Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 7 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (7)


1 năm

trướctiếp

Vân Phàm cần tiền.

Không nhiều lắm.

Đối với những người ăn chơi xa xỉ có thể đủ khả năng chi phí trăm vạn trên năm của câu lạc bộ mà nói, số tiền này có thể chính là tiền ăn hơi xa xỉ của bọn họ, hoặc là tiện tay mua cho người phụ nữ một túi nước hoa, mỹ phẩm.

Nói thẳng ra là như vậy.

Vân Phàm tự nhận nếu dựa vào tài năng của mình qua vài năm có lẽ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng hiện thực không cho phép điều đó. Mẹ anh ta bị bệnh nặng, ung thư giai đoạn đầu, khối u ác tính. Cắt bỏ sẽ không có nguy hiểm, nếu bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất này có thể trực tiếp chuyển sang giai đoạn cuối mà chờ chết.

Có hai cách để có tiền nhanh chóng.

Một là bất hợp pháp.

Hai là bán mình.

Bán thân còn chia làm hai loại.

Một là bán bên trong, các bộ phận của cơ thể con người vẫn còn có giá trị. Một là bán thịt, cách lấy tiền này chính là mua bán không có vốn, nếu tìm được người mua tốt một lần có thể nhận được rất nhiều tiền.

Điều thứ nhất không cần xem xét.

Điều thứ hai, anh ta còn phải chăm sóc mẹ và em gái còn đang học trung học, nếu thân thể suy sụp thì họ cũng mất đi chỗ dựa. Vân Phàm suy nghĩ một đêm liền quyết định lựa chọn cái sau, cắn răng tiêu hết tiền trên người để trang điểm cho mình, tiền bối dẫn dắt anh ta vào con đường này đã từng dùng phương pháp này kiếm được một khoản tiền lớn.

Mọi việc đều vô cùng khó khăn.

Anh ta là người đầu tiên được một người phụ nữ nhìn trúng.

Thành thật mà nói.

Nguyên nhân Vân Phàm đi nhận chi phiếu kia không có chuyển cho Đao Tỷ trước tiên chính là lúc ấy hơi chần chừ muốn lấy đi một trăm vạn kia, dù sao trên danh nghĩa là bồi thường cho anh ta. Nếu có một khoản tiền này, anh ta chẳng những có thể giải quyết bệnh của mẹ còn có thể giúp gia đình có cuộc sống tốt hơn, hơn nữa không cần phải làm bẩn thân thể.

Và anh ta có thể chắc canh.

Cho dù cầm số tiền này trực tiếp chạy trốn, Đao Tỷ cũng sẽ không truy cứu.

Khinh thường, cũng là do tới bước đường cùng đi.

Người phụ nữ này thể hiện sự thờ ơ quá rõ ràng.

Một nhân vật nhỏ như anh ta căn bản không đáng để bận tâm. Nhưng chạy trốn anh ta lại có chút không nỡ, một trăm vạn mà thôi, cố gắng một chút anh ta vẫn có thể kiếm về. Có thể dễ dàng chạy trốn, nhưng cơ hội tốt như vậy không thể đến lần thứ hai.

Đám ăn chơi kia nghe không hiểu nhưng anh ta lại có thể hiểu.

Hơn nữa bởi vì những thứ liên quan chính là chuyên môn mà anh ta học nên mới có thể hiểu biết sâu sắc, nếu như trong tay cô có thành phẩm tốt thì thật sự mà nói, tương lai sẽ gây ra sự thay đổi và đổi mới mọi thứ trên thế giới! Cảnh tượng mà đối phương miêu tả lúc ấy anh ta nghe được vô cùng hào hứng, thậm chí ngay lúc đó còn muốn làm việc đó dù có khổ đến đâu đi chăng nữa.

Vân Phàm muốn đánh cuộc một lần.

Đổi lại lúc trước dùng mạng của mẹ làm tiền đặt cược anh ta không dám đánh cuộc.

Bây giờ anh ta có một con đường phía sau.

Chủ nhân câu lạc bộ kia, Bạch Thuật, lúc ấy Bạch thiếu nhìn anh ta với ánh mắt dục vọng xâm lược. Nếu như anh ta đem chi phiếu trả lại cho Đao Tỷ sau đó nếu không thu lại được cái gì, anh ta còn có thể đi tìm Bạch thiếu kia thử may mắn. Đối phương có thể tiện tay ký chi phiếu trăm vạn có thể thấy được là kim chủ hào phóng, ít nhất cũng lấy lại được tiền thuốc men của mẹ.

Vân Phàm lặp đi lặp lại một lần nữa: "Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."

Đao Tỷ nhận được một triệu séc.

Cô ỷ vào ưu thế chiều cao trở tay dùng chi phiếu nâng cằm Vân Phàm lên. Người đàn ông này dung mạo không tệ, không phải loại mỹ nhân vừa nhìn đã có thể làm cho người ta kinh diễm không thôi, mà thuộc loại ưa nhìn. Loại mỹ nhân thích hợp để mang ra ngoài chơi để giúp chủ nhân tăng thể diện, còn loại này chỉ cần giữ bên mình nuôi dưỡng ngược lại rất thoải mái đi.

"Cái gì cũng nguyện ý, à?"

Con ngươi lạnh lùng như độc xà có độc làm cho Vân Phàm cứng ngắc.

Anh ta dùng sức nắm tay.

Móng tay rơi vào lòng bàn tay đau đớn khiến anh ta hơi tỉnh táo một chút, Vân Phàm hít sâu cắn răng gật đầu: "Chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm, tạp vụ chạy việc..." Anh ta hơi có chút xấu hổ nhanh chóng nói nhanh câu đó: "Còn có thể làm ấm giường.”

“Những chuyện này tôi đều nguyện ý làm!”

Đao Tỷ lại đánh giá thêm một chút nữa.

Trêu chọc anh ta thật sự rất vui nha, dáng vẻ nhút nhát cũng đáng yêu.

Có một số chỗ chưa được nhưng cũng tạm hài lòng.

Nếu Vân Phàm tự cam chịu tự so sánh mình là đồ chơi ở lại bên cạnh trêu chọc giải sầu cũng không tệ, có điều cho dù quỳ anh ta cũng muốn cố gắng thẳng lưng làm người, vậy thì không thể tùy ý chà đạp lòng tự trọng của người khác.

“Tên.”

Ánh mắt Vân Phàm sáng lên, nâng cao giọng vui vẻ nói: "Vân Phàm. Theo gió vượt sóng sẽ đến, treo thẳng những cánh buồm trên biển. Vân Phàm.”

Thật dễ thương.

Khi sắc mặt hồng hào của người ta đỏ bừng, Đao Tỷ mới buông tay ra, cô đem tấm chi phiếu và một tấm danh thiếp cùng nhau bỏ vào túi áo của anh ta, thuận tay lướt lên mặt anh ta: "Tấm chi phiếu này, mua anh một năm.” Thừa dịp bây giờ có thể làm điều gì thì làm, gặp lại phải coi như người đứng đắn mà đối đãi.

Cô không bao giờ ăn cỏ gần hang.

Vân Phàm tràn đầy vui sướng.

Bước đầu tiên, thành công!

Sau khi mọi chuyện đã xong, Đao Tỷ xoay người tiếp đón Vương Hành đang trợn mắt há hốc mồm: "Đồ ngu ngốc, đi thôi.”

Vương Hành bất mãn: ..”."

Vừa rồi còn gọi là anh trai mà.

Đi hai bước Đao Tỷ lại dừng lại, cô hứng thú nhìn Vân Phàm, trêu ghẹo nói: "Không phải cho anh phương thức liên lạc rồi sao? Chúng tôi sẽ về nhà ngay bây giờ, anh có chắc là anh muốn đi theo để hầu hạ không?”

Khuôn mặt của Vân Phàm đang dần bớt đỏ sau khi nghe xong câu nói đó lại tự nhiên đỏ bừng thêm một lần nữa.

Vừa rồi anh ta đi theo chỉ là hành vi theo bản năng, đương nhiên cũng có tâm lý nghĩ có lẽ đêm nay vị nữ kim chủ này sẽ hưởng dụng anh ta cũng không chừng. Đối với đám ăn chơi xa xỉ này mà nói lúc này có thể lợi dụng liền lợi dụng.

Không nghĩ tới kim chủ lại không có tâm tư này.

Đao Tỷ cho Vân Phàm thêm một điều kinh hỉ: "Tôi nhìn trúng là cơ thể của anh, vừa rồi tôi nói cái gì tôi biết anh đều nghe hiểu, một năm sau còn muốn đi theo tôi liền chính thức thuê anh. Số tiền này cũng không phải là mua..." Cô đưa tay vỗ mông anh ta một cái: "Cái này.” Đừng nói, anh ta thật sự muốn bán mông mà nói vẫn rất có ưu thế.

Cảm giác tuyệt vời.

Trách không được trong nguyên tác Bạch thiếu yêu anh ta điên cuồng.

Sở dĩ Đao Tỷ biết Vân Phàm này cũng là bởi vì trong nguyên tác có nhắc tới anh ta, xuất hiện không nhiều lắm, cùng nam nữ chủ không có liên quan gì. Phỏng chừng tác giả muốn có thêm tình tiết ngôn tình nên lúc viết nam chủ cùng Bạch Thuật hợp tác tiện thể nhắc tới, sau này Vân Phàm cùng Bạch Thuật yêu nhau giết nhau ngược đãi tình cảm sâu đậm. Đến nỗi trong quá trình của bọn họ còn tham khảo một số trò play giam cầm, hai người ngược lẫn nhau, S.M và cứ tiếp tục như vậy.

Kỳ lạ nhất thế mà hai người này vẫn HE.

Trên mạng nói rằng tình yêu đích thực, nhưng Đao Tỷ lại cho rằng đó là hội chứng Stockholm.

Tóm lại thì mặc kệ sự thật là gì.

Dù sao năng lực của Vân Phàm không tệ là thật, sớm dành được cảm tình cũng không sợ lỗ.

Tất cả cốt truyện đều có thể thay đổi, có điều kỹ năng thiên phú mà người ta giao cho bọn họ tuyệt đối sẽ không thay đổi. Ví dụ như Bạch Thuật còn có Lý Ninh Viễn đều là nhân vật lớn, cũng không sửa được sự thật hai người bọn họ cũng đều là thiên tài thương nghiệp.

Nhân phẩm không liên quan gì đến tài năng.

Đao Tỷ thu tay lại, làm bộ vừa rồi cái gì cũng không phát sinh, thần sắc nghiêm túc, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Anh về xử lí chuyện của anh trước, không cần lo lắng, một tuần sau trở lại làm nhiệm vụ.”

Vân Phàm tràn ngập cảm động và cảm kích.

Anh ta dùng sức gật đầu: "Được.”

Nhìn cô vui vẻ xoay người rời đi lại nhịn không được hỏi một câu: "Cô không sợ tôi lấy tiền rồi bỏ chạy à.”

Mắt Đao Tỷ nhìn anh ta, đuôi mắt nhướng lên, nửa nheo lại có một cỗ tà khí bá đạo.

Cô dùng ánh mắt hứng thú nhìn lướt qua Vân Phàm, liếm môi dưới mới chậm rãi nói: "Nếu vừa rồi anh chạy không sao cả. Bây giờ nếu anh dám chạy, tôi sẽ gửi một thợ săn để bắt con thỏ nhỏ là anh quay trở lại, và xây dựng một cái lồng đẹp để nhốt anh và nuôi anh, và sau đó từ từ. Làm. Chết. Anh~"

Ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt không cần đoán cũng biết lúc này đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Gáy của Vân Phàm sắp nóng lên thành hơi nước.

Trái tim đập mạnh điên cuồng.

Có thể nhìn mà không thể ăn rất khó chịu, Đao Tỷ thu tay lại, xoay người đi hai bước không phát hiện bóng dáng Vương Hành đâu, lại quay đầu lại nhìn, nhíu mày giọng điệu hơi không kiên nhẫn lặp lại: "Đồ ngu ngốc, mau đi thôi!”

Vương Hành còn đang trợn mắt há hốc mồm.

Anh còn đang ngạc nhiên bởi vì sự khéo léo và thành thạo của em gái mình. Không ngờ em gái mình lại thành thạo việc quyến rũ đàn ông như vậy, nên không chú ý tới cách gọi đồ ngu ngốc của en gái, mà đang mãi suy nghĩ khả năng ăn chơi của em gái còn cao hơn mình khiến cho anh bất ngờ không thôi.

Thật sự là ngầu quá đi!

Chân con thỏ nhỏ kia đều mềm nhũn, vừa rồi em gái anh chỉ sờ mặt vỗ mông một cái, còn có dùng ngôn ngữ cùng ánh mắt trêu chọc khiến con thỏ nhỏ phấn nộn kia kích động hưng phấn. Vương Hành dùng kinh nghiệm phong phú của mình để đảm bảo, em gái anh chỉ cần trêu chọc thêm vài lần nữa, con thỏ non này tuyệt đối sẽ vui vẻ thăng thiên ngay tại chỗ!

Trên đường trở về.

Lúc giữa đường, chuông điện thoại di động của Vương Hành vang lên.

Anh đang lái xe trên đường phố đông đúc nên tùy ý bật loa ngoài. Còn chưa nói gì thì bên trong loa đã truyền đến một âm thanh ồn ào, ngay sau đó là một đoạn mắng chửi có nội dung đặc biệt phong phú, nghe tình huống là đang gọi điện thoại mắng ai đó, đợi chừng mười mấy giây đối phương mới bắt đầu nói chuyện với Vương Hành.

"Anh Hành, da rắn phá vỡ kỷ lục của anh... Mẹ kiếp tôi còn đang chờ anh Hành của tôi đến ( đây là bớt thời gian mắng bên kia hai câu), anh ta thách thức anh, miệng còn nói ra những từ khó nghe, anh xem..."

Bên kia cũng mở loa ngoài.

"Không có hứng.”

"Có bản lĩnh lại đây."

"Thi đấu với nhau, có dám hay không?"

"Nếu thua quỳ xuống gọi ông nội."

Người tìm Vương Hành tính tình cũng bạo phát: "Anh Hành, anh mau đến đây. Mẹ kiếp ..." Người kia lại mắng chửi người đối diện, phía sau không nghe rõ, người gọi điện thoại trực tiếp cúp điện thoại.

Vương Hành nhìn qua gương chiếu hậu.

Người gọi điện thoại là một người hậu bối của anh, trong hồ sơ ghi là kỷ lục nhanh nhất trong trường đua. Vừa nghe thanh âm đó đã biết là đối thủ cân tài cân sức của anh rồi, ở mọi phương diện luôn thích đối nghịch với anh.

Hiện tại không thi đấu chính là mặc định đối phương là người tanhg.

Lần sau gặp mặt cũng không ngẩng đầu lên được.

Anh rất muốn đi.

Nhưng lại không dám nói ra.

Đao Tỷ đã thể hiện rõ ràng cô ghét hành vi ăn chơi xa xỉ của anh, thậm chí còn muốn lôi kéo anh em của anh cùng tiến lên. Mặt khác lại nói một chuyện bi thương, Lý Ninh Viễn cách vách bị bắt cóc một lần, vì phòng ngừa tai họa chưa từng xảy ra, khóa học rèn luyện của anh em Vương gia lại tăng thêm các khóa học phòng vệ như Taekwondo.

Anh em chiến đấu với nhau, Vương Hành chưa từng tanhg một lần.

"Đổi hướng."

Vương Hành ngơ ngác: "Hả?”

Đao Tỷ lạnh lùng nhìn anh: "Tìm chỗ, trở về cũng phải đẹp mắt.”

Ngoài ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp