Vết thương của Đại Hôi nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều, có lẽ trên móng vuốt của những con người chó kia có độc hoặc vết thương bị nhiễm trùng, buổi tối hôm ấy Khương Bách Linh thấy nó sốt cao không giảm, hơn nữa trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng khò khè càng lúc càng lớn, sau nữa giọng đã khàn đặc đi rồi.
Nó không ăn không uống, Khương Bách Linh thật lo lắng, không có biện pháp cô đành leo lên cây đậu phụ hái trái cây tươi mới, thậm chí mấy cành đậu phụ ở dưới thấp cũng bị cô hái trụi lủi.
“Đại Hôi.” Khương Bách Linh cẩn thận nâng đầu nó dậy, nó thuận theo động tác của cô há miệng ra. Khá tốt, nó còn có thể ăn loại quả này, đến bây giờ cô mới thấy vô cùng vui vẻ, có cây đậu phụ này thật sự là quá tốt.
Suốt đêm cô canh giữ bên người nó, cô thực sự rất sợ, động vật hoang dã bị đào thải vô cùng tàn khốc, rất nhiều loài động vật chỉ vì thương nhẹ mà không qua khỏi, nếu như… Cô không tài nào tưởng tượng được.
Cô dựa vào sói xám để sinh tồn, hai sinh mạng bị cột vào nhau, ích kỷ mà nói, nếu như không có Đại Hôi, Khương Bách Linh cô cũng không thể sống sót, người chó, người cá, chúng nó đứng cao hơn cô và cô chỉ có thể làm thức ăn cho chúng.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve tai Đại Hôi, nó phát ra tiếng thở phì phò, sau đó đầu sói rúc vào ngực cô, móng vuốt ôm lấy cô, cơ hồ đưa cả người cô vào trong lòng nó.
“Nó tin tưởng mình như vậy.” Khương Bách Linh nghĩ bụng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.