Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 16 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (16)


1 năm

trướctiếp

Đao Tỉ đứng dậy.    

Cô nói: "Đã đến giờ rồi." 

Phương Nam thần sắc hoảng hốt.    

Nghe vậy bà ấy hơi lúng túng nói: "Vậy con bận đi, mẹ sẽ không quấy rầy nữa." Nghe thím Trương nhắc tới gần đây con gái đang bận cái gì đó, có đôi khi đêm khuya mới về nhà, phát ra khí thế khiến người ta không dám tới gần.    

Có lẽ nói chuyện với bà ấy đều là tranh thủ thời gian.    

Vương Gia Phái cùng bà ấy bàn bạc sự tình cũng là như vậy, nói chuyện công việc xong liền đi ngay. Mẹ Vương lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra ấn lung tung lên trên, làm bộ như chính mình cũng có việc phải bận rộn để che giấu cảm giác xấu hổ này.    

"Mẹ!"    

Phương Nam ngẩng đầu lên: "Hả?" 

Giọng điệu của Đao Tỉ cương quyết: "Mẹ đi cùng con." Phương Nam bối rối: "Hả?" 

Đao Tỉ rất kiên nhẫn nói: "Vừa rồi con không phải mời mẹ làm người đại diện cho dự án phát triển sản phẩm của con sao, con đã hẹn đội ngũ chuyên nghiệp rồi, sắp đến giờ quay phim, hiện tại đều đang chờ chúng ta." Đây là một lời nói dối.    

Là đối phương luôn chuẩn bị thời gian sẵn sàng để phối hợp với bên này.    

Phương Nam kinh ngạc: "Hả?" 

Đao Tỉ xoay người nói:"Quần áo hiện tại của mẹ cũng rất đẹp rồi, chúng ta đi thôi." Phương Nam là một người phụ nữ theo đuổi sự tinh xảo về mọi mặt, cho dù là ở nhà cũng sẽ tỉ mỉ trang điểm cho mình, huống chi vừa rồi bà ấy là chuẩn bị đi đến nơi hẹn.    

Bà ấy là lúc nào cũng là một người phụ nữ hoàn hảo.    

Phương Nam cho rằng vừa rồi sự chần chờ suy nghĩ của bà ấy khiến Đao Tỉ thất vọng rồi, dù sao trước kia lúc hai mẹ con nói chuyện điện thoại với nhau Vương Nhĩ Ngọc dù xin đồ vật hoặc là xin giúp đỡ nếu trong giọng nói của mẹ Vương có chút do dự hay nghi hoặc, đối phương không cần hỏi mà ngay lập tức sẽ đơn phương kết luận bà ấy sẽ không đồng ý hỗ trợ, rồi trực tiếp xoay người đi tìm phương pháp khác để giải quyết chuyện của mình.   

Mẹ Vương đứng lên, lẩm bẩm: "Mẹ..."    

Đao Tỉ dẫn đầu xoay người rời đi, cố ý nhầm lẫn ý kiến của bà ấy, nói: "Được rồi, cho mẹ thời gian nửa tiếng để trang điểm và thay quần áo, con ở gara chờ mẹ." Cô cũng không sợ Phương Nam không đi theo.    

Tính cách của Phương Nam nhìn có vẻ cứng rắn.    

Kỳ thật bên trong bà ấy rất yếu đuối, khi còn bé bà ấy nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ học các loại chương trình mà thục nữ nên học. Bà ấy có thể cắm hoa, bà ấy có thể pha trà, có thể khiêu vũ, có thể gảy nhạc cụ, bà ấy ... Bà ấy có khả năng làm rất nhiều thứ, hơn nữa cũng không phải chỉ học nhiều để giả trang bề ngoài. Năng lực có lẽ không đạt tới cấp độ bậc thầy, nhưng đều có thể nói là tinh thông.    

Chỉ là những thứ này phần lớn không thể trưng bày cho người khác xem.    

Nghệ thuật cắm hoa, pha trà đều dùng để thể hiện sự rèn luyện tính cách bản thân, chứng tỏ bà ấy là tiểu thư khuê các. Phương diện nhạc khí cũng chỉ có thể đàn tấu cho một ít người có thân phận cao quý nghe, dù sao bà ấy cũng không phải người bán nghệ trên đường phố. Một số tài năng tạp nham khác cũng không thể tùy ý khoe khoang, bởi vì chỉ có thể ở trường hợp quan trọng biểu diễn cho người đặc biệt mới có thể nâng cao thân phận của bà ấy.    

Lớn lên, bà ấy cũng nghe lời ba mẹ gả đến Vương gia.    

Sau đó nghe theo Vương gia sinh ra người thừa kế, ngay cả trong cuộc sống riêng, bà ấy nhìn như thoải mái tự do, kì thực cũng là không có cách nào phản kháng hay thay đổi tên đàn ông xấu xa Vương Gia Phái này, bị ép phải nghe lời mới lựa chọn sống cuộc sống như vậy.    

Bởi vì mẹ của bà ấy đã dạy.    

Vĩnh viễn phải giữ phong thái ưu nhã, không thể trở thành một người phụ nữ điên cuồng vì tình.    

Nói đến cùng.    

Phương Nam chính là người mà chỉ cần người khác cứng rắn, theo bản năng bà ấy sẽ nghe theo, Đao Tỉ lúc gọi điện thoại liền mang theo ngữ khí mệnh lệnh, quả nhiên bà ấy liền ngoan ngoãn trở về.    

Ừm.    

Vương Hành cũng hoàn mỹ di truyền tính cách này của bà ấy.    

*10 phút sau.    

Theo dự đoán Phương Nam bước ra khỏi nhà.    

Nhìn kỹ, bà ấy chỉ thay đổi một bộ quần áo và màu son khác, nhưng nhìn tổng thể về khí chất lại thay đổi thành một kiểu khác. Đây cũng là một trong những kỹ năng của bà ấy, nói cách khác đây là kỹ năng mà tất cả tiểu thư con nhà giàu đều phải có.    

Theo cuốn sách "Kiêu hãnh và định kiến" của Jane Austen. 

Người phụ nữ hoàn hảo trong lòng của Darcy theo cảm nhận của anh ta thì một người phụ nữ phải thành thạo âm nhạc, ca hát, hội họa, khiêu vũ và ngôn ngữ hiện đại. Dáng vẻ dáng vẻ, giọng nói, biểu cảm nói chuyện của các cô gái đều phải có một loại khí chất đặc biệt. Ngoài tất cả những điều này, cô gái nên có một chút văn thơ, đọc nhiều sách hơn, phát triển trí thông minh và tài năng.    

Các tài năng của tiểu thư khuê các thời cổ đại trung quốc như cầm kỳ, thư họa cũng là điều cần thiết phải học.    

Phương Nam, chính là dựa theo tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các để bồi dưỡng.    

Dựa theo những gì Phương Nam học được, nếu đặt ở trên người nữ chính ngôn tình thì chính là tiêu chuẩn của hình mẫu nữ chính Mary Sue mềm mại yếu đuối, bất luận lúc nào cũng chỉ thể hiện ra ngoài vẻ tao nhã và hoàn mỹ nhất. Ở phương diện này thì Đao Tỉ rất bội phục Phương Nam, bản thân cô có vô số thời gian xuyên qua các thể giới mới có thể tích lũy được nhiều kiến thức như bây giờ, cũng coi như một loại gian lận, mà bà ấy thật sự chỉ dùng một đời đã đạt tới hình tượng tiểu thư khuê các hoàn mỹ.    

Hình ảnh quý bà mà Đao Tỉ thiết lập trước vô cùng phù hợp với mẹ Vương.    

"Nhĩ Ngọc."    

Sau khi gọi một tiếng Phương Nam lại không biết nên nói cái gì.    

Khi còn nhỏ, bà ấy sẽ không chống lại ba mình.    

Bây giờ nhìn giống như... Không phải, sự uy nghiêm của con gái hiên tại thậm chí còn mạnh mẽ hơn ba của bà ấy lúc trước một chút, bà ấy càng không biết nên phản bác như thế nào. Vừa nghĩ tới phải đi đến một nơi có lẽ sẽ có điều gì đó có thể thay đổi cuộc đời sau này của bà ấy, trong lòng liền rất bất an.    

Đao Tỉ đưa qua một khối lập phương.    

Phương Nam có chút khó hiểu nhận lấy, nghi hoặc lại kinh ngạc nhìn Đao Tỉ.    

Người Vương gia bọn họ tình thân đều rất ít ỏi.    

Đừng nói tặng quà cho nhau, phỏng chừng ngay cả sinh nhật của thành viên trong gia đình có lẽ cũng không nhớ kỹ. Hai anh em khi còn bé còn có hai bên ông bà nội ngoại nhớ đến việc tặng quà, sau đó khi trưởng bối già, qua đời cũng chỉ có ở sinh nhật mười tám tuổi tổ chức lớn, còn lại mỗi năm đến ngày sinh nhật của nhau hầu như cũng không chúc mừng, cũng chỉ có thím Trương nhớ rõ nấu cho bọn họ một bát mì trường thọ.
Đôi khi đến cả sinh nhật của chính mình bọn họ cũng không hề nhớ rõ. 

Sinh nhật năm nay của Vương Hành ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm nên bỏ lỡ, Đao Tỉ thì ở nước ngoài, Vương Gia Phái sau khi nói rõ ràng quan hệ thì hoàn toàn phóng thích bản thân, hàng năm đều ở bên ngoài với tình nhân nhỏ bé đã sinh con riêng cho ông ta. Hiện tại Phương Nam cầm quà tặng mà Đao Tỉ cho bà ấy, nhất thời trong lòng có chút lộn xộn.    

Đao Tỉ đưa tay ấn xuống khối lập phương.    

Thứ này cùng loại với con robot xạ thủ mà cô đưa cho Vương Hành. Chỉ có điều so với cái có ngoại hình uy nghiêm khí phách kia của Vương Hành thì cái này càng có vẻ nữ tính quyến rũ.    

Ngoài ý muốn chính là thục nữ như Phương Nam lại thích những đồ vật có cảm giác khoa học kỹ thuật này, trong trí nhớ Vương Nhĩ Ngọc khi cô đến nhà ông ngoại vô tình đã từng lật được bách bảo rương của Phương Nam đã giấu khi còn bé. Tất cả các loại hình ảnh động của đĩa nhạc, áp phích và đồ chơi tay, vv là tất cả đều là về robot.    

Lúc ấy Vương Nhĩ Ngọc cho rằng là của cậu Phương.    

Bởi vì Phương Nam nói những món đồ đó là của anh trai bà ấy, Đao Tỉ cẩn thận lật xem hình ảnh trong ký ức, mới xác nhận thật ra đồ vật là của bà ấy.    

Thích những đồ vật chỉ con trai mới thích và muốn trở thành một minh tinh.    

Đáng tiếc sở thích chân chính của bản thân chỉ có thể thông qua anh trai mới có thể chơi, mộng tưởng cũng chỉ có thể đặt ở đáy lòng.    

Đao Tỉ cảm thấy bà ấy nuôi thả con cái có lẽ cũng có nguyên nhân là do không biết nên dạy dỗ bọn họ như thế nào, cuộc sống của bà ấy vẫn luôn bị ba mẹ nhúng tay vào nên cuộc sống trải qua vô cùng tuân thủ quy củ, đến lúc bản thân bà ấy nuôi con ngược lại không biết nên làm cái gì mới tốt, bà ấy không muốn con mình cũng bị trói buộc, nên dứt khoát cái gì cũng không nhúng tay tùy ý hai anh em tự do trưởng thành.    

Ở một khía cạnh nào đó mà nói cũng coi như là tình mẫu tử.    

Tuy rằng ở trong mắt người ngoài bà ấy có vẻ có chút lạnh nhạt, không xứng làm mẹ.    

Đao Tỉ chỉ vào phía dưới món đồ chơi trong tay Phương Nam, giải thích: "Vì bảo đảm lợi ích của con không bị đứa con hoang bên ngoài lấy được Vương Hành nhất định phải tiến tới, con dự định mở cho anh một xưởng đồ chơi nhỏ, chỉ đi theo con đường sản phẩm cao cấp tinh xảo. Mẹ là đại diện cho bộ sưu tập đồ chơi hệ tiên nữ này, đợi một lát nữa tạo hình trang phục cũng là cùng một kiểu dáng."

Cách nói như vậy tương đối phù hợp với tính cách của Vương Nhĩ Ngọc.    

Dù sao anh trai dù vô dụng cũng mang danh ở bên ngoài là người thừa kế Vương gia, là chỗ dựa của cô. Vương gia trọng nam khinh nữ, bọn họ có thể cung cấp đồ dùng xa xỉ nuông chiều con gái, nhưng ở tình huống có con trai thì sẽ không suy nghĩ đến việc cho con gái quyền thừa kế.    

Ánh mắt Phương Nam sáng lên.    

Bà ấy căn bản không đem lời nói trước đó của Đao Tỉ bỏ vào trong đầu, cũng không chú ý vì sao để con trai tiến tới lại muốn mở cho anh xưởng đồ chơi, loại công việc nghe có vẻ sẽ càng khiến Vương Hành ham chơi không làm việc đàng hoàng. Trong đầu mẹ Vương lúc này chỉ tràn đầy vẻ ngoài huyễn khốc của con robot nữ.    

Mà bà ấy có thể: "Có thể mặc cùng một kiểu dáng trang phục?" 

Lời nói ra khỏi miệng mới cảm thấy xấu hổ.    

Đao Tỉ gật đầu: "Ừm." 

Hóa ra còn có sở thích che dấu là coser.    

Phương Nam cảm thấy bản thân đã bộc lộ sở thích trong lòng ra trước mặt con gái, quá không biết xấu hổ. Bà ấy vội vàng cúi đầu nhìn món đồ chơi trong tay giả vờ nghiên cứu hoa văn trên đó. Bà ấy không chú ý tới độ cong khóe miệng mình chưa từng rơi xuống, cảm giác lo lắng trong lòng khi không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì cũng giảm đi rất nhiều.    

Bên môi Đao Tỉ cũng gợi lên một chút độ cong nhỏ.    

Phương Nam tuy nói là mẹ của hai đứa trẻ hơn hai mươi tuổi, kì thực nội tâm vẫn rất trẻ con. Các phương diện dù sở thích hay suy nghĩ của Vương Hành thật sự rất giống bà ấy, hành động nhìn thì giống như một người trưởng thành, trong ăn uống vui chơi các hoạt động liên quan hưởng thụ thì so với ai đề chơi một cách hăng say hơn, điên cuồng hơn, nhưng khi cho anh một món đồ chơi là lại có thể một mình vui vẻ chơi thật lâu.    

Ví dụ như khi Đao Tỉ làm việc cả buổi chiều, Vương Hành có thể một mình chơi robot xạ thủ hàng tiếng đồng hồ mà không cảm thấy nhàm chán. Giống như một con mèo, cho nó một quả bóng lông nó có thể đuổi theo và chơi một mình trong một thời gian dài.    

Trên đường đi.    

Phương Nam đều đang hứng thú bừng bừng đùa nghịch món đồ chơi trong tay, miệng bà ấy thỉnh thoảng đóng mở nhưng không thốt ra tiếng.    

Đao Tỉ căn cứ vào tần suất khẩu hình miệng để suy đoán, đại khái bà ấy đang ảo tưởng mình thao tác robot chiến đấu, miệng mở khép là vì đang lồng tiếng không tiếng động.    

Vì sao lại có ý nghĩ như vậy?    

Buổi chiều hôm ấy Vương Hành chơi ở bên cạnh cô cũng không rụt rè như bà ấy, anh giống như trẻ con đang chơi với súng đồ chơi, miệng theo hành động lồng tiếng "biubiubiu", còn chạy tán loạn khắp phòng giả vờ đang lái robot bay múa trên không trung. Tưởng tượng ra không khí chiến đấu với kẻ địch, dùng sức của một người thật sự biểu diễn ra khí thế của thiên quân vạn mã đang hỗn chiến.    

Quá ngu ngốc.    

Cũng có chút đáng yêu.    

Trên đường đến địa điểm hai mẹ con không có sự giao lưu gì nữa.    

Tòa văn phòng mới của Đao Tỉ trùng hợp là nằm trên tầng lầu của tập đoàn Vương thị. Đao Tỉ cũng không phải cố ý chọn địa điểm như vậy, mà là tầng trên vừa vặn có công ty bởi vì vấn đề vận hành không tốt mà phải đóng cửa, vì thế tầng lầu liền cho thuê, mà vị trí đoạn đường nơi này lại là trung tâm trong trung tâm, rất tấp nập thích hợp để phát triển.   

Trùng hợp chính là.    

Vương Gia Phái nhìn hai mẹ con có chút kinh ngạc: "Sao hai người lại tới đây?" 

Sắc mặt còn có chút khẩn trương.    

Phương Nam trước tiên thu lại cảm xúc có một chút trẻ con, thẳng sống lưng khôi phục khí chất của một tiểu thư. Bà ấy giả bộ không thèm để ý nói: "Nhĩ Ngọc vừa mua tầng lầu bên trên, tôi tới xem một chút."

Vương Gia Phái lần này thật sự kinh ngạc: "Tầng lầu phía trên là con mua?" 

Tòa nhà này là do Lý gia bên cạnh xây dựng và cho thuê.    

Ông ta cũng là dựa vào quan hệ hàng xóm mới chiếm được một tầng. Lúc trên tầng lầu trống ra tới, ông ta còn muốn thôn tính mở rộng quy mô của Vương thị, hiện tại nhân viên trong tổng bộ càng ngày càng nhiều, không gian làm việc có chút chật chội, nhưng là bị người khác tới trước thuê đi rồi, không nghĩ tới lại là con gái của mình.    

Vương Gia Phái lộ ra một nụ cười: "Nhĩ Ngọc, công ty nhà chúng ta đang muốn mở rộng, tầng trên bán lại cho ba đi. Vừa lúc con cũng đến công ty làm việc, ba sắp xếp cho con một vị trí tốt." 

Đao Tỉ cũng mỉm cười: "Trời lạnh."

Vương Gia Phái: "Hả? Ba không lạnh." 

Không lạnh?    

Một thời gian nữa sẽ lạnh thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp