Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 17 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (17)


1 năm

trướctiếp

Đao Tỉ đã đổi ý.    

Trong nguyên tác không có nhiều miêu tả về Vương Gia Phái, chỉ hời hợt viết về việc ông ta ngoại tình, có con riêng. Trong trí nhớ của Vương Nhĩ Ngọc ấn tượng về ông ta càng không có bao nhiêu, cô đại khái xem ba Vương giống như máy ATM. Đao Tỉ vốn cho rằng Vương Gia Phái còn có thể cứu chữa một chút, hiện tại lại cảm thấy vẫn là để cho một mình ông ta chịu "Trời lạnh, tập đoàn Vương thị phá sản" đi.    

Vương Gia Phái còn đang cố gắng dụ dỗ.    

Ông ta bày ra một bộ mặt ôn hòa mà trong ấn tượng cô rất ít thấy, giọng dụ dỗ nói: "Nhĩ Ngọc, con yên tâm, ba sẽ nhớ kỹ công lao của con..." Giọng điệu đầy ôn nhu nếu chỉ nghe ngữ điệu liền sẽ có cảm giác cô là báu vật của ông ta.    

Đao Tỉ nheo mắt.    

Cô đem tầm mắt đặt ở trên người của thanh niên hiện tại đang đứng phía sau Vương Gia Phái.    

Vừa rồi Vương Gia Phái khi thấy hai mẹ con bọn họ xuất hiện theo bản năng đem anh ta giấu ở phía sau, vẻ mặt trong nháy mắt có chút hoảng hốt lo sợ. Căn cứ vào trí nhớ trong đầu có thể biết được, người này có lẽ chính là đứa con ngoài giá thú kia.    

Trong nguyên tác anh ta chính là người "ngư ông được lợi".    

Nam chính trong nguyên tác khiến Vương thị phải tuyên bố phá sản chỉ trong ngắn ngủi ba ngày, tốc độ tan rã nhanh như vậy một là do nội bộ công ty có rất nhiều sâu mọt, hai là có vị con riêng này ở bên trong làm nội ứng. Anh ta đã được Vương Gia Phái âm thầm bồi dưỡng nên vẫn có chút tài năng, biết nội bộ công ty đã không còn cứu được nữa, dứt khoát quyết định phá hủy tất cả làm lại từ đầu.    

Người thua cuối cùng chỉ có Phương Nam và hai đứa con của bà ấy.    

Vương Hằng vẻ mặt rất mâu thuẫn, trong mắt anh ta mang theo khoái cảm đắc ý, còn có một chút tự ti mà chính anh ta cũng không nhận ra. Khi đối mặt Đao Tỉ anh ta ưỡn ngực ngẩng đầu, cố gắng thể hiện ra cảm giác về sự ưu việt, chỉ là nhìn nhau chưa tới ba giây đã không chịu nổi áp lực mà cúi đầu, anh ta nắm chặt nắm đấm.    

Sự thất bại này làm cho anh ta rất buồn bực.    

Nhưng anh ta an ủi bản thân bằng cách nghĩ đến một sự thật khác.

Tập đoàn Vương thị tên là Thiên Hằng.    

Tuy rằng tên của anh ta và Vương Hành có cùng âm nhưng lại không cùng vận mệnh, nhưng chữ Hằng lại dùng cùng chữ với chữ trong tên của công ty. So với đồ vô dụng suốt ngày ăn chơi Vương Hành kia thì hiển nhiên Vương Gia Phái càng coi trọng anh ta, tương lai tất cả mọi thứ đều sẽ là của anh ta!    

Xác nhận suy nghĩ trong lòng.    

Đao Tỉ không có hứng thú ứng phó Vương Gia Phái.    

Trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của ông ta: "Tòa nhà văn phòng trên tầng cũng không phải chỉ thuộc về một mình con, nửa quyền sở hữu còn lại thuộc về Bạch gia, con và Bạch thiếu hợp tác phát triển một hạng mục nhỏ chơi đùa, yêu cầu của ba xin lỗi con làm không được."  

"Đến lúc đó nhất định ba sẽ chuẩn bị cho con một phần của hồi môn thật dày..."    

Lời nói sau đó của Vương Gia Phái nhất thời nghẹn ở trong cổ họng.    

Nhà họ Bạch, ông ta không thể trêu vào.    

Đao Tỉ phủi đi bụi bặm thực ra cũng không tồn tại trên làn váy, giọng điệu hời hợt nói: "Vương tổng, tôi còn có việc đi trước, không quấy rầy buổi tối ngài cùng vị con riêng này người một nhà chia sẻ niềm vui gia đình nữa." Vừa nãy thang máy đi lên không biết bị ai ấn, trước khi cửa được mở ra, bọn họ đang thảo luận buổi tối sẽ tổ chức sinh nhật cho con gái riêng.    

Một câu này, ba người thay đổi sắc mặt.    

Trên mặt Vương Gia Phái hiện lên vẻ xấu hổ bối rối.    

Vương Hằng cúi đầu càng thấp hơn.    

Vẻ mặt Phương Nam thì u ám vô cùng.    

Bà ấy biết Vương Gia Phái không phải thứ tốt, bên ngoài cũng có rất nhiều tình nhân, nhưng những người tình kia của ông ta chỉ cần thức thời không gây sự đến trước mặt, bà ấy đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt coi như không tồn tại. Phương Nam cũng mơ hồ biết ở bên ngoài Vương Gia Phái hình như có con riêng, nhưng bà ấy không nghĩ tới đứa con riêng này lại lớn xấp xỉ với Vương Hành!    

Suy đoán theo tuổi tác có lẽ là trong thời gian bà ấy vừa mang thai.    

Ánh mắt Phương Nam nhìn hai người đều có chút âm u lạnh lẽo.    

Vương Gia Phái là nguồn gốc của tội lỗi thì không cần phải nói, nhưng Phương Nam đối với con riêng của kẻ thứ ba cũng rất ghê tởm. Đừng nói với bà ấy là đứa trẻ thì vô tội, bọn họ vốn dĩ không thể lựa chọn ba mẹ cho mình, nếu con riêng sinh ra gặp phải ba mẹ là người thứ ba, bọn họ từ lúc ra đời đã không lúc nào không xâm phạm lợi ích chính đáng của người vợ hợp pháp.    

Bọn họ có lỗi! Có tội!    

Phương Nam cười lạnh: "A, một tầng văn phòng của Nhĩ Ngọc cũng không đổi được một chức vị giám đốc dự án." 

Trên người của Vương Hằng có gắn tên chức vị.   

Vương Gia Phái vừa rồi khi muốn Đao Tỉ nhường cho ông ta một tầng văn phòng hứa hẹn sắp xếp cho Vương Nhĩ Ngọc chức vụ rất thấp, ngoài miệng ông ta còn nói dễ nghe là vì để cô trước tiên từ tầng thấp nhất học hỏi kinh nghiệm, sau đó sẽ cho cô thăng cấp thì mới dễ dàng khiến nhân viên tâm phục khẩu phục, có kinh nghiệm cơ sở quản lý cũng sẽ tốt hơn.

Ở đây phải nói thêm một câu nữa. 

Ngay từ đầu sắp xếp công việc cho Vương Hành cũng là chức vị này.    

Chỉ là Vương Hành có ông nội Vương cho anh 10% cổ phần chia cổ tức nên căn bản không thèm để ý khoản tiền lương ít ỏi kia, cũng không muốn đi làm nhân viên bị người khác sai khiến. Điều quan trọng nhất là anh là một người theo chủ nghĩa ăn chơi hưởng thụ, trực tiếp từ chối sự sắp xếp của ba Vương.    

Con trai, con gái ruột thịt cộng lại cũng không bằng một đứa con ngoài giá thú!    

Phương Nam tức giận cả người run rẩy.    

Đang định nổi giận, hành lang lúc này có những người khác tới.    

Đao Tỉ xoay người đi đến hành lang bên kia: "Mẹ, thời gian sắp đến rồi." Vừa rồi lúc cô quyết định nói ra sự thật cũng không có người ngoài, hiện tại nếu tiếp tục náo loạn thì không chỉ con riêng mất mặt, con cái chính thất cũng bị ảnh hưởng mặt mũi.    

Phương Nam không muốn bị người ta dùng ánh mắt đồng tình để nhìn bà ấy.    

Bà ấy lặng lẽ đi theo con gái mình.    

Vương Gia Phái thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng không muốn để cho vụ bê bối này bị làm lớn chuyện ảnh hưởng đến danh dự của Vương thị.    

Cảm giác ưu việt vừa rồi của Vương Hằng trong nháy mắt tan vỡ.    

Anh ta vẫn luôn cho rằng Vương Gia Phái giấu diếm rất tốt về sự tồn tại của bọn họ nên đối phương cũng sẽ không biết, cho nên vừa rồi khi đối mặt Đao Tỉ anh ta mới dám trắng trợn đắc ý thể hiện ra thái độ kiêu ngạo của mình. Anh ta còn ảo tưởng sau này sẽ dùng hình tượng càng thêm sáng chói xuất hiện trước mặt đối phương, hiện tại đột nhiên bị phơi bày sự thật cảm giác giống như là chuột chạy qua đường bị phát hiện. 
Tất cả sự dơ bẩn cố gắng che đậy đều đã bị phơi bày.    

Vương Hằng rất chột dạ: "Ba... Vương tổng." 

Vương Gia Phái sắc mặt khó coi khoát tay: "Hôm nay tôi sẽ không tới." 

Hiện tại ông ta không có tâm tư gì để tổ chức sinh nhật cho một đứa con gái riêng nữa.    

Phương Nam không phải là cỏ dại bên đường không có quyền lực, không có địa vị tùy tiện dùng dao là có thể cắt đứt. Phương gia cũng không phải dễ trêu vào, chuyện lúc trước ông ta ở bên ngoài hái hoa mọi người chung quanh thật ra đều biết, chỉ là không vạch trần thì còn có thể giả bộ không biết chung sống hòa bình, hiện tại phá vỡ thì không thể giả bộ chuyện gì cũng chưa hề xảy ra nữa.    

Nghĩ đến cái gì ông ta lại nói một câu: "Ngay lập tức bàn giao công việc đang làm cho lão Từ, anh trước tiên ở nhà hai ngày." 

Con riêng bại lộ cũng không có gì.    

Phương gia có thể dễ dàng tha thứ cho việc ông ta ngoại tình, có thể dễ dàng tha thứ cho việc ông ta có con riêng, lại không thể dễ dàng tha thứ cho có đứa con riêng xâm chiếm lợi ích của con Phương Nam. Hai nhà Vương, Phương bọn họ là thông gia thương nghiệp, mặc định quy tắc ngầm chính là người thừa kế nhà họ Vương nhất định phải có được dòng máu Phương gia, bằng không chính là kết thù!    

Phương gia nghèo túng còn dễ nói.    

Nếu bọn họ dựa vào Vương thị mà sống cũng chỉ có thể bóp mũi nhận, nhưng mà hiện tại tập đoàn Phương thị chẳng những không suy tàn mà còn đang phát triển bừng bừng như mặt trời ban trưa! Vả lại những thông gia khác của Phương gia cũng không phải chỉ bày ra cho đẹp mắt mà không có tác dụng gì.    

Đều trách ông ta nhất thời mềm lòng.    

Bị người phụ nữ kia nịnh nọt hai câu, nhất thời đầu óc không tỉnh táo liền phạm sai lầm đem đứa con riêng đưa vào công ty, khi nhìn thấy năng lực của con riêng mạnh hơn Vương Hành rất nhiều, ông ta cảm thấy vui mừng, không suy nghĩ cẩn thận liền cho anh ta chức vị rất cao. Tuy rằng cho tới bây giờ ông ta chưa từng nghĩ tới trong tương lai sẽ đem công ty cho Vương Hằng, nhiều nhất là để cho anh ta học tập, ông ta cho chút tiền để anh ta tự mình khởi nghiệp.    

Nhưng hiện tại Phương gia cũng sẽ không cho là như vậy!    

Nhận con riêng vào công ty lại cho chức vụ cao, rõ ràng là đang bồi dưỡng người thừa kế.    

Tình huống ngoại tình có con riêng trên cơ bản đại gia tộc cùng một bộ phận gia đình giàu có đều có, nửa che nửa che không vạch trần làm thế nào cũng được, nhưng một khi bại lộ thì sẽ có những tổn thất không thể phỏng đoán. Nếu Phương Nam tức giận tiết lộ ra ngoài là muốn ly hôn, cổ phiếu của tập đoàn Vương thị cũng sẽ vì thế mà sụt giá.    

Vương Gia Phái là một người ích kỷ.    

Ông ta có thể chiều chuộng người tình để bà ta sinh con, cho con của bà ta một khoản lợi ích nhất định, nhưng khi bọn họ xâm phạm đến quyền lợi của ông ta, phản ứng đầu tiên của ông ta vẫn sẽ là bỏ xe tự bảo vệ mình.    

Sắc mặt Vương Hằng vặn vẹo.    

Anh ta vừa nhận chức quản lý dự án còn chưa đến một ngày, chỗ ngồi còn chưa có nóng hổi! Lão Từ kia vốn dĩ có quan hệ cạnh tranh với anh ta, bất quá do anh ta có hậu trường nên thắng. Hiện tại lại phải tự mình đem chiến thắng trả lại cho đối phương quả thực chính là đem da mặt của mình cho đối phương giẫm lên .Thân phận con riêng của anh ta lại không thể tùy tiện nói ra để làm lợi thế, cho dù sau này anh ta lấy lại thể diện thì cũng đã không có tác dụng gì!    

Vương Hằng còn muốn giãy dụa phản kháng.    

Vạn nhất có thể mượn cơ hội này để khiến Vương gia nhận anh ta thì sao?    

Như vậy anh ta có thể quang minh chính đại tranh đoạt quyền thừa kế!    

"Ba, con không thể ở lại..."    

Vương Gia Phái tức giận nói: "Lúc trước nó vẫn luôn ở nước ngoài, vừa mới về nước, thân phận của anh, nó làm sao mà biết được? Hiện tại nó còn cùng Bạch thiếu có quan hệ hợp tác, mấy năm nay Bạch gia tuy rằng đã dần dần tẩy trắng, nhưng nếu bọn họ muốn cho một người im hơi lặng tiếng biến mất thì có ít nhất một trăm loại biện pháp khác nhau mà không vi phạm pháp luật!" 

Đứa con gái này ông ta không hiểu biết.    

Nhưng chỉ nhìn khí chất rất giống cha vợ cùng với ánh mắt lạnh nhạt vừa rồi của Đao Tỉ cũng làm cho ông ta cảm giác được một tia áp lực.    

Vương Gia Phái nhịn không được miên man suy nghĩ.    

Vì sao Vương Nhĩ Ngọc nhất định phải mua tòa nhà văn phòng ở trên Vương thị? Trùng hợp một cách ngẫu nhiên? Hay là có ý đồ gì khác? Còn có cô cùng Bạch thiếu hợp tác, bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?    

Khi còn bé Vương Nhĩ Ngọc có thể bởi vì người khác cướp đồ chơi của cô mà giẫm chết chuột để trả thù cảnh cáo, khi đó cô mới mấy tuổi a? Tục ngữ nói lúc ba tuổi là có thể nhìn được tính cách về sau, hiện tại có người muốn cướp đồ vật còn trân quý hơn của cô, cô sẽ làm như thế nào?    

Vương Gia Phái là ngẫu nhiên mới biết chuyện này.    

Cũng là bởi vì chuyện này mà ông ta cảm thấy Vương Nhĩ Ngọc tuổi còn nhỏ đã có lòng dạ kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy nên ông ta đối với cô có chút không hài lòng. Vốn dĩ thời điểm đó em gái ông ta chỉ thuận miệng đề nghị đưa Vương Nhĩ Ngọc đi du học để làm đẹp lí lịch, lúc ấy ông ta nghĩ đến chuyện này liền khẩn cấp đóng gói đồ đạc tiễn con gái còn nhỏ tuổi đi.    

Lúc đó, ông ta cảm thấy con gái mình là một con sói.    

Chẳng qua chỉ hung ác với người khác.    

Bây giờ nếu đem hàm răng sắc nhọn nhắm vào ông ta... 



Phương Nam dưới ống kính rất chói mắt.    

Vết sẹo khi không vạch trần còn có thể giả vờ như không có, nhưng hiện tại đã bị xé rách khiến máu tươi đầm đìa, đau đớn thấu tim. Hận thù của bà ấy đối với Vương Gia Phái đã chuyển thành 'sát ý', vừa khéo quay chụp bộ chủ đề này ngoại trừ cần hình tượng quý phu nhân còn cần có chiến ý giết chóc của chiến sĩ.    

Nhiếp ảnh gia trong suốt hành trình đều thét chói tai cảm thán chính là một sự khẳng định cho biểu hiện xuất sắc của bà ấy.    

Sau khi chụp hình kết thúc.    

Đao Tỉ nhàn nhạt nói: "Mẹ làm không được bà Vương còn có thể làm bà Phương, con có năng lực cho mẹ nhận hết tôn trọng và vinh quang." 

Phương Nam nắm chặt nắm đấm.    

Thật lâu sau.    

Bà ấy nói, "Mẹ phải ly hôn." 

Những lời này nói ra rất thoải mái, cũng không mang theo một chút phẫn nộ nào. Ý nghĩ này không phải vừa rồi mới có, mà có lẽ từ lâu đã chôn vùi trong đáy lòng của bà ấy, nhưng là do sự sợ hãi về một tương lai không biết trước nên vẫn không thể hạ quyết tâm để vượt qua.    

Đao Tỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.    

Tưởng tượng có làn gió vờn quanh đầy người, sau đó đoạt lời thoại của nam chính: "Trời lạnh rồi, để tập đoàn Vương thị phá sản đi." 

Tác giả có điều muốn nói: Lý Ninh Viễn: "Trời lạnh..."    

Đao Tỉ: "Anh ngồi xuống, cái này nhất định phải để cho tôi tới trang bức."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp