Một giây hai người vẫn còn vui vẻ thương thảo về chuyện hợp tác, giây sau theo xuất hiện một cảnh đối đầu gay gắt. Đám đông xung quanh vốn dĩ chuẩn bị giải tán bắt đầu nhao nhao đứng lại với vẻ mặt hóng chuyện.
Đao Tỉ nhướng mày: “Hai bên tình nguyện, đúng không?”
Sắc mặt Bạch Thuật có chút khó xử.
Trước đó đã từng nói.
Xu hướng tính dục của anh ta là gay, vừa nãy hai bên đụng mặt, anh ta lập tức cảm thấy rất thích thú với người mà Đao Tỉ đưa đến. Bất luận là dáng người hay khuôn mặt, ánh mắt hay khí chất, đều vô cùng phù hợp với sở thích của anh ta. Nếu không phải vì ở đây có nhiều người cộng thêm chuyện của Lý Ninh Viễn, anh ta đã nghĩ đến chuyện trực tiếp mở miệng yêu cầu giao dịch về chàng trai đó với Đao Tỉ.
Đao Tỉ nói anh ta phá vỡ quy tắc.
Vừa nãy đi lướt qua, Bạch Thuật vô tình ngửi thấy mùi hương ánh nắng trên người của chàng trai, đó đều là gu của anh ta. Khi đi lướt qua, anh ta không kiềm chế được mà lén sờ lên mông mông của người đó. Ngoài ra, nói hai bên tình nguyện cũng hơi khoác lác, đối mặt với sự áp bức của kẻ mạnh, thường thì người yếu không dám chống lại. Chỉ cần không hét lên để mọi người biết, thì việc chọc ghẹo sàm sỡ cũng là một thỏa thuận ngầm.
Bây giờ bị khơi ra lại là một vấn đề khác.
Hơn nữa, anh ta là chủ nhân của nơi này.
Bản thân dẫn đầu phá vỡ nguyên tắc, đừng nghĩ đến việc có thể kiểm soát được những người khác cũng bắt chước làm theo.
Bạch Thuật giơ tay thừa nhận, nói: “Cô nói đi.”
Sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Đao Tỉ giảm đi một chút: “Một trăm vạn.”
Bạch Thuật rất có hứng thú với Đao Tỉ.
Càng có hứng thú với người đi cùng cô.
Nghe thấy những lời này, anh ta không tức giận cũng không nói gì, lấy một quyển chi phiếu từ trong túi áo, sau đó lấy một cây bút từ trong túi áo khoác ra, viết tấm chi phiếu một trăm vạn vô cùng nhanh gọn. Hành động như thể trả tiền cho hành động phá vỡ nguyên tắc của mình.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Đao Tỉ, Vân Phàm đi qua nhận lấy chi phiếu.
Bạch Thuật nhân cơ hội này sờ tay của anh ta.
Vừa rồi, cho dù nữ kim chủ lợi dụng anh ta để thu hút sự chú ý khác nhưng đó cũng là ra mặt giúp anh ta. Bị sàm sỡ thêm một lần nữa, Vân Phàm vẫn không lên tiếng, không muốn gây chuyện rắc rối. Đàn anh giới thiệu cho anh ta tới đây đã từng nói hầu hết các kim chủ đều thích một chú mèo con ngoan ngoãn, thỉnh thoảng có thể giơ móng ra làm nũng, nhưng không thể tùy tiện ỷ vào sự nuông chiều để cắn họ.
Đao Tỉ nhìn Vương Hành: “Ngẩn người ra làm cái gì, dẫn đường.”
Vương Hành lập tức dẫn đường ở phía trước như một người tay sai.
Bây giờ trong lòng anh cảm thấy rất vui sướng!
Mặc dù không phải anh khiến cho Lý Ninh Viễn phải nhượng bộ, nhưng cũng là em gái anh khiến anh ta buộc phải nhận thua. Đều là người của nhà họ Vương, điều này cũng xem như anh đã tát vào mặt Lý Ninh Viễn! Hơn nữa, nghe đâu người đàn ông Bạch Thuật đó là một kẻ tàn nhẫn tay dính đầy máu, có lần anh đã thấy ánh mắt tức giận của anh ta khi đang xử lý những người không hiểu nguyên tắc. Vừa nãy em gái đã khiến cho anh ta phải nhận lỗi, nỗi sợ hãi đối với Bạch Thuật đã biến mất một cách khó hiểu.
Sợ cái quái gì.
So với em gái ác ma, anh ta chỉ là một chú mèo con!
Vương Hành càng tăng thêm sự kiêu ngạo.
Vừa nãy trên người Đao Tỉ toát ra một khí chất đàn áp tất cả mọi người có mặt ở đó, anh còn muốn lớn tiếng khoe khoang rằng đây là em gái của tôi, em gái ruột! Nghĩ về hậu quả của việc làm này, có thể sẽ bị đánh nên chỉ biết hét lên trong lòng để thỏa mãn ước muốn.
Bên trong tòa nhà câu lạc bộ rất lớn.
Có khá nhiều chức năng giải trí tổng hợp, để thuận tiện cho việc nói chuyện, Vương Hành đã đặt trước một phòng riêng. Trong phòng trang bị dàn karaoke, khi họ đẩy cửa bước vào, bên trong có người đang song ca những bài tình ca.
Trong một căn phòng không lớn không nhỏ gần như chật kín người.
Đao Tỉ cau mày.
Vương Hành lập tức đi lên phía trước cầm lấy dây điện.
Anh vẫn biết em gái mình thích yên tĩnh, ngày Vương Nhĩ Ngọc vừa về nước, cô đang ngủ vì lệch múi giờ, anh không biết cô đã về, đột nhiên có hứng thú đánh guitar và luyện thanh với giọng quỷ khóc sói gào, bây giờ xác của chiếc đàn đó đã bị đưa đến bãi rác, có lẽ sớm đã tan thành tro ở trong lò thiêu rồi.
“Đừng hát nữa, im miệng!”
Người đàn ông đang nhắm mắt và hát song ca với vẻ mặt say sưa đột nhiên nhận ra micro không có tiếng nữa, mở mắt ra liền nhìn thấy dây điện nằm trong tay Vương Hành, hơi bực bội hét lên một câu: “Tôi đang hát rất có cảm xúc!”
Nói xong liền muốn găm dây điện vào lại.
Vương Hành không hề nể mặt mà chế giễu: “Cảm xúc cái quái gì, Tam Trất Tử, câu cuối cùng có năm chữ thì cậu đã hát thành năm tông, sao cậu không lên trời đi, tông điếc thì đừng có giả vờ làm thiên vương gì cả!”
Anh nói thẳng: “Yên lặng, giới thiệu với mọi người em gái tôi.”
Tam Trất Tử thuận miệng nói hớ một câu: “Em gái nào xứng đáng để cậu tốn công giới thiệu thế?” Đôi lúc người bọn họ đưa đến đây không cần phải giới thiệu cho nhau, không được bao lâu sẽ đổi một người mới nên không nhất thiết phải phí sức để nhớ.
Vương Hành: ..”.”
Tặng anh một ánh nhìn đồng tình.
Cái tên này đúng là một chuyên gia tự tìm chỗ chết.
“Tiểu Tam, đã lâu không gặp.”
Tam Trất Tử nghe thấy biệt danh này, lập tức tức giận: "Mẹ nó, tôi đã nói ai gọi tôi là Tiểu Tam thì tuyệt giao! Mẹ kiếp, cậu đang tự tìm chỗ chết đấy!", Mẹ anh ta suýt nữa bị nhân tình giành lấy vị trí chính thất rồi từ từ từng bước chen chân vào nhà, lúc ấy đứa con riêng suốt ngày diễu võ dương oai trước mặt anh ta, từ này chính là từ cấm của anh ta.
“Ồ, cậu muốn tôi chết thế nào?”
Tam Trất Tử lập tức muốn đánh cho kẻ dám động đến cơn thịnh nộ của mình, vừa quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng. Giống như bị tạt một xô nước từng bị đóng lên đầu vào mùa đông, anh ta ngay lập tức giật mình.
Đừng nói đến cơn tức giận.
Chân anh ta mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống: “Ợ”
Đây là bị dọa đến nỗi nấc cụt một cái.
Đao Tỉ nhếch môi: “Vậy tôi đổi một cách gọi khác được không, chú hamster nhỏ?
“Cô, tôi thực sự sai rồi!”
Tam Trất Tử càng run hơn.
Tam Trất Tử không phải là biệt hiệu mà là vai vế của anh ta, anh ta là họ hàng trong năm đời của nhà họ Vương, theo vai vế anh ta phải gọi hai anh em nhà họ Vương một tiếng cô, chú. Ngoài ra, anh ta còn là đứa bé dũng cảm dám cướp lấy búp bê Barbie của Vương Nhĩ Ngọc hồi đó, đến nay chú chuột hamster đó vẫn là bóng đen tâm lý của anh ta.
Hơn nữa không biết là sở thích kỳ lạ hay báo thù.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật, Vương Nhĩ Ngọc cũng tặng cho anh ta một lồng chuột hamster, không biết là do phong thủy không tốt hay vì anh ta giở trò mà chỉ trong vài ngày, chuột hamster sẽ chết vô cùng khó hiểu. Sinh nhật mỗi năm đều là cơn ác mộng của anh ta, có một khoảng thời gian anh ta gặp ác mộng hàng đêm. Mơ thấy bản thân trở thành một con chuột hamster và bị Vương Nhĩ Ngọc khổng lồ giẫm chết, hoặc là mơ thấy cảnh tượng Vương Nhĩ Ngọc đang cười lớn và liên tục giẫm đạp con chuột hamster trước mặt mình.
Vương Nhĩ Ngọc chính là bóng ma tâm lý sống của anh ta!
Nhìn thấy tình cảnh này, một vài người vốn dĩ không quen biết Vương Nhĩ Ngọc đang chuẩn bị pha trò phải im bặt ngay lập tức, đồng thời, bọn họ càng cảm thấy hứng thú với cô em gái xa lạ này.
Tam Trất Tử Vương Hữu tính tình bộc trực, rất dễ nổi nóng, hơn nữa lúc tức giận sẽ không quan tâm đối phương là ai mà sẽ đánh trước rồi mới nói. Dù ba anh ta có đích thân đến cũng không thể biến anh ta từ một con hổ hung dữ thành một chú mèo con. Bây giờ chuyện gần như không thể đã thực sự xảy ra, sự tò mò tăng thẳng lên đến đỉnh điểm.
Nhưng mà.
Mọi người đều dành cho Tam Trất Tử một cái nhìn đồng tình kèm theo sự hả hê trước nỗi đau của người khác.
Cảm ơn vận đen của người anh em.
Người em gái này trông có vẻ không dễ đụng vào, trong đó có một người phụ nữ ăn mặc rất gợi cảm vô cùng cảm ơn Vương Hữu. Vừa nãy cô ta suýt nữa đã nhanh miệng trêu chọc người đàn em ‘mới vào nghề’ này, còn nghĩ sẽ dạy người mới một vài nguyên tắc.
May mà chưa nói ra.
Bây giờ kim chủ của cô ta vẫn đang quỳ dưới đất.
Đao Tỉ đi qua.
Ghế sô pha vốn dĩ đã ngồi đầy người, nhưng một vài người biết điều lập tức đứng dậy nhường chỗ, có người nhanh trí chạy đi rót một ly nước rồi bưng đến. Căn phòng riêng náo nhiệt bây giờ đã trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Vương Hành phá tan bầu không khí.
Anh đá Tam Trất Tử một cái để giải nguy: “Đừng có mất mặt như thế.”
Vương Hữu vội vàng đứng dậy và trốn vào trong góc, anh ta không kìm nổi mà nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị chuột hamster khống chế lúc trước, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh những chú hamster vẫn đang tỏ ra đáng yêu, một giây sau liền chết ngay tại trận.
Vương Hành lại tiếp tục những lời giới thiệu bị cắt ngang, anh ưỡn ngực lên, nói: “Giới thiệu với mọi người, đây là em gái tôi Vương Nhĩ Ngọc. Lúc nhỏ ra nước ngoài du học, vừa về nước hai ngày trước.”
Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
Vương Hành không biết rằng vẻ mặt của anh lúc này không có chút cảm giác gì là anh trai ruột của cô, mọi người có mặt ở đây đều thấy có chút quen thuộc, thái độ nịnh nọt quá mức của anh rất giống một tên tay sai đang phất cờ hò reo cho chủ nhân của mình.
Bởi vì con chuột hamster đó không chỉ là nỗi ác mộng của Vương Hữu.
Mà còn là nỗi sợ hãi của Vương Hành.
Mấy chữ ‘chú chuột hamster nhỏ’ của Đao Tỉ cũng khiến anh nhớ lại nỗi sợ hãi bị em gái mình khống chế trong quá khứ, đặc biệt là vừa nãy em gái anh đã liên tiếp tát vào mặt Lý Ninh Viễn và khiến cho Bạch Thuật ngang ngược phải cúi đầu. Lúc này, nỗi kính sợ trong lòng anh cao hơn bao giờ hết.
Tiếp theo là một màn chào hỏi của chị em.
Đao Tỉ lạnh nhạt mở miệng: “Người được đưa tới đây ra ngoài trước đi.”
Trong không khí tràn ngập mùi son phấn, nước hoa.
Mặc dù trên người ai cũng dùng đồ cao cấp sang trọng nhưng tất cả những mùi này trộn lẫn vào nhau rất khó ngửi. Ngoài ra còn xen lẫn mùi thuốc lá, rượu bia. Trong căn phòng kín gió và đông người, chỉ cần ai đó di chuyển một chút đã có thể khiến cho mùi hỗn hợp này bay loạn trong không khí. Đối với một người có khứu giác nhạy bén như Đao Tỉ, chỗ này thật sự rất ngột ngạt.
Vương Hành xua tay đuổi người: “Các người ra ngoài tự chơi trước đi, chúng tôi nói chuyện một chút.”
Ở đây có rất nhiều thứ để chơi.
Đao Tỉ gọi một tiếng: “Anh ở lại, qua đây ngồi.”
Là một trong những người được đưa vào đây, Vân Phàm tự cảm thấy mình là một người lệ thuộc phải nghe lời kim chủ và đang chuẩn bị đi theo ra ngoài, nghe thấy những lời của cô thì sững sờ một chút, sau đó mang theo một thái độ ngoan ngoãn, lặng lẽ ngồi vào chỗ bên cạnh cô.
Cuối cùng Đao Tỉ cũng có thể hít một hơi thật sâu.
So với mùi hỗn tạp khó ngửi trong không khí, chỉ có mùi áo quần được giặt bằng bột giặt và phơi nắng trên người Vân Phàm mới có thể khiến cô dễ thở hơn một chút. Ngoài ra, giữ anh ta lại cũng rất có ích, từ đầu cô đã không đưa anh ta vào với thái độ xem đối phương là một món đồ chơi, giá trị đầu óc của anh ta cao hơn giá trị cơ thể.
“Em gái Nhĩ Ngọc, có chuyện gì thì nhanh nói đi, anh đang chơi rất thoải mái.”
Người vừa nói là Trương Khải.
Anh ta cho rằng Vương Hữu sợ Vương Nhĩ Ngọc vì nhà bọn họ phải phụ thuộc vào nhà họ Vương, con cái trong nhánh phụ kính nể con cái của nhánh chính là chuyện rất bình thường, dù sao nhà bọn họ cũng phải dựa vào nhà họ Vương, không thể không sợ. Quyền lực của nhà Trương Khải cao hơn một chút so với nhà họ Vương, vừa nãy không ra tay ngăn cản cũng tự cảm thấy rất giữ thể diện cho bọn họ rồi.
Đao Tỉ vẫn im lặng.
Khí thế tích lũy trong nhiều năm xuyên không lập tức toát ra!
Cô liếc mắt nhìn từng người một, cho đến khi tất cả mọi người đều cúi thấp đầu xuống mới mở miệng nói chuyện: "Tôi tìm mọi người để bàn bạc hợp tác."
Trương Khải bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm đến nỗi tim đập nhanh không ngừng, cảm thấy còn đáng sợ hơn so với lúc bị ba của mình nhìn. Bây giờ, anh ta mới mơ hồ hiểu được tại sao Vương Hữu cọc cằn lại sợ người phụ nữ này như vậy.
Gượng gạo nói: “Được thôi.”
Nói đi, có thành công cũng có thất bại.
Có thể nghe thử trước.
Đao Tỉ thấy tất cả mọi người đều gật đầu, tiếp tục nói: “Trước tiên sẽ nói một chút về mục tiêu nhỏ của tôi.”
Vương Hành: ..”.”
Từ nay về sau.
Ngoại trừ chuột hamster, từ ‘nhỏ’ cũng là bóng đen tâm lý của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT