Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 8 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (8)


1 năm

trướctiếp

Vương Hành là một người khác biệt.

Anh không giống như những tên ăn chơi trác táng khác bởi vì vô dụng cho nên chỉ có thể ăn rồi chờ chết, mặt khác nếu như ăn chơi trác táng là cái có thể mặt dày mà tùy tiện sử dụng thì anh cũng muốn thử. Vương Hành và bọn họ căn bản không giống nhau, thật sự từ đáy lòng anh luôn coi ăn uống vui chơi chờ chết là mục tiêu chân chính, dự định dùng cả đời này để thực hiện.

Cho người khác một cơ hội khác để người ta phục vụ mình.

Vương Hành không phải như vậy.

Anh là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa hưởng thụ, con đường đến thành công bằng phẳng không có trắc trở mà vẫn lười không muốn đi. Không thấy cái suy nghĩ của anh à, anh còn nghĩ đến việc sinh một đứa con để thay anh kế thừa sự nghiệp gia đình.

Cưỡng chế lại không thể cưỡng chế cả đời.

Anh có thể bởi vì cường quyền mà khuất phục nhưng lại không phục tùng cái nhiệm vụ cả đời này.

Đao Tỷ cũng không có thời gian luôn nhìn chằm chằm vào một mình anh, việc sa đọa là thứ có thể ăn mòn tinh thần của một người, cái này không thể giải quyết ngay được. Không thể cắt đứt toàn bộ cuộc sống bên ngoài xã hội của anh, như vậy sẽ khiến anh lại trở nên cố chấp hơn.

Cho nên mới suy nghĩ đưa bạn bè bên cạnh anh đi theo.

Không cần mỗi người bọn họ đều đột nhiên trở thành thiên tài kinh doanh, chỉ cần cho bọn họ một cơ hội làm giàu để cho bọn họ bận rộn không quan tâm vui chơi là được rồi. Chờ mọi người xung quanh đều bận thì việc đi chơi một mình cũng không có ý nghĩa gì.

Thông qua phương thức như vậy để tạo ra một bức tường.

Do đó, có thể đạt được mục đích của mình.

Hơn nữa Đao Tỷ cũng không có ý định làm trái ý định của Vương Hành để ép anh thay đổi, mặt khác sống có ý nghĩa chính là vui vẻ mà sống. Niềm vui của Vương Hành là hưởng lạc, cho dù anh sống có phong phú như thế nào nhưng nếu trở nên vất vả, đau khổ cũng là trái với nguyên tắc của anh.

Cho nên.

Suy nghĩ của Đao Tỷ là cho dù Vương Hành có đồng ý hay không, trước tiên phải mạnh mẽ kéo anh đi lên đỉnh bậc thang, sau đó anh lại muốn ăn chơi và chờ chết thì mặc kệ. Có năng lực thành công nhưng lại không muốn làm việc có thể nói là mỗi người theo đuổi cuộc sống khác nhau, cái này và mang danh phế vật vô dụng chỉ có thể hưởng lạc cả đời thì cũng có sự khác biệt.

Cô muốn mọi người để ý tới Vương Hành.

Suy nghĩ đầu tiên là: "A, có năng lực mà lười đi làm việc."

Thay vì: "Ồ, đó là một phế vật vô dụng sao làm được chuyện đó."

Những gì Đao Tỷ muốn làm.

Câu nói phổ biến đó là: nổi bật.

Cho dù dùng thủ đoạn gì cũng phải mạnh mẽ giúp cho Vương Hành được trở nên tiến bộ hơn, cho dù bên trong anh tất cả đều là vô dụng không làm nên trò trông gì cũng không sao cả, ít nhất lúc anh đi ra ngoài phải được phát sáng như miếng pha lê có giá trị.

Cũng coi như đó là tư tưởng quyền lực của ba mẹ.

Trước khi trưởng thành thích quản mọi thứ của con.

Nhưng không thể phủ nhận rằng đôi khi vì lợi ích của con, thì điều đó thực sự lại trở thành điều tốt.

Trở lại chuyện chính.

Vương Hành có chút kinh ngạc: "Anh có thể đi...Sao?”

Anh có chút không xác định Đao Tỷ nói tìm trường đua, giống như anh nghĩ. Nếu em gái anh nói đổi hướng chỉ là đổi con đường về nhà, anh lại tự tiện lái xe qua sợ là sẽ đổi lấy một trận đòn.

Đao Tỷ là con người.

Là con người có khuyết điểm.

Cho dù cô xuyên qua thời không mấy trăm năm cũng không có biến thành con người hoàn mỹ, ví dụ như tại một thời điểm nhất định vẫn rất soái. Ở một mức độ nào đó Vương Hành được coi như là biết được một phần của cô, cô có thể ghét bỏ đôi mắt của mình không đẹp, mũi không đủ vểnh, miệng quá lớn, nhưng tuyệt đối không thích cũng không cho phép người ngoài đánh giá mình.

"Em còn chưa chết đâu."

Thật đáng để chửi mà.

Lúc đánh nhau, mọi người đều tiện thể hỏi thăm đời thứ mười tám của dòng họ đối phương, vừa rồi khi mắng Vương Hành đối phương đã mang theo tất cả phụ nữ Vương gia. Một khi mang tâm trạng muốn xúc phạm đối phương để chửi thề thì tất nhiên sẽ rất khó nghe, cái gì mà tiết Thanh Minh sẽ đi thăm mộ cả nhà các người.

Đao Tỷ cười lạnh: "A, rác rưởi nên ở trong thùng rác.”

Câu nói lạnh lẽo này khiến lưng Vương Hành cũng run rẩy.

Không thể không nhớ lại trước đây.

Bởi vì đồ chơi bị chạm qua nên từ yêu thích Vương Nhĩ Ngọc đã biến thành chán ghét, tuy rằng còn được trả lại, nhưng cô quay đầu ném vào thùng rác. Búp bê Barbie bị cắt xén, với một lớp sốt cà chua được đổ lên đó.

Vương Hành vì thế mà gặp ác mộng mấy đêm.

Cũng may thần kinh của anh rất ngốc nên rất nhanh chóng dời đi lực chú ý, nhất là được Đao Tỷ cho phép có thể đi tìm đường đua giống như huấn luyện viên quân sự đột nhiên xin nghỉ bất ngờ. Anh nhất thời nhấn chân ga lái xe rất nhanh, ốc sên bò chậm rãi trong nháy mắt đã tiến hóa đến tốc độ chạy của báo săn.

Có một đường đua trong thành phố.

Có những con đường thẳng chạy nước rút, những khúc cua lớn phức tạp và những khúc cua liên tục có độ khó cao. Càng tốt hơn chính là thành phố này thông qua một con đường càng thêm thuận tiện, trừ phi là từ ngoại tỉnh tự lái xe tiến vào, nơi này sau khi vào ban đêm rất ít xe đi qua. Sau khi phái người hai đầu thỏa hiệp, liền dĩ nhiên là địa điểm đua xe xa hoa.

Đến đích.

Mọi người của hai đội đứng ở hai bên. Ở nơi xa xôi có thể nghe thấy tiếng chửi rủa kịch liệt, tốc độ nói rõ ràng, luôn luôn đổi mới, vốn từ vựng phong phú quả thực có thể làm cho giáo viên ngữ văn xấu hổ mà chết.

“Anh Hành tới rồi!”

Có người nhanh trí nhìn thấy xe của Vương Hành chạy tới hô một tiếng.

Tiếng mắng cũng dần nhỏ hơn một chút.

Sau khi Vương Hành xuống xe, đối phương đồng loạt phát ra tiếng la ó.

"Suỵt ~~~"

Đối phương có một thanh niên tựa vào đầu xe, ăn mặc rất hip hop vẻ mặt phô trương, thần sắc cao ngạo hướng về phía Vương Hành khinh bỉ nói: "Ôi chà, đàn em của tên lão đại ngu xuẩn, ông đây còn tưởng rằng mày không dám tới đây.”

Lúc này Vương Hành liền nổi giận: "Tao chỉ chậm có 0.1 giây thôi, tên cẩu bại trận.”

Đối phương còn có người vẫy cờ hò hét: "Đó cũng là do anh Lưu chúng tôi nhanh hơn!”

Tiểu đệ bên này vẫy cờ hò hét vì Vương Hành lúc này liền tiếp lời: "Chắc canh nhanh hơn anh Hành, vừa ngắn vừa nhỏ lại không có sức, nên mấy em gái mới ghét bỏ anh ta theo anh Hành của bọn tao.”

Lời này lại làm không khí hai bên căng thẳng.

Hai bên tiếp tục chiến đấu.

“Câm miệng lại!”

Giọng nói không lớn lại mạnh mẽ vang lên giữa đám đông.

Tiếng ồn ào giống như bị ấn nút tạm dừng. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ mặc váy đỏ đi theo phía sau Vương Hành xuống xe, màu đỏ tươi vốn đã mang theo khí thế nữ vương, người mặc nó đã tăng sự sang trọng này lên gấp mấy lần. Cho dù không nói lời nào, cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ người cô.

Đối phương non nớt nghĩ có thể nói ra hai câu để chửi cô, lại phát hiện cổ họng khô khốc nói không nên lời.

Đao Tỷ nhíu mày.

Vừa rồi giọng nói của ba ngàn con vịt cạc cạc khiêu chiến khiến đầu cô đau muốn chết.

"Vương Hành, đánh nhanh tanhg nhanh, sắp mười giờ rồi."

Thời gian nghỉ ngơi của người cao tuổi.

Đao Tỷ có thói quen đi ngủ đúng 10 giờ.

Quay trở lại chủ đề chính.

Đua xe là môn thể thao mạo hiểm rất chú ý đến công nghệ, bình thường cũng rất khó để phá vỡ. Nếu kỹ năng lái xe của người lái xe vẫn dừng lại ở một mức độ, đừng nói đổi mới gần 1 giây, có khi khoảng cách 0:01 giây cũng rất khó để vượt qua.

Trong một khoảng thời gian trước đây.

Những người chơi đua xe ăn chơi phổ biến trong một cuộc đua, làm mới toàn bộ quá trình với các tiêu chuẩn (các mô hình đã thỏa thuận và cấu hình tương tự) đổi mới toàn bộ kỷ lục của cuộc đua. Dù sao đường đua tự nhiên này có rất nhiều khúc cua, còn có những khúc cua ma quỷ liên tục được mệnh danh là có tỷ lệ tử vong cực cao. Nếu trình độ kỹ thuật xe khác nhau, khoảng cách giữa kinh nghiệm đua hoàn toàn vẫn còn độ chênh lệch lớn.

Một bộ phận khác, đối với xếp hạng và đẳng cấp có sự theo đuổi không hề giảm đi.

Cho nên nói, nhanh một giây đều đáng để thử.

Ngoài ra, nói chuyện ngoài lề.

Trước tiên không nói đám ăn chơi này quả thực là tìm đường chết chỉ vì một cuộc vui ăn chơi. Con đường này hàng năm cũng thường xuyên xảy ra tai nạn xe hơi có tỷ lệ tử vong cao, vì vậy chính quyền thành phố đã chi rất nhiều tiền và nỗ lực để mở một con đường khác. Để an toàn, hầu hết mọi người thà đi xa hơn một chút cũng không chọn đi qua đây.

Nó bị bỏ rơi bởi mọi người.

Nơi này ngược lại trở thành sân chơi cho những người ăn chơi xa hoa.

Người khiêu khích chính là Vương Hành.

Anh đứng ra hỏi: "Làm thế nào để phân tanhg thua đây, lấy kỷ lục đua để so tài à?”

Lưu Xá mặc trang phục hip hop đứng im lặng từ trước tới giờ hình như đang chờ Vương Hành hỏi, lập tức tiếp lời: "Một mình lập kỷ lục. Về sau không nói, hôm nay ba ván hai tanhg, nửa đường có thể đổi người, sau khi thua thấy đối phương một lần liền quỳ xuống gọi đối phương là ông nội một lần!”

Đây không phải là một trường đua chuyên nghiệp.

Phần lớn đoạn đường của làn đường đều tương đối chật hẹp, vừa kiếm được hai chiếc xe song song, nếu ở đoạn đường phía trước dẫn trước trực tiếp ngang ở phía sau gần như không vượt được xe, chơi như vậy không có ý nghĩa gì. Trừ phi chủ xe đi theo phía sau liều mạng đụng qua, có điều đây không phải là đua mà là trực tiếp giết người.

Vương Hành không nghĩ nhiều như vậy trực tiếp đáp: "Được”

Anh nói thêm: "Nếu thua đổi ý đừng trách tao buộc mày phải thực hiện lời hứa.”

Trong lòng Lưu Xá đắc ý: "Ha ha, đến lúc đó thua rồi đừng trách tao dùng bạo lực!”

Ván này là do anh ta quyết định.

Mang theo người cũng nhiều hơn đối phương gấp đôi, vừa rồi chỉ mắng không đánh nhau cũng là vì nguyên nhân này. Mấy tiếng la hét cũng không có ý nghĩa, chỉ muốn lão đại bên đó chịu nhục quỳ trên mặt đất gọi anh ta là ông nội, mới là sảng khoái nhất.

“Sẵn sàng!”

Hai bên phân công vài người đến đích của đường đua.

Có người lấy tấm màn hình lớn ra đặt ở chỗ dễ thấy, thiết bị mở chiếu ra mấy đoạn đường. Để ghi lại các đoạn clip tuyệt vời và ngăn chặn gian lận, một số người đã trả tiền để lắp đặt thiết bị theo dõi cho một số đoạn đường.

Chỉ có một vài cái thiết bị theo dõi mà thôi cũng không đáng giá.

Sau cuộc họp, bên kia có người dùng bộ đàm trả lời: "Anh Lưu, sân đã được dọn sạch.”

Đàn em của Vương Hành lúc chơi ở đây đã lái một chiếc xe sang tới, để tỏ vẻ công bằng người hai bên đều kiểm tra cấu hình của đối phương có vượt quá quy định hay không. Không ai được gian lận trong cuộc đua này.

Hai người giơ ngón giữa và ngón cái đối với nhau sau khi lên xe.

Trận đầu tiên: Vương Hành tanhg.

Thành tích của anh so với trước kia tăng 0,2 điểm, so với kỷ lục Lưu Xá thì còn nhanh hơn 0,1.

Người của Vương Hành bên này bắt đầu hoan hô, cổ vũ.

Lưu Xá một chút cũng không vì thất bại mà cảm thấy tức giận và nản lòng, thậm chí anh ta còn có thể mỉm cười: "Hôm nay cũng chơi lâu rồi người có chút mệt mỏi, đổi người.”

Vương Hành nói chọc tức anh ta: "À, tao mới nghĩ mày làm sao hôm nay lại dám khiêu khích ông đây, thì ra tìm trợ giúp bên ngoài!”

Nhưng điều đó không đúng.

Bọn họ còn có quy tắc ngầm, không thể tìm tuyển thủ chuyên nghiệp đấu thay. Bằng không bọn họ chỉ là một đám nghiệp dư, khẳng định không thể so đấu với những tuyển thủ chuyên nghiệp coi đua xe là công việc mỗi ngày luôn hướng đến việc đua xe.

Người trợ giúp bên ngoài cũng phải tuân thủ quy tắc này.

Các tay đua chuyên nghiệp có thể tìm thấy trên mạng, sau khi tra cứu thông tin của anh ta và xác nhận họ đáp ứng các yêu cầu.

Trận thứ hai, bắt đầu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp