Trận mưa này kéo dài suốt một đêm, Khương Bách Linh vốn tưởng rằng kế hoạch của mình rất thành công, lá dừa có thể cản được nước, ít nhất trong nhà sẽ không bị ướt.
Nhưng cô không nghĩ đến, xây nhà trên mặt đất không làm bậc cửa theo quy tắc xây dựng, từ nửa đêm cho đến sáng, nước mưa bốn phía tích tụ lại ngày càng nhiều, có xu hướng tràn vào trong nhà.
Cô muốn tìm đồ chặn lại, nhưng phát hiện không có vật liệu gì có thể lấp được khe hở của tường lá, lúc hết đường xoay sở Đại Hôi mới nghĩ ra một cách.
Nó đào một cái hố không quá sâu dọc theo bốn bức tường, chiều rộng khoảng nửa mét, đào một vòng quanh nhà, nước mưa sẽ theo rãnh nước này chảy ra ngoài, sẽ không làm ướt nền nhà được nữa.
“Mày thật thông minh.” Khương Bách Linh tán thưởng sờ đầu nó, Đại Hôi ngẩng đầu vẫy vẫy đuôi, nó gạt một ít cỏ xuống đất, sau đó nằm lên trên, vừa vặn giúp cô chắn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào.
Bọn họ dựa sát vào nhau ngủ, Khương Bách Linh ôm một chân trước của nó, cả người giống như một con sói nhỏ vùi vào trong lòng nó. Vì bảo đảm ngọn lửa không tắt, cô ép mình cách hai giờ nhất định phải dậy để thêm củi, hơn nữa trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại có giọt mưa rơi xuống, cô còn phải đề phòng đống lửa bị ướt.
Cô không dám ngủ say, không hiểu sao cả đêm Đại Hôi cũng không ngủ, nó nhắm mắt dựa vào khối đá kia, mỗi lần cô hơi động đậy nó sẽ tỉnh giấc, sau đó đôi mắt xanh nhìn cô đầy nghi ngờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.