nó ngủ, suốt buổi tối, bên tai cô đều là tiếng gầm gừ táo bạo của nó, tiếng gầm gừ đầy u ám..
Ngày hôm sau, không ngoài sự đoán khi mặt trời lên cao, Đại Hôi đã sớm chạy mất dạng, cô biết nó truy đuổi tung tích của tên trộm kia, dựa vào tính cách có thù tất báo của Đại Hôi, nó có thể nhẫn nại ở cạnh cô cả đêm đã là cực hạn rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.