Có quá nhiều bức tranh của cốt truyện và ký ức về cơ thể ban đầu đổ thẳng vào tâm trí tôi cùng một lúc, khiến não bộ đau nhói. Cô đưa tay xoa nhẹ ấn đường để làm dịu đi cơn đau đầu, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát môi trường mới.
Màu hồng, màu mộng mơ.
Đây là một căn phòng công chúa xa hoa.
Xem ra xuất thân gia đình của cơ thể lần này vô cùng giàu có, khởi điểm trong thế giới mới này cũng cao hơn nhiều so với lần dừng lại ở thập niên 60. Trước tiên không nói có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa như thế nào, ít nhất là có thể ăn no mặc ấm, không cần chịu lạnh.
Hôm nay là thứ 7, được nghỉ học, không cần phải tới trường.
Trong đầu nổi lên một suy nghĩ.
Đao Tỉ nằm xuống giường một lần nữa, định tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, ở thế giới trước, cô phải ngủ trên một chiếc giường cứng cho đến khi rời đi. Bây giờ cảm giác mềm mại của chiếc giường cao cấp này hoàn toàn chiếm lấy cả thể xác lẫn tinh thần cô và tạm thời cô không muốn rời khỏi nó.
Vậy thì.
Nhân lúc này nói rõ tình huống một chút.
Đao Tỉ bị ràng buộc bởi một hệ thống công nghệ đen khi cô sắp chết ở thế giới thực, lúc đó cơ thể cô không tỉnh táo vì thiếu dưỡng khí, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói vang trong tâm trí cô và hỏi cô có muốn tiếp tục sống không và cho cô hai lựa chọn.
[Yes] và [No].
Lúc đó, căn bệnh tim của cô tái phát khiến cô vô cùng đau đớn.
Hơn nữa cô cùng không muốn chết.
Liền trực tiếp chọn: [Yes]
Trong khoảnh khắc cô đưa ra sự lựa chọn này, nỗi đau đớn trên cơ thế đã biến mất một cách thần kỳ. Sau đó, giọng nói kia bắt đầu giải thích nguyên nhân nó tồn tại và lý do chọn trúng cô, sau đó lại hỏi yes hoặc no một lần nữa.
Đao Tỉ vẫn không muốn chết.
Khi cô lại đồng ý một lần nữa, đối phương bắt đầu đọc nội dung của bản hợp đồng dày mười mấy trang giấy A4, có quá nhiều điều khoản liên quan mà cô không thể nhớ hết. Đại khái là nếu muốn sống tiếp thì phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nói ra trọng điểm một cách đơn giản.
Xuyên tới các thế giới khác nhau, sau đó hoàn thành nhiệm vụ là có thể kéo dài mạng sống.
Giới hạn của các nhiệm vụ rất mơ hồ.
Thay nguyên thân giành lấy những đều tuyệt vời là được.
Đánh giá thấp nhất là C, sau ba lần thấp hơn C sẽ tự động thoát khỏi ràng buộc.
Về phần phúc lợi và đãi ngộ, một là gia cảnh có sẵn của nguyên thân, thứ hai, dựa vào chính mình để làm giàu. Ngoài ra, một ngày nào đó cảm thấy mệt mỏi và không muốn tiếp tục du hành thời gian nữa, có thể kết thúc vòng tuần hoàn bằng cách chọn [no] vào cuối cuộc đời của mình trong thế giới đó.
Tương đương với nhân tính hóa.
Nhưng Đao Tỉ muốn sống tiếp.
Cơ thể ban đầu của cô chỉ có thể nằm liệt giường quanh năm vì bệnh tim, không thể trải nghiệm chuyện gì cả. Bây giờ cô có thể chạy nhảy, cảm nhận sức sống, có thể nhìn thấy cảnh vật của các thế giới khác nhau, trưởng như là một cuộc sống trong mơ. Có thể một ngày nào đó cô sẽ chọn [No] khi cảm thấy chuyến đi này thật mệt mỏi, nhưng bây giờ cô chỉ muốn sống tiếp.
Ở mỗi một thế giới đều sống một cách tuyệt vời.
Cốc cốc.
Có tiếng gõ ở cửa phòng ngủ.
Một giọng nói hiền lành truyền từ bên ngoài vào: “Cô chủ Nhĩ Ngọc, phải dùng bữa trưa rồi.”
Đao Tỉ mơ màng mở mắt.
Khi nghĩ đến giọng nói đó, những ký ức liên quan đến đối phương tự động hiện lên trong đầu, người gọi cửa là một bảo mẫu đã làm việc trong nhà họ Vương nơi nguyên thân vốn thuộc về trong hơn mười năm. Từ trước đến nay nguyên thân Vương Nhĩ Ngọc đều không ăn bữa sáng mà sẽ ngủ nướng, bây giờ nghe thấy bà ấy gọi ra dùng bữa, đột nhiên trong bụng cảm thấy trống rỗng, đói bụng.
Không biết có phải là cơn đói còn sót lại từ thế giới trước hay không.
Ục ục.
Bỗng nhiên Đao Tỉ cảm thấy bụng càng đói hơn.
Cô hỏi một câu: “Biết rồi, thím Trương.” Lúc cô xuyên tới đây chỉ cần nghĩ đến là sẽ hiện ra những ký ức có liên quan ở trong đầu.
Cô dựa theo ký ức để rửa mặt chải đầu và bước ra khỏi phòng ngủ.
Quan sát xung quanh một chút.
Xem ra phúc lợi và đãi ngộ lần này rất tốt, căn nhà rất lớn, là biệt thự độc lập ba tầng. Cách trang trí và bày biện đều toát lên mùi 'đắt tiền'. Căn phòng của nguyên thân ở tầng trên cùng, trong ký ức, cả tầng chỉ thuộc về một mình cô. Anh trai song sinh của cô ở tầng hai, còn tầng một là của ba mẹ cô. Ngoài ra, còn có các khu vực chung như tầng hầm và vườn hoa trong nhà kính.
Lúc bước xuống lầu, phòng ăn chỉ có một mình cô.
Đao Tỉ thuận miệng hỏi một câu: “Mọi người đâu?”
Thím Trương vừa thu xếp bát đĩa vừa trả lời: “Ông chủ đã đến công ty từ sáng sớm, bà chủ hình như hẹn đi dạo phố cùng bạn bè tới chiều mới về, Hành thiếu không về nhà từ hôm qua.
Đao Tỉ thờ ơ, không nói chuyện nữa.
Đây chính là tính cách của Vương Nhĩ Ngọc, tốt nhất cô không nên thay đổi đột ngột khi mới đến.
Vài lần xuyên không về thế giới cổ đại, vì hành động không cẩn thận của mình, cô đột ngột thay đổi tính cách nên suýt chút nữa bị quỷ nhập, may mắn thay, bà chủ chính là mẹ ruột của nguyên thân, bà mời các nhà sư và đạo sĩ đến tụng kinh để trừ tà ma, cô uống một bát nước bùa và cô đã 'hồi phục'. Nếu đổi thành là một cái gai trong mắt, có lẽ cô đã bị thiêu chết từ lâu rồi.
Từ đó về sau, mọi hành động càng phải thận trọng hơn.
Cô bưng bát lên ăn một ngụm cháo kê nóng đặc sệt, nhiệt độ vừa phải đi vào miệng, truyền xuống dạ dày dọc theo thực quản, làm dịu đi tiếng kêu của dạ dày cô. Mặc dù chỉ có một mình cô ăn, nhưng thức ăn trên bàn rất phong phú. Từ bàn ăn đầy ắp có thể thấy cuộc sống thường ngày của gia chủ rất sang trọng, xa hoa.
Đao Tỉ không có cảm xúc gì.
Có người đã từng dạy cô rằng, ở trong thân phận, địa vị như thế nào thì nên sống một cuộc sống như thế ấy. Cô từng làm công chúa, con gái của người giàu có và quyền lực, một người dân nghèo, và thậm chí là một người ăn xin lang thang trên đường phố.
Trải qua đủ loại cuộc sống, thái độ sớm đã thản nhiên.
Loảng xoảng.
Có vật nặng bị vứt xuống sàn.
Đao Tỉ cau mày.
Cô thích môi trường yên tĩnh, ghét những tiếng ồn.
Một giọng nói mang theo sự tức giận phát ra từ lối vào: "Thím Trương, tôi sắp đói chết rồi, còn đồ ăn gì ở nhà không!" Lúc hỏi còn truyền tới tiếng giày bị vứt trên sàn nhà.
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Sau đó có một người trẻ tuổi xông vào nhà ăn.
Anh bước đến ngồi đối diện Đao Tỉ, có lẽ anh đang thực sự đói nên đã nhét năm, sáu cái bánh có vị sữa vào miệng trước khi nuốt chúng. Nhưng vì ăn quá nhanh nên đã bị nghẹn, anh liếc mắt nhìn bàn ăn, giành lấy bát canh trên tay Đao Tỉ uống từng ngụm lớn mới có thể đẩy thức ăn xuống.
Sau khi nuốt hết thức ăn, anh thở ra một hơi: “Hừ~”
“Suýt chút nữa là bị nghẹn chết rồi.” Anh phàn nàn, sau đó mới dành ra một chút thời gian để chào hỏi: “Nhĩ Ngọc, sao hôm nay em không đi học?” Cuộc sống ngày đêm lẫn lộn gần đây khiến anh sớm đã quên mất rằng hôm nay thứ bảy, là ngày nghỉ.
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của em gái mình.
Vương Hành khẽ run.
Anh cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên hơi lạnh, nhìn theo ánh mắt của cô, anh cúi đầu, thấy bát canh trống không thì cười xòa: “Em gái, đừng keo kiệt như thế, để thím Trương lấy cho em một bát khác.”
“Vẫn còn rất nhiều, không cần giành.”
Lúc này thím Trương cũng bưng tới một bát cháo mới.
Bà ấy vừa đưa bát đũa, vừa nhẹ nhàng mắng với giọng điệu quan tâm: "Hành thiếu, ăn từ từ thôi, không ai giành của cậu đâu. Cậu muốn ăn gì nữa, tôi làm cho cậu ngay bây giờ?" Thím Trương đã làm việc cho nhà họ Vương hơn mười năm, nói chuyện cũng rất tùy ý, bà ấy không có con cái, sống trong nhà họ Vương, luôn đối xử với hai anh em họ như con ruột của mình.
Người trong nhà họ Vương cũng khá tôn trọng bà ấy.
Theo tầm mắt của người bên kia, anh cúi đầu, nhìn thấy bát canh đã cạn thì chế nhạo.
Bữa trưa này ăn trong im lặng.
Ăn xong.
Đao Tỉ mới nhìn về phía người anh trai song sinh Vương Hành của nguyên thân.
Vẻ bề ngoài.
Nói thật, trừ khi dòng máu bên nội có gen kém chất lượng không thể gột rửa, chỉ cần là người giàu có, quyền quý ba đời đều lấy được vợ đẹp, thì con cái sinh ra căn bản không xấu xí.
Hai người đi đến phòng khách.
Đao Tỉ cau mày: “Tối qua anh đi đâu?”
Cô cơ bản cũng có thể đoán ra.
Anh là một người đàn ông, nhưng trên người anh đã nhuốm đầy mùi son phấn của phụ nữ. Trừ khi tự phun vào bản thân, chỉ còn lại những mùi trên người của người khác dính vào. Vương Hành lại là một phú nhị đại quần áo là lượt, ăn chơi trác táng, có thể tưởng tượng được rằng anh đã làm điều gì đó ướt át khi không trở về nhà vào đêm qua.
Vương Hành thoải mái nói: “Hôm qua lão Nhị tổ chức một bữa tiệc, sau khi ăn xong lại đến Emgrand để hát. Này, ở đó có mấy người mới… ” Vương Hoành chưa nói hết câu nhưng không thể không ngậm miệng, vẻ mặt của em gái có chút sợ hãi.
Rõ ràng là biểu cảm vui vẻ.
Đao Tỉ cười nhẹ: “Ồ, sau đó thì sao?”
Ánh mắt của cô em gái áp bức quá mức, Vương Hành không thể không chậm rãi nói tiếp: “Giữa đường lão Tam uống rượu say quá, điên cuồng kéo bọn anh đi thi hát, nếu không sẽ không cho bọn anh đi, mấy người bọn anh chỉ có thể đi cùng, hát hò linh tinh cả một đêm. Đợi đến khi cậu ta yên lặng đã là ba bốn giờ sáng rồi, vì vậy bọn anh đành phải ngủ ở Emgrand một đêm.”
Hình như còn có mấy người mới tới ngủ cùng.
Đao Tỉ đã xuyên qua một số thế giới, cộng lại cũng đã sống hơn một trăm năm, còn loại người như thế nào mà cô chưa thấy qua? Ngay cả khi cô không tận mắt nhìn thấy hiện trường, cô cũng gần như có thể khôi phục lại khung cảnh lúc đó như ban đầu.
Ba mẹ nhà họ Vương.
Ba Vương, Vương Gia Phái, quanh năm luôn bận rộn với công việc nên không thể ở nhà, năm bữa nửa tháng ông ấy sẽ đổi một nữ thư ký mới. Mẹ Vương, Phương Nam, cũng xuất thân từ một gia đình giàu có, bà ấy có con trai, con gái và sự hậu thuẫn của ba mẹ, chỉ cần người ngoài không làm loạn trước mắt bà ấy thì bà ấy có thể mở một mắt nhắm một mắt trải qua cuộc sống làm vợ giàu có của mình.
Hai vợ chồng đều hiểu rõ trong lòng và trải qua một cuộc sống hòa bình.
Dưới sự ảnh hưởng của một gia đình như thế này.
Vương Hành ‘lớn lên không lành mạnh’ là một điều hiển nhiên, anh còn thừa hưởng một phần gen đào hoa của ba mình, anh đã bắt đầu thích lăng nhăng từ khi còn là một thiếu niên. Thậm chí, có lần còn làm cho bụng của một người phụ nữ to lên, cũng may là đối phương biết được thân phận của mình, chỉ muốn đòi tiền. Cho dù là thật hay là ăn vạ, sau khi nhận được một khoản tiền bồi thường thì họ đều tự xử lý một cách vui vẻ.
Bỗng nhiên Đao Tỉ nói: “Trời lạnh rồi.”
Vương Hành khó hiểu: “Bây giờ là mùa hè, bên ngoài nóng chết đi được.”
Đao Tỉ nhếch môi: “Để không phá sản, bắt đầu lập ra kế hoạch từ bây giờ đi.”
Vương Hành càng khó hiểu hơn: “Hả?”
Xuyên qua nhiều thế giới như thế, Đao Tỉ đã tổng kết được một quy luật, thân phận mỗi lần xuyên không của cô nhất định là sẽ ở trong một gia đình có các nhân vật phụ làm bia đỡ đạn, sau cùng sẽ nhận một kết cục bi thảm, đại khái cuộc sống tuyệt vời chính là cô chiếm giữ tâm nguyện của nguyên thân.
Ở thế giới này.
Nhà họ Vương bọn họ chính là bước đệm cho nam chính lợi dụng câu ‘trời lạnh rồi, khiến nhà họ Vương phá sản’ để thể hiện mình.
Đao Tỉ nói ra từng câu từng chữ: “Trước hết chúng ta phải đặt ra một mục tiêu, leo lên top 1 của bảng xếp hạng Forbes.”
Vương Hành: ..”.”
Em gái anh điên rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT