Cánh rừng này lớn hơn cô nghĩ rất nhiều, Đại Hôi chạy trong rừng rậm Nam Gia khoảng một giờ, trong lúc ấy có đi qua mấy dãy núi không tệ, nhưng nó vẫn không dừng lại.
Khương Bách Linh ngồi trên lưng sói, bỗng có loại cảm giác bị kéo đi khắp nơi tìm nhà, Đại Hôi không biết nói chuyện, nhưng yêu cầu đối với nơi ở của nó còn rất cao nha.
Cuối cùng dưới ánh nắng mặt trời ấm áp bọn họ dừng chân bên một sườn núi nhỏ, nơi này cây cối khá thưa thớt, lưng núi dựa vào một gốc cây đậu phụ khổng lồ trăm năm tuổi, phía trước cái cây là một bãi cỏ.
Khương Bách Linh giống như tham quan nhà ở đi lại khắp nơi, kinh ngạc phát hiện cách đó không xa còn có một con suối nhỏ, dưới dòng nước trong vắt là đàn cá đang tung tăng bơi lội.
“Đại Hôi, nơi này tuyệt quá!” Khương Bách Linh cao hứng nhào qua ôm lấy đầu sói: “Trên cây có thật nhiều quả, tao có thể làm một cái lưới sau đó trèo lên cây hái quả vứt xuống này, cạnh đó có nguồn nước, muốn tắm rửa cũng tiện hơn nhiều.”
Cô nhìn bãi cỏ tươi tốt: “Tao có thể làm một cái nhà nhỏ, như vậy trời mưa không sợ ướt, chúng ta có nhà rồi.” Chúng ta sẽ có nhà.
Đại Hôi chen qua cọ cọ cô, đôi mắt xanh long lanh như biết nói, nó thích thú đi vòng quanh Khương Bách Linh, hiển nhiên biểu hiện yêu thích của cô khiến nó cảm thấy thật vui vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.