Ốc Mượn Hồn

chương 5


1 năm

trướctiếp

-    :') chời đậu, TÍA!!! Ba đặt cái tên thấy chán chưa, lớn rồi mà tên còn xấu kìa!

Chú Tư trong nhà kêu ra:

- Má mày nói giống tao tốt được rồi mày, tên đẹp xấu không quan trọng!

Phương cũng công nhận thằng bạn chơi chung nhỏ lớn, lên lớp 10 nó lên thành phố học, ở chung cô nó, cách nhau gần mười năm, từ một thằng đen xì giờ lại trắng trẻo, cao ráo, mặt nó còn đẹp như tây lai vậy. Cái thằng đẹp trai đó quay qua nhìn Phương:

- Nhìn gì bà chị, đúng là phụ nữ, có chồng rồi cái già ngay!

- Già chứ múc ông còn dư sức lắm!

- Ha ha ha

 Bợm là tên hồi nhỏ, tên trong là Đặng Hoàng Quốc Trung, năm anh ra đời là hồi gần xuân âm lịch, tính theo tuổi âm thì Trung lớn hơn Phương một tuổi, Trung là con ngựa đuôi dê, còn Phương là đúng nguyên con dê. Nhưng sinh cùng năm nên cả hai học cùng khối, cùng trường. 

Trung bước vào nhà thưa từ bà nội, rồi đến vợ chồng cô hai, cuối cùng mới giơ tay:

- Chào tía! Sao đi sớm vậy tía?

- Đợi mày đi chung mày ngựa thấy mẹ, tao đi mình tao!

Mấy đứa con cô hai nghe tiếng anh thì chạy lên thưa:

- Thưa chú Trung mới tới chơi! Chúc chú năm mới tiền vô như nước, phát tài phát lộc, sức khỏe nhiều thật nhiều!

- Ừm! Thiếu bây! Chúc đủ chú mới lì xì

Hai đứa nhỏ đang xòe hai tay nghe anh nói thì ngơ ra nhìn, Phương cười ha ha đi vô khoanh tay trước mặt anh:

- Thưa chú Trung, chúc chú năm mới luôn luôn vui vẻ, may mắn vây quanh, tiền nhiều như nước, và chúc chú sẽ trẻ mãi không già, ngày càng đẹp traiiiii!

Mấy đứa nhỏ hiểu ý, cũng khoanh tay chúc lại, lần này thêm cả câu chúc ngày càng đẹp trai nữa. Trung cười khoái chí lắm, móc bóp ra đưa ba cái bao lớn cho ba "đứa cháu". Bao nào cũng để một lá năm trăm nặng trĩu. 

Ngày hôm đó, ba con Trung ở lại chơi với nhà Phương đến chiều mới về. 

Thực ra nếu xét kĩ vai vế thì chú Tư có vai lớn lắm, tại vì ba mẹ chú Tư lớn khoảng bốn mấy mới sinh thêm chú, thành ra bà nội của Phương gọi ba mẹ chú là chú thím, thì phải gọi chú bằng em. Cái mối quan hệ này không chỉ tính là hàng xóm mà gọi vai lớn, nói chính xác thì bà nội của Phương với chú Tư có chung ông bà sơ- ba mẹ của ông cố, cùng gốc rễ, tức là họ hàng xa lắc xa lơ rồi, vì nhà gần nhau nên qua lại còn thân thiết. Còn chú Tư không đặt nặng là vai lớn phải gọi bằng anh, bằng chú gì hết, hồi xưa chú nói chú kêu bà nội của Phương bằng chị vì ba mẹ chú dặn vậy, tới sau này chú thích gọi ba của Phương là mày tao hơn là phải xưng cao xưng thấp, thế nên tới thời Phương với Trung thì cứ vậy chơi với nhau, xưng là ông với tui thôi. Nếu xét kỹ, Phương nê gọi Trung là chú~:

- Ê chú Trung! Chú~~~ hi~

- Ha

Trung cười tỏ vẻ xem thường câu vừa rồi, ngoảnh mặt lên xe chở chú Tư về. Phương cười tới má đỏ lên, nhìn bóng thằng bạn lâu ngày mới gặp, tận khi khuất sau con đường cây che phủ. 

Tối đó bỗng điện thoại có tiếng chuông reo, Phương bắt máy, thật cẩn thận đáp số điện thoại lạ, đầu bên kia Trung cười ha ha:

- làm gì nghiêm túc dữ vậy chị hai?

- ơ,...

- bà vẫn giữ số cũ mà, tui điện thử ai dè bà chưa đổi thật, gì một màu dữ vậy?

Phương cười, hồi đó Trung từng rủ cô nàng đi nhuộm tóc, đi ngắm cảnh ruộng ở xã bên, rủ rê nhiều lắm mà bị từ chối cũng không ít, lúc đó Trung cũng nói Phương một màu. 

Chốc lát, Trung nói mùng hai định đi thăm họ hàng đằng nội, hỏi Phương muốn đi không, cô nàng nghe vậy thì vui lắm- vì bà Phương hay kể cô nghe về họ, kể hồi nhỏ ông ba anh của bà nội từng cõng em đi học vì sợ bùn sìn làm dơ bộ áo trắng, kể thời bà còn nhỏ bộ đội đi ngang xóm, ông cố mời họ vô nhà ăn cơm, những anh bộ đội còn cho bà cái càng cua đất, giờ ông cố mất rồi, năm nào bà cũng về nhà thờ tổ ăn giỗ ông, bà kể nhiều, nhưng xa mà Phương hay bận học nên cũng lâu lắm chưa gặp lại họ hàng, năm nay bà đau chân cũng xin họ hàng chế bà một năm. ( từ "chế" được dùng để nói việc miễn làm gì đó, ví dụ xin miễn cúng tiền đám tang, người ta hay gọi là chế- không cúng tiền, mình ở miền nam hay nghe, không biết ở miền khác có dùng từ này không?)  

Sáng mùng hai, đúng hẹn Trung đến đón cô bạn, Phương đã sửa soạn xong, mặc một bộ áo dài  đi chúc tết, Trung nhìn chăm chú:

- ê, tự nhiên thấy tụi mình đẹp đôi dữ á!

- mê tui hả?

- mê đầu bà, ý nói bộ đồ nè, tui định mặc áo dài nam cho chú ba vui, sao đâu ra một quả áo dài nữ đây vậy?

- ha ha, đẹp hôn? Cô hai tui cho đặng đi chơi tết đấy.

- đẹp! Mà đội khăn đóng bụ tính chơi lớn "rồng rắn lên mây" với chú cảnh sát ha gì?

Phương quên béng, cô nàng cầm khăn đóng trên tay rồi đội nón bảo hiểm lên, bà Phương khen cháu mình đẹp gái, đội bảo hiểm vẫn xinh, Trung chen vào cà nanh:

- con sao cô Sáu?

- con cũng đẹp gái nữa! Ha ha ha

Trung ra dấu với Phương kiểu "ok i'm fine".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp