Sự trầm mặc của cô khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Những người có mặt đều mong đợi cô đưa ra một kế hoạch tuyệt vời, rốt cuộc thì áp lực mà đôi mắt đó gây ra cho họ vừa rồi là quá mạnh. Bọn họ ít nhiều đều trải qua cảm giác uy áp vô hình này đối với bậc trưởng bối hoặc những người có địa vị cao khác, sự uy áp chung quy có thể chuyển hóa thành một giá trị đáng tin cậy.
Đao Tỉ cũng cho người khác cảm giác thật đáng tin cậy.
Trải qua cuộc đối đầu vừa rồi, hoặc nói là sau cuộc chiến giành hào quang. Trong tâm trí họ đối với Đao Tỉ gần như bị nghiền nát lần lượt xuất hiện như cường đại, khôn ngoan, vững vàng, điềm tĩnh, ấn tượng đáng tin cậy tích cực.
Dưới con mắt quan sát của đám đông.
Đao Tỉ nói kế hoạch nhỏ của cô một cách rất bình tĩnh giống như một lãnh đạo đang phát biểu tuyên truyền: “Tôi ở đây có một kế hoạch nhỏ chưa hoàn thiện, sau khi thành công có thể leo lên vị trí đệ nhất của Forbes.”
Vương Hành: “…”
Miệng kinh ngạc mở to đến mức có thể nhét vừa một cái bóng đèn.
Anh theo bản năng phản bác: “Cái kia, cái này không phải dành cho ba…”
Chỉ là khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Đao Tỉ, Vương Hành lại lần nữa câm miệng. Không dám nói những lời kế tiếp, chỉ có thể thì thầm trong lòng: “Kế hoạch nhỏ này mà được cho là mục tiêu nhỏ của ba sao?”
Lừa đảo!
Buông tha cho anh trai gà mờ của cô đi.
Trương Khải vừa bị ánh mắt mang theo uy áp mãnh mẽ nhìn chằm chằm làm trái tim bé nhỏ đập loạn xạ, vừa định hút một điếu thuốc để trấn tĩnh nhưng nó chưa đưa được đến miệng, sau khi nghe thấy mục tiêu nhỏ này điếu thuốc cũng theo cú sốc rơi xuống đất.
“Gì?”
Tai anh ta dường như có chút vấn đề.
Kế hoạch nhỏ chưa hoàn thiện?
Forbes đệ nhất?
Cái này không còn là một trò đùa quốc tế nữa, trò đùa này đã vượt qua dải ngân hà đi? Mấy người anh em bọn họ uống say quá khoe khoang cũng không dám thổi lớn như vậy! Xương cốt của chính mình nặng mấy cân mấy lượng vẫn còn rất rõ ràng.
Những người khác cũng đờ người ra chết lặng.
Tùng!
Lộc cộc ~
Đao Tỉ đem ánh mắt đặt trên người thanh niên tóc đỏ.
Toàn thân Lưu Viễn run lên, anh ta cúi xuống với vẻ mặt ngượng ngùng nhặt quả quýt dưới chân Đao Tỉ, thân phận của anh ta được coi là thấp nhất trong số những tên ăn chơi trác táng này, vừa rồi anh ta muốn bóc một quả quýt để lấy lòng cô em gái mới tới này. Trương Khải bị kế hoạch nhỏ kinh hãi mà làm rớt điếu thuốc, quả quýt trên tay anh ta cũng bị dọa rớt.
Đao Tỉ nhìn anh ta: “Bóc vỏ quyết ra.”
Lưu Viễn vội vàng gật đầu: “A? Uhm!”
Không hiểu, nhưng vẫn là tuân theo mệnh lệnh trong tiềm thức.
Anh ta ngồi gần Đao Tỉ nhất, vừa rồi khi họ nhìn nhau nếu như anh ta không ngồi chắc canh phỏng chừng cũng giống như Vương Hành trực tiếp bị dọa sợ. Nhà anh ta có một người ông mắc hội chứng tâm lý thời hậu chiến, trước đây ông cụ từng là chiến sĩ ra chiến trường dùng qua súng thật đạn thật, hồi nhỏ lúc anh ta đi chúc Tết đối phương đột nhiên nổi điên suýt chút nữa giết chết anh ta.
Trong cái nhìn điên cuồng đó lộ ra sát khí giết người.
Đến nay anh ta vẫn nhớ rõ.
Cái nhìn vừa rồi của Đao Tỉ rất bình tĩnh, có điều càng nhìn sâu càng thêm đáng sợ.
Người mất trí bình tĩnh càng đáng sợ hơn.
Khi vỏ quýt được bóc ra từng cái một, thỉnh thoảng bởi vì tay Lưu Viễn run lên khiến móng tay không cẩn thận vô tình làm xước thịt quýt, mùi quýt lan trong không khí càng nồng đậm, nó cũng xua tan nhiều mùi vị lẫn lộn trong không khí.
Màu sương giá trên mặt Đao Tỉ cũng phai nhạt đi đôi chút.
Cô nói tiếp: “Kế hoạch này ngoại trừ chúng ta, ngoài ra Bạch Thuật cũng sẽ là một trong những đối tác.” Lời này nói ra mặt không đỏ tim không giả, thanh âm đều không có run rẩy, ngôn ngữ cũng đặc biệt có sức thuyết phục.
Đám công tử bột có mặt đem miệng lớn khép lại một chút.
Bạch Thuật cùng Lý Ninh Viễn còn không giống nhau.
Bản thân anh ta cũng là kẻ ăn chơi trác táng, có lúc còn điên rồ hơn đám ăn chơi trác táng, nhưng có điều Bạch Thuật là một công tử có bản lĩnh hơn. Mặc dù thu nhập cụ thể không biết được, nhưng đúng là có một số doanh nghiệp về cơ bản đều đang kiếm tiền thật. Tất cả những tên xài hoang phí bọn họ đều là những tay tiêu tiền của ba mẹ, Bạch Thuật tiêu tiền là từ chính mình kiếm được.
Lý Ninh Viễn kinh thường bọn họ nhất ở điểm này.
Tìm Bạch Thuật hợp tác cũng bởi vì anh ta là một tên công tử có bản lĩnh. Có bản lĩnh thì mê chơi một chút cũng không có gì, mọi người có vốn để chơi. Không có khả năng gặm còn bày ra bộ dáng kiêu ngạo, chính là phế vật cặn bã.
Vương Hành nghẹn họng nhìn trân trối: “…”
Không phải …
Đao Tỉ mặt không biểu tình nhìn chăm chú.
Mí mắt Vương Hành nhảy lên, anh quay đầu lại bắt đầu thay đổi chủ đề: “A hahaha, cái này, vừa nãy khi vào cửa chúng tôi gặp được Bạch Thuật. Đúng rồi, tôi nói cho các người biết…” Cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội để khoe em gái, bắt đầu hưng phấn kéo Đao Tỉ lại sau đó kể với bọn họ về toàn bộ quá trình trước khi vả mặt sau đó lại bị vả mặt ngược lại của Lý Ninh Viễn.
Ông trời vô tình cũng đã trợ giúp một lần.
Vân Phàm nghĩ anh ta làm bình hoa duy nhất ở nơi này cũng không thể cái gì cũng không làm, lúc sau nhìn thấy Lưu Viễn lột quả quýt, anh ta cũng tùy tiện cầm lấy một quả quýt bắt đầu xoa nắn.
Từ ‘đem’ Đao Tỉ nói rất có ngôn ngữ nghệ thuật.
Sắp trở thành cùng đã trở thành, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Ngay cả khi nghệ thuật ngôn ngữ của Đao Tỉ sau đó bị lật tẩy cũng không tính là nói dối. Nếu cô có thể thuyết phục Bạch Thuật tham gia hợp tác, đó chính là lời nói chân thật.
“Wow!”
“Lợi hại!”
Này là phản ứng sau khi nghe Vương Hành khoe khoang.
Đều là những người ở cùng giai đoạn không biết ai, Lý Ninh Viễn chính là thủ lĩnh của thế hệ bọn họ. Hầu như tất cả mọi người khi lớn lên đều sẽ được ba mẹ nhắc phải học tập theo Lý Ninh Viễn của Lý gia.
Hành vi của Đao Tỉ vừa rồi quả thực là làm hả lòng hả dạ.
Sau khi cười xong lại lần nữa quay lại lúc ban đầu.
Trương Khải cũng là tay ăn chơi bậc nhất rất ghét đứa trẻ Lý Ninh Viễn nhà bên cạnh, anh ta là người lớn tuổi nhất. Thành thật mà nói ai không muốn đạt đến đỉnh cao đời người, nhưng các bậc trưởng bối không tin tưởng vào năng lực của anh ta, anh ta lại ghét bỏ công việc kinh doanh nhỏ không muốn chạm vào nó, sau đó vẫn luôn như vậy cao không thành thấp không phải lộn xộn không như ý. Đôi khi cảm thấy buồn chán thậm chí còn có ý nghĩ đen tối về việc những người lớn tuổi nắm quyền đều tài giỏi như thế nào.
Bạch Thuật là một người khôn ngoan, anh ta có thể sẽ tiêu tiền không lý do nhưng sẽ không đầu tư mà không lý do. Trước mắt anh ta mới chỉ ra tay thực hiện vài lần đều chứng minh nhãn quan đầy tư của anh ta cực tốt, ngay cả khi không kiếm được nhiều tiền thì cũng không mất tiền.
Trương Khải tạm thời quên mất Đao Tỉ nói đệ nhất Forbes.
Anh ta nghĩ rằng đây sẽ là một lý tưởng vĩ đại, người làm công ai mà không muốn chính mình trở thành ông chủ, sau khi chính mình trở thành ông chủ ai lại không muốn trở thành người lớn mạnh nhất? Hơn nữa lúc tìm kiếm sự giúp đỡ ai mà không khoe khoang bản thân đôi ba câu? Chính là khoe khoang này thổi có chút lớn nhưng cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác thực sự.
Câu hỏi lần này trịnh trọng hơn nhiều: “Kế hoạch của cô, nói thử xem.”
Đao Tỉ cầm lấy miếng quýt đã được nhặt sạch sẽ mạng màu trắng từ trong tay Vân Phàm nhét vào miệng, nhai chậm rãi lại nuốt, khi thành công trong việc kích thích sự thèm ăn của mọi người mới bắt đầu bài phát biểu của mình.
Cô nói: “Trí tuệ nhân tạo.”
Bill Gates đã gây bão toàn cầu với Microsoft, điện thoại thông minh Apple dẫn đầu với những đổi mới mang tính sáng tạo kỹ thuật. Chưa kể những người đến sau ở đây phản sát, ai chiếm được tiên phong trước hầu như có thể nuốt trọn chiếc bánh lớn này.
Trên thế giới này trí tuệ nhân tạo vẫn chỉ là một khái niệm.
Đao Tỉ từng xuyên qua một thế giới công nghệ rất tiên tiến đã bay ra khỏi thế giới tiểu thuyết giữa các hành tinh. Ngoài trừ những bỡ ngỡ ban đầu cô đã rất nỗ lực học hỏi từ những điều cơ bản nhất. Mặc dù xếp hạng cuối cùng của thế giới chỉ có D+, lãng phí một lần sống giá trị, nhưng đối với cô mà nói tất cả đều xứng đáng, những kiến thức này là của cải và kho báu lớn nhất của cô.
Cô có lẽ không phải là thiên tài.
Nhưng cô so với người thường có nhiều kỳ ngộ và thời gian vô hạn.
Cô có một bộ não ‘trí tuệ’ có thể nghiền nát các siêu thiên tài chỉ với sự nỗ lực cùng thời gian. Ngoài ra không biết có phải do xuyên qua nhiều thế giới cũng đã mài giũa sức mạnh tinh thần của cô, gần nhất trí nhớ của cô gần như đạt đến mức gặp qua là không quên, hơn nữa đối với năng lực lý giải những điều mới cũng được cải thiện rất nhiều.
Hiện tại cô cũng có thể được xưng là thiên tài.
Mặc dù phần ‘thiên phú’ này là cô có được sau khi dùng nhiều điểm kỹ năng khác nhau, nhưng điều đó cũng không ngắn cản được cô sử dụng một phần trăm kiến thức dự trữ trong đầu là có thể nghiền nát tất cả những thiên tài trên thế giới này.
Đao Tỉ nghĩ đến đây có chút phổng mũi.
Tuy nhiên nhìn thấy đám công tử mặt thộn ra kinh ngạc lại cảm thấy u sầu.
Kế hoạch của cô bọn họ nghe không hiểu.
Thậm chí bọn họ không có đối tượng tham chiếu cho những thứ đi trước thời đại một bước, đối với một người chưa bao giờ ăn thịt làm thế nào có thể mô tả hương vị của thịt, bọn họ cũng có thể mua thịt rõ ràng ăn ngon nhưng không biết mùi vị nó như thế nào.
Đổi một người.
Bạch Thuật cũng không hiểu những thứ này, nhưng anh ta nhìn thấy lợi ích cùng tương lai trong đó, vì vậy nguyện ý đầu tư vào Lý Ninh Viễn. Còn đám công tử ăn chơi trác táng chỉ biết ăn nhậu vui chơi này thực sự không thể trông chờ vào trí óc và tầm nhìn tốt của bọn họ, bằng không lớn như vậy, bậc cha chú của bọn họ sớm đã để họ tham gia vào việc điều hành công ty rồi.
Đao Tỉ không nói gì.
Cô trực tiếp nói rõ: “Thứ nhất, Vương gia chúng tôi không thiếu tiền. Thứ hai, tôi không thiếu đối tượng hợp tác, giả như Bạch Thuật rất quan tâm đến việc đầu tư vào lĩnh vực này. Thứ ba, lý do tôi đưa các người đến cũng chỉ vì các người là bạn bè của Vương Hành, có các người lôi kéo Vương Hành cũng có động lực tiến tới.”
Lời nói này có chút khó nghe.
Còn có chút trực tiếp nắm cổ áo vả mặt.
Sắc mặt mọi người ngồi ở đây ít nhiều cũng thấy xấu hổ, nhưng bọn họ đối với triển vọng tương lai mà Đao Tỉ vừa nói lại có chút động tâm. Nghe không hiểu cụ thể là chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều nghe hiểu có thể kiếm tiền, kiếm được rất nhiều tiền.
Hơn nữa không yêu cầu họ làm bất cứ điều gì khó khăn.
Chỉ cần trả một ít chi phí.
Nếu thua cược sẽ không mất nhiều, nhưng nếu tanhg cược sẽ có tiền đồ vô hạn.
Đao Tỉ đứng lên, liếc nhìn xung quanh một vòng cuối cùng nói: “Những điều cần nói đã nói, tôi có thể cho các người một cơ hội lựa chọn nữa sau khi đưa ra thành phẩm vào tuần sau, đến lúc đó có muốn tiếp tục hay không là tùy thuộc vào các người.”
Cô nhìn về phía Vương Hành: “Đi thôi, anh.”
Từ anh này làm Vương Hành sửng sốt.
Kể từ khi sáu tuổi ngoại trừ một số trường hợp cùng uy hiếp, anh đã rất lâu rồi chưa từng nghe Vương Nhĩ Ngọc gọi anh trai anh một cách tự nhiên và bình thản như vậy. Trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc đứng lên, vô thức đi theo phía sau cô ra ngoài.
Ra khỏi hội quán.
Đao Tỉ nhìn về phía Vân Phàm đang theo ở phía sau, nói đùa: “Những người thông minh hẳn nên cầm tiền rời đi vào lúc này.” Lúc này tờ chi phiếu một trăm vạn vẫn còn nằm trong tay đối phương.
Vân Phàm nhìn người phụ nữ này.
Nghiến răng đưa ra quyết định: “Cái gì tôi cũng đều nguyện ý làm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT