Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 15 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (15)


1 năm

trướctiếp

Đao Tỉ đang nghiên cứu về lĩnh vực trí tuệ nhân tạo dùng trong nhà.    

Thật ra kiến thức có sẵn trong đầu cô thiên về quân sự nhiều hơn một chút, nhưng nếu làm về thiết bị kỹ thuật phát triển đời sống thì sẽ nhận được sự ủng hộ của chính phủ, còn nghiên cứu sản xuất những thiết bị quân đội rất dễ bị bắt vào tù.    

Với lại.    

Kiến thức cơ sở về nghiên cứu khoa học của thế giới này quá thấp.    

Có lẽ sẽ phải mất cả đời để nâng cấp công nghệ thế giới này đạt tiêu chuẩn 10% kiến thức về kỹ thuật trong đầu cô. Mà nói một cách thực tế, cô không phải thánh nhân, trước hết phải thỏa mãn lợi ích của bản thân, sau đó ở tình huống có đủ khả năng mới có thể suy xét đến những thứ khác. 

Nói một cách dễ nghe hơn chính là.    

Giàu thì cứu giúp thiên hạ, nghèo thì chỉ lo thân mình.    

Cô bây giờ vẫn còn "nghèo".    

Trước tiên không nói về điều đó.    

Nếu đã muốn nghiên cứu lĩnh vực trí tuệ nhân tạo sử dụng trong nhà, Đao Tỉ lấy ra không phải chỉ là một công cụ thông minh, mà là một thứ ngoại trừ chương trình thông minh cốt lõi chính, nó có thể khống chế tất cả các hoạt động phát sinh trong nhà. Lúc trước công việc mà cô để Vương Hành làm chính là tìm một căn nhà để làm địa điểm thử nghiệm.    

Đám bạn bè ăn chơi của Vương Hành hôm nay cũng đến.    

Nhà Trương Khải chủ yếu bán đèn và một số sản phẩm liên quan khác, nhà Lưu Viễn bán các thiết bị gia dụng như điều hòa không khí, còn có những người khác công việc làm ăn trong nhà dù ít hay nhiều cũng có những thứ mà thiết bị trí tuệ nhân tạo ở nhà cần trang bị. Lại nói tiếp, ngược lại là Vương gia bọn họ làm về kinh doanh quần áo càng không liên quan gì đến lĩnh vực gia dụng thông minh.

Đao Tỉ nhìn một vòng.    

Sau khi tất cả mọi người đến, cô tuyên bố rằng bài thử nghiệm bắt đầu.    

Đầu tiên là về khóa cửa.    

Khi muốn vào nhà cần kiểm tra mật khẩu bằng vân tay, nhận diện khuôn mặt, quét đồng tử và các cách xác minh khác, sản phẩm được phân loại theo ba cấp độ là thấp, trung bình đến cao cấp. Không muốn mở cửa phiền phức thì chỉ cần mua sản phẩm mở khóa vân tay với độ an toàn cấp độ thấp là được rồi, muốn căn nhà có sự đảm bảo an toàn cao thì có thể mua đầy đủ bộ sản phẩm cao cấp nhất. 

Mở cửa ra.    

Ngay lập tức có một giọng nói vang lên: "Chào mừng đã trở lại, chủ nhân." 

Đao Tỉ bắt đầu giải thích: "Kết nối hệ thống thông minh ..."    

Nòng cốt của thiết bị thông minh kết nối với khóa cửa, khi mở cửa có thể thông qua thông tin được lưu trữ trước đó để nhận ra thông tin của người mở khóa, sau khi xác nhận là chủ sở hữu của căn phòng thì sẽ nói ra câu chào đón này. Có thể tùy chỉnh lời chào mừng, không thích cũng có thể xóa bỏ. Nếu ai đó cố gắng phá cửa một cách bạo lực, hệ thống thông minh phát hiện nguy hiểm có thể tự động báo cảnh sát.    

Sau đó, mọi người thấy được sự tiện lợi và sức hấp dẫn của thiết bị ở nhà thông minh.    

"Đèn phòng khách bật, độ sáng 50, ánh sáng ấm áp."    

Thiết bị thông minh chấp hành một cách hoàn hảo.

Sau khi thực hiện mệnh lệnh, nó còn đề xuất ngược lại: "Chủ nhân, trong nhà có đủ ánh sáng tự nhiên, đề nghị tắt đèn để tiết kiệm năng lượng." 

Tiếp theo Đao Tỉ lại trình diễn mở cửa sổ, bật điều hòa, tạo độ ẩm, khởi động robot quét sàn nhà và một loạt các thiết bị gia dụng có thể được điều khiển thông minh. Chỉ cần mở miệng nói một câu toàn bộ hệ thống thông minh sẽ giải quyết cho bạn, đôi khi nó sẽ dựa trên tình hình thực tế khi áp dụng mệnh lệnh sau đó lần lượt đưa ra đề xuất tốt nhất.    

Thậm chí đây còn không phải là toàn bộ.    

Bạch Thuật chủ động mở miệng hỏi: "Tiền vốn giai đoạn đầu cần bao nhiêu?" So với sản phẩm chưa hoàn thiện của Lý Ninh Viễn khi hiện tại chỉ có thể gọi bài hát bằng giọng nói, trao đổi đơn giản, mục tiêu ban đầu muốn khống chế thiết bị điện tử thì công nghệ của Đao Tỉ quả thật không thể tưởng tượng!    

Anh ta dừng lại.    

Dường như cảm thấy nói như vậy không thể biểu hiện hết những lời muốn nói trong lòng anh ta, cũng có vẻ không đủ thành ý, nên anh ta thêm một câu: "Tôi góp vốn tất cả tài sản của tôi!"

Đao Tỉ nhìn quét qua những người khác một vòng.    

Năng lực nghiệp vụ của các vị ăn chơi trác táng đều không tin được, nhưng mà lần này bọn họ bất kể là đề nghị hay là chơi xấu lăn lộn đến khi cha mẹ chỉ có thể đồng ý cũng được, cuối cùng đều có thể mang theo một người phụ trách có tiếng nói ở công ty tới đây để nói chuyện dự án. Cho dù quyền hạn thương lượng của bọn họ không đủ, khi nhìn thấy loại hạng mục tuyệt đối có thể kiếm được nhiều tiền này, đều muốn nhanh chân trở về báo cáo cấp trên thậm chí hiện tại còn phải ngược lại cầu Đao Tỉ nhất định phải lựa chọn cùng công ty của bọn họ hợp tác!    

Đao Tỉ nhướng mày: "Các vị?" 

Thang lên trời đã được dựng xong.    

Lúc trước còn có người không tin, hiện tại miếng bánh từ trên trời rơi xuống nếu không bắt được thì chính là một tên ngốc!    

"Hợp tác vui vẻ" x N 

Đao Tỉ mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ." 

Việc ký kết hợp đồng diễn ra suôn sẻ.    

Sau khi bận rộn chuyện quan trọng, những việc tiếp theo Đao Tỉ liền không cần quan tâm đến nữa. Cô đã hưởng thụ niềm vui khi xây dựng đế chế thương nghiệp nhiều lần, bây giờ không còn hứng thú gì nữa, sau khi định ra những điều cơ bản và quy tắc, cô sẽ thuê người tài giỏi, chuyên nghiệp để quản lý và xử lý những chuyện vặt vãnh phát sinh sau đó, cô thì lùi về phía sau đưa ra mệnh lệnh.    

Đao Tỉ phải bận việc khác.    

Mục tiêu làm cho cuộc sống của Vương Nhĩ Ngọc trở nên xuất sắc gần như đã đạt được, về phía Vương Hành chỉ xem trước mắt anh không thể cự tuyệt bộ sưu tập robot đồ chơi thì vấn đề cũng gần như được giải quyết xong, tiếp theo nên xử lý vấn đề của ba mẹ nhà họ Vương. Ba Vương là Vương Gia Bái bên kia phải tạm thời chờ một chút, mẹ Vương là Phương Nam bên này có thể bắt tay vào làm một số việc.    

Lại nói tiếp.    

Cô đến thế giới này hơn nửa tháng, còn chưa chính thức gặp qua ba mẹ Vương gia. Theo tin tức tiết lộ của Vương Hành, Vương Gia Bái cùng thư ký mới đã cùng nhau đi tới một thành phố khác có phong cảnh vô cùng thích hợp cho kỳ nghỉ, thực tế là đi ăn chơi lêu lổng. Mẹ Vương thì mỗi ngày đi sớm về muộn, không phải đi thẩm mỹ viện thì là tham gia các loại tụ hội, hoặc lại hẹn chị em cùng nhau đi dạo phố cùng chơi mạt chược.    

Cuộc sống của hai vợ chồng rất "phong phú".    

Mỗi người một vẻ không can thiệp lẫn nhau.    

Gien ăn chơi hưởng thụ của Vương Hành có khả năng chính là di truyền từ mẹ Vương. Phương Nam là một mỹ nhân tinh tế xinh đẹp, chồng không yêu bà ấy cũng không quan tâm, dù sao cũng chỉ là hôn nhân thương nghiệp, bà ấy cũng không yêu ba Vương. Miễn là đáp ứng nhu cầu vật chất của mình là tốt rồi, bà ấy chỉ muốn sống một cách tinh tế và ưu nhã.

Và thực tế cũng vẫn luôn làm như vậy.

Bên ngoài, Phương Nam nhìn như sống rất hạnh phúc, thực ra trong lòng rất trống rỗng. Tiền cũng chỉ có thể khiến bà vui vẻ và thỏa mãn trong thời gian ngắn, túi xách mới, quần áo hàng hiệu, đồ trang sức quý giá cũng chỉ có thể làm cho bà ấy hứng thú trong vài giờ, thậm chí duy trì không đến một ngày. Bà ấy vẫn luôn lặp đi lặp lại hành động này và dùng những thú vui ngắn ngủi theo chu kỳ tuần hoàn như thế để sống qua ngày.

Tất cả những gì Đao Tỉ phải làm là phải lấp đầy khoảng trống đó.    

Hạnh phúc không nhất thiết phải là tình yêu.    

Đàn ông xấu xa như ba Vương là không cứu được nữa, hơn nữa tỷ lệ làm cho mẹ Vương đột nhiên yêu ba Vương không kém gì việc để cho Vương Hành chủ động làm việc, tràn ngập hăng hái muốn leo lên xếp hạng đệ nhất của bảng forbes (danh sách tỷ phú thế giới).    

Đao Tỉ quyết định sẽ bắt đầu từ sự nghiệp.    

Sự nghiệp không nhất thiết phải đề cập đến thành công trong kinh doanh, Phương Nam chưa bao giờ nghĩ đến việc đi làm. Ừm, Vương Hành cũng kế thừa một cách hoàn toàn loại ý nghĩ công việc là kịch độc này, anh ngay cả việc chỉ đến công ty ba Vương nhận chức không cần làm việc cũng lười đến làm.    



Phương Nam khi bất ngờ nhận được điện thoại của con gái muốn gặp bà ấy đã rất ngạc nhiên.    

Ngày trước ngoại trừ việc mang thai là bà ấy tự mình thực hiện, những việc còn lại như cho con bú, chăm sóc trẻ bà ấy đều không hề lo lắng hay đụng tay vào. Hai anh em khi còn bé thì ông bà nội Vương gia còn sống nên bọn họ đều do ông bà nội chăm sóc. Sau khi nhiệm vụ sinh người thừa kế của mẹ Vương hoàn thành, yêu cầu của Vương gia đối với bà đã đạt được, Vương gia cũng thỏa mãn thói quen thích hưởng thụ vật chất của bà ấy.  

Cũng bởi vậy Phương Nam không có nhiều tình cảm mẹ con đối với hai anh em.    

Nhưng dù sao hai anh em cũng là chỗ dựa cũng như át chủ bài mà Phương Nam có thể ở Vương gia hưởng thụ cả đời, đối với yêu cầu đột nhiên của con gái bà ấy suy nghĩ một chút vẫn là hủy bỏ lịch hẹn làm đẹp, vì phòng ngừa không đủ thời gian còn đẩy lùi tiệc trà của bạn bè.    

Địa điểm hẹn là ở nhà.    

Phương Nam vừa vào cửa liếc mắt một cái liền nhìn thấy con gái đang chờ ở phòng khách.    

"Mẹ."    

Đao Tỉ lúc kêu lên xưng hô này bất kể là vẻ mặt, giọng điệu hay là tâm lý đều vô cùng tự nhiên, cũng không có cảm giác ngại ngùng xấu hổ. Mới đầu khi gọi những người còn nhỏ tuổi hơn tuổi linh hồn của mình là ba mẹ cô còn cảm thấy quái dị, sau đó vì để không bại lộ thân phận cũng vì đạo đức xã hội và lễ phép mà tự mình ám chỉ tâm lý, tưởng tượng gọi [cha mẹ, ba, mẹ] cũng chỉ giống như gọi tên chức danh như [bạn học, thầy giáo, ông chủ], chỉ cần nghĩ như vậy cô gọi ba mẹ tự nhiên hơn nhiều.    

Nhưng ở Vương gia, tiếng [mẹ] đối với Vương Nhĩ Ngọc mà nói thật sự cũng chỉ là xưng hô mà thôi.    

Phương Nam ngẩn người trong thoáng chốc khi nhìn thấy bất kể là dung mạo hay khí chất đều giống như ba Phương của Đao Tỉ.    

Ấn tượng của bà ấy đối với con gái còn dừng lại ở hình ảnh  khi còn nhỏ cô là một đứa bé đáng yêu học theo vẻ mặt nghiêm túc của ông nội cố gắng giả bộ làm người lớn. Về sau Vương Nhĩ Ngọc đi nước ngoài, mối quan hệ mẹ con vốn dĩ không thân mật thêm khoảng cách xa lại càng thêm nhạt nhẽo, một năm mười hai tháng nếu có thể nói chuyện với nhau mười hai lần đã xem như rất thường xuyên liên lạc.    

Con gái thậm chí không thông báo cho bất cứ ai khi về nước.    

Bà ấy vẫn là nghe bảo mẫu Trương nói tin tức con gái trở về mới biết được, bất quá bà ấy cũng không cố ý đi gặp mặt con gái, cùng sống chung một mái nhà nhưng mấy ngày nay bởi vì thời gian ra ngoài và trở về không giống nhau nên hai người thế mà chưa từng gặp mặt một lần nào.    

Điều này quả thật không thể tin được khi đặt ở một gia đình khác.    

Đều là người một nhà có quan hệ thân mật, nhưng chung sống lại giống như bạn cùng phòng.    

Phương Nam há miệng, dừng một chút mới chậm rãi mở miệng hỏi: "...Con tìm mẹ để nói về cái gì vậy?" Sự yên lặng phía trước là do thật sự không thể nghĩ ra câu gì để tỏ vẻ quan tâm, cũng không nói lên lời những câu khách sáo.   

Rõ ràng là người thân nhất, nhưng giống như một người xa lạ.    

Đao Tỉ trải qua quá nhiều chuyện.    

Đối mặt với loại tình huống người thân lại như người lạ này, Vương Nhĩ Ngọc cũng không có chút cảm giác thương tâm nào, người ngoài như Đao Tỉ càng sẽ không vì thế mà dao động. Hơn nữa loại tình thân lạnh lùng này cũng không thích hợp dùng ngôn ngữ để kéo gần quan hệ với nhau. Bọn họ đều là người trưởng thành, vì trong thời gian dài hai bên đều không quan tâm nhau dẫn đến quan hệ trở nên lạnh lùng nên sự xa lạ này cũng không phải chỉ cần nói hai câu thân thiết, quan tâm một chút là có thể trở thành người nhà vô cùng thân mật.    

Đao Tỉ cũng không muốn nói những lời dư thừa, cô trực tiếp một lần nói thẳng:"Con đang thực hiện một dự án, cần một nhân vật đóng vai quý phu nhân làm người đại diện cho sản phẩm, con cảm thấy hình tượng của mẹ là thích hợp nhất." Nhu cầu cần người là có thật.    

Phương Nam cũng rất thích hợp.    

"Người đại diện sản phẩm."    

Phương Nam lại sững sờ.    

Trong lòng có chút mờ mịt, còn có một chút rung động khó hiểu.    

Đao Tỉ nhìn vẻ mặt của bà ấy.    

Thầm nghĩ.    

Quả nhiên đoán đúng rồi.    

Có thể cùng Vương gia làm thông gia, xuất thân của gia đình Phương Nam tất nhiên cũng không tệ. Khi còn trẻ, bà ấy mơ ước trở thành một ngôi sao, nhưng là trong nhà có một người mẹ xuất thân từ một gia đình thư hương do đó vô cùng phản đối hành vi "con hát" này. Các trưởng bối nhà chồng cũng rất không thích minh tinh xuất đầu lộ diện, mấy ngọn núi đè ép khiến Phương Nam không phản kháng được.    

Theo thời gian trôi đi.    

Phương Nam trưởng thành, lấy chồng sinh con, ước mơ cũng đè nặng trong đáy lòng.    

Tất cả những gì Đao Tỉ phải làm là đánh thức giấc mơ của bà ấy.    

Không nhất thiết phải thành công nhiều, miễn là trong lòng bà ấy cảm thấy hạnh phúc và yên tâm là tốt rồi. Cảm giác kiên định này không hạn chế trong việc xây dựng sự nghiệp, ngay cả khi là một bà nội trợ thì chỉ cần bản thân cảm thấy thỏa mãn khi vun đắp gia đình, đó cũng là một loại hạnh phúc.    

Phương Nam chần chờ mở miệng: "Mẹ..."    

Thanh âm của Đao Tỉ có chút lạnh nhạt:"Bọn họ đều đã chết, mẹ có thể làm chủ cuộc đời mình, sống theo cách mẹ muốn." 

Ánh mắt Phương Nam nhất thời trợn tròn.    

Ba mẹ hai bên đều mất sớm, ngọn núi đè lên đỉnh đầu tất cả đều đã biến mất.    

Đao Tỉ đứng lên, nói: "Chuyện này để nói sau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp