Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 14 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (14)


1 năm

trướctiếp

Bác gái ăn vạ vẫn chưa từ bỏ việc tống tiền.     

Mọi người chung quanh hiện tại ánh mắt bát quái đều bị Đao Tỉ chuyển đến trên người Cao Tình, cơ hồ không còn mấy người chú ý đến sự tồn tại của bà ta. Phải làm gì đó, tạo cảm giác tồn tại.    

"Con trai đáng thương nha, xem ra là mẹ vô dụng mẹ không cứu được con a, mẹ chỉ có thể đi cùng con..."    

Bác gái mở miệng dùng tiếng gào khóc mạnh mẽ đem sự chú ý của khán giả tập trung vào người mình, sau đó làm ra bộ dáng dứt khoát muốn tìm chết trực tiếp hướng về phía chiếc xe đâm tới.    

Phản xạ có điều kiện của Long Hào chính là đạp bà ta ra.    

Miệng của anh ta phản ứng nhanh hơn não nói:"Chi phí để quét một lớp sơn mới có bồi thường toàn bộ tiền thuốc men của đứa con trai bà cũng không đủ!" 

Chi phí sửa chữa cho những chiếc xe sang trọng nhập khẩu hàng đầu đều rất tốn kém.    

Một bộ phận xe sang bị hư hỏng cũng chỉ có thể thay mà không thể sửa, bởi vì còn liên quan đến bí mật chế tác nòng cốt, bình thường một bộ phận nhỏ bị hỏng đều được đề nghị thay toàn bộ bộ phận kia. Trong nước cũng không có ai biết sửa chữa, gọi nhân viên kỹ thuật đến tận nhà sửa chữa cần chủ xe tự bỏ ra tất cả các chi phí, so với trực tiếp thay đổi toàn bộ đều phải đắt hơn.    

Loại xe sang này cũng rất chú trọng đến hình ảnh thương hiệu.    

Những chiếc xe khác cọ xước có thể tùy ý bổ sung nước sơn, nhìn từ xa không có vấn đề là được, nhưng vấn đề này ở thương hiệu hàng đầu thì không chấp nhận được. Thợ trong nước muốn sửa chữa cũng không điều chỉnh được màu sắc ban đầu của nó, bởi vậy xước xe một chút phí sửa chữa sơn lại một lần nữa cũng đủ mua một chiếc xe mới bình thường.    

Cứ như vậy bác gái ăn vạ ngược lại quỳ rạp trên mặt đất khóc kêu rên: "Ôi chao, đánh người, con nhà giàu thẹn quá hóa giận muốn đánh tôi một người già mẹ góa con côi đây này!"

Bà ta muốn một lần nữa gợi lên tâm lý thù ghét nhà giàu của người bình thường.    

Phần lớn mọi người khi nghe đến hoặc nhìn thấy chuyện con nhà giàu đánh người, bất luận đối phương là vì nguyên nhân gì đánh người, đúng hay sai đều sẽ theo bản năng chán ghét con nhà giàu có ưu thế về địa vị, cho rằng khẳng định đều là lỗi của anh ta!    

Ánh mắt mọi người nhìn Long Hào sẽ không có ý tốt.    

Hơn nữa.    

Mặc kệ bác gái ăn vạ có phải là kẻ lừa đảo tiền bạc hay không, đầu tiên bản thân bà ta là một người lớn tuổi tay chân yếu đuối, ra tay với một người như vậy là không đúng!    

Bọn họ chỉ tập trung vào việc anh ta đánh người già.    

Lại bỏ qua hành vi quấy rối của bác gái trung niên. Nếu như hành vi lừa gạt của bà ta không bị vạch trần thì chủ xe sẽ phải chịu mọi người mắng chửi, ở đây chủ xe mới là người vô tội. 

Tâm lý con người rất kỳ lạ.    

Ban đầu bọn họ nghe được ăn vạ thì nghĩ đụng chết cũng là đáng đời, khi đổi góc độ nhìn lại vấn đề, bọn họ lại cầm một bộ lý luận mới để phán định đúng sai.    

Mắt Đao Tỉ sắc bén lướt qua.    

Nhất thời tiếng gào khóc của bác gái ăn vạ giống như là con vịt bị bóp cổ đột nhiên dừng lại. Như bọn họ loại côn đồ giang hồ này rất mẫn cảm đối với phán đoán mùi vị nguy hiểm, bọn họ biết ai có thể chọc, ai không thể chọc. Đao Tỉ thuộc loại đặc biệt khó chọc, bà ta không dám cường ngạnh đối nghịch với cô.    

Chẳng qua như vậy vừa đúng lúc.  

Bác gái ăn vạ từ ban đầu lớn tiếng khóc lóc chuyển thành nức nở sợ hãi, thân thể còn run rẩy, giống như bị dọa. Như vậy thể hiện càng có vẻ phía Đao Tỉ quá mức hung hăng, bà ta lại trở thành người yếu thế cần được đồng tình.    

Đao Tỉ không muốn chậm trễ nữa.    

Đám đông vây xem càng ngày càng nhiều, hơn nữa thời gian trôi qua lâu cũng gây ra cản trở rất lớn cho giao thông.    

Đao Tỉ chuẩn bị dao sắc chặt đay rối giải quyết chuyện này một cách dứt khoát:"Bà tự xưng là người già cô đơn, đây là coi như con mình đã chết?" Bác gái ăn vạ thầm nói hỏng bét.    

Bà ta muốn biện minh: "Đó là tôi nói lỡ miệng ..."    

Tuy nhiên, Đao Tỉ không cho bà ta cơ hội: "Thời gian trước tôi còn ở một nơi khác đụng phải bà đang tống tiền chủ xe khác, lý do là đã chết chồng, bà không nơi nương tựa, không có cách nào để sống muốn tìm cái chết. A, làm con trai và chồng của bà cũng thực sự đáng thương, không phải sắp chết chính là đã chết." 

Chuyện này cũng có trong cốt truyện.    

Trùng hợp cũng bị nữ chính gặp được, bất quá lần đó bác gái ăn vạ không thành công mà bị người qua đường vạch trần bộ mặt thật. Nữ chính liên tưởng đến lần trước có thể đã hiểu lầm Vương Nhĩ Ngọc, trong lòng áy náy ở lần sau gặp mặt liền chân thành xin lỗi. Bị lừa tiền đây đều là chuyện nhỏ, Vương Nhĩ Ngọc càng hận chính là Cao Tình cùng mình cướp đàn ông.    

Nên vẫn cố ý không ngừng gây sự.    

Lý Ninh Viễn cho rằng nữ chính đều thành tâm xin lỗi, hơn nữa còn chủ động đề nghị gánh chịu tổn thất của cô. Nhưng Vương Nhĩ Ngọc lại bụng dạ hẹp hòi không tha thứ do đó càng thêm chán ghét cô, sau đó mâu thuẫn giữa ba người càng thêm nghiêm trọng.    

Những điều này tạm thời không đề cập đến.    

Đao Tỉ không cho đối phương cơ hội hòa hoãn, trực tiếp đưa ra một kích trí mạng: "Nếu đứa con trai đang học tiểu học của bà biết nó có một người mẹ dựa vào ăn vạ tống tiền, bà nói..."    

Lúc này bác gái ăn vạ sắc mặt lập tức biến đổi.    

Bà ta vốn đang quỳ rạp trên mặt đất, lúc này điều chỉnh thân hình liền dập đầu cầu xin tha thứ: "Là tôi mỡ heo che mắt muốn tống tiền, con trai tôi hiện giờ khỏe mạnh không có việc gì, cầu xin cô buông tha cho nó đi, tôi là đồ vô lại, nhưng nó là một đứa trẻ ngoan..."    

Ở thế giới phong kiến Đao Tỉ từng nắm giữ quyền lực của nhà vua, sớm đã quen được vạn dân dập đầu. Dáng vẻ nhận sai của đối phương cô không cảm thấy có cái gì mình không chịu nổi, nếu tính tuổi linh hồn của cô ở nhiều thế giới, cô mấy trăm tuổi cũng chịu đựng được lễ vật của một "tiểu bối" ba mươi tuổi.    

Đao Tỉ rút ra một tờ trong ví ném ra: "Tiền thuốc đỏ, sau này đừng để cho tôi nhìn thấy bà một lần nữa." 

Bác gái ăn vạ cầm tiền xoay người bỏ chạy.    

Động tác lưu loát có thể so với kiện tướng thể thao, nào có một chút bộ dáng người già nhu nhược? Cô ta căn bản không già, mà chỉ là dựa vào kỹ thuật trang điểm mà thay đổi tuổi tác bề ngoài. Trong nguyên tác bị vạch trần cũng là bị một chuyên gia trang điểm nhìn ra sơ hở, hơn nữa thái độ của chủ xe quá mạnh mẽ tuyên bố muốn đâm chết cô ta sau đó bồi thường tiền mới khiến cô ta bại lui.    

Đao Tỉ quay đầu nhìn lướt qua một vòng.    

"Vừa rồi ai chụp lén thì tự xóa, tôi có thể lái được xe trăm vạn cũng có thể mời được luật sư giá trăm vạn, cũng bỏ ra được cái giá trăm vạn mời kỹ thuật viên tra địa chỉ IP tìm ra thân phận một người."    

Mọi người vây xem sắc mặt thay đổi, có vài người ngay tại chỗ liền cúi đầu lấy điện thoại di động xóa đi, có vài người sợ tới mức sắc mặt tim gan phát run, tuy rằng không có động tác, nhưng nội tâm cũng đã vứt đi ý nghĩ muốn đăng lên trang bạn bè lôi kéo chú ý.  

Đao Tỉ nhìn Long Hào:"Đừng cản trở giao thông." 

Long Hào bị một loạt đảo ngược và cuối cùng thắng lợi làm cho nội tâm kích động không thôi. Cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được tâm tình của Vương Hành muốn em gái dẫn theo anh ta trang bức dẫn anh ta bay.    

Khom lưng nói: "YES, nữ vương bệ hạ! Mời lên xe."   

Đao Tỉ như không có việc gì nói: "Trở về đem bốn chữ [Kính già yêu trẻ] viết một nghìn lần sau đó giao cho tôi, không cho gian lận, bằng không tháng này không cho phép anh sờ vào xe đua." 

Tình người trong xã hội rất phức tạp.    

Người khác muốn hãm hại anh ta, Long Hào ngăn cản hành vi của kẻ có âm mưu xấu xa cũng không sai. Nhưng rốt cuộc tất cả bọn họ đều sống trong xã hội tràn ngập dư luận và đạo đức này, muốn sống một cách tự do cần phải tuân thủ một số quy tắc ngầm.    

Lúc ấy anh ta có thể dùng tay nhẹ nhàng đẩy bác gái ăn vạ ra, cũng có thể lựa chọn dùng thân thể ngăn cản, hoặc là trơ mắt nhìn, dù sao đối phương cũng không dám thật sự tìm đến cái chết.    

Nhưng anh ta trực tiếp dùng chân đạp ngã.    

Phải, cũng có sai.    

Khi cô làm vua thời phong kiến cũng không có biện pháp chỉ làm theo ý mình, huống chi Long Hào chỉ là một trong của vô số chúng sinh.    

Nghe vậy Long Hào thiếu chút nữa đụng vào trên cây!    

Đao Tỉ lạnh lùng: "Không hài lòng sao?"

Nếu cùng là đồng đội nhìn Đao Tỉ trang bức đó là một loại hưởng thụ, nhưng khi là người bị nhắm vào thì rất khó chịu.    

Long Hào run gan: "Không, tôi viết." 



Lần này thành công đi tới điểm đến.    

Đao Tỉ vừa bước chân vào phòng, Vương Hành liền trông mong tiến lại gần, đắc ý ân cần: "Nhĩ Ngọc, chuyện em dặn dò anh đều làm xong toàn bộ~" 

Vẻ mặt đều viết muốn được khen ngợi.    

Đao Tỉ ở bên trong dạo một vòng, quả thật đều bố trí tốt dựa theo yêu cầu của cô.    

Ngoan ngoãn nghe lời còn giải quyết tốt công việc quả thật đáng khen ngợi.    

Cô sờ sờ đầu tóc Vương Hành, khen ngợi nói: "Làm không tệ, sau này có thể yên tâm giao cho anh những chuyện khó khăn hơn một chút." 

Vương Hành: "..."    

Không, không.    

Anh cố gắng làm việc như vậy là vì để cho em gái lúc chơi đùa dẫn theo anh trang bức dẫn theo anh bay, không phải là vì biểu hiện năng lực làm việc sau đó nhận thêm nhiệm vụ càng khó khăn!    

Vẻ mặt của Vương Hành đều viết trên mặt.    

Đao Tỉ đương nhiên cũng có thể nhìn ra được nhiệt tình của anh trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, Vương Hành ở một mức độ nào đó mà nói vẫn còn là tính tình của một đứa trẻ, muốn thay đổi hứng thú của đứa trẻ còn có một phương thức khác: phần thưởng.    

Cô lấy ra một cái gì đó từ túi của mình.    

Nói:"Đặc biệt thiết kế riêng cho anh." 

Vương Hành vừa ngạc nhiên vừa tò mò:"Đây là đồ chơi?" 

Phản ứng đầu tiên trong đầu anh vẫn là đồ chơi, bên ngoài có hình chữ nhật, xoay một vòng thì tìm được trên một mặt nào đó có một khe hở bốn chiều. Anh thăm dò ấn xuống, hình hộp chữ nhật trong tay đột nhiên nổ tung.    

Không.    

Phải nói là nứt ra lại tổ hợp.    

Vương Hành mở to hai mắt, lập tức kinh ngạc vui mừng nhìn cuối cùng lắp ráp ra robot cao cao trong tay. Anh hưng phấn nhìn chằm chằm Đao Tỉ:"Cái này... !!!" Há miệng lại có chút kích động nói không nên lời ý anh muốn biểu đạt.    

Cuối cùng chỉ nói một câu: "Cool!" 

Đừng nhìn Vương Hành bây giờ đã 25 tuổi, trong cuộc sống ngoại trừ hưởng thụ, anh thích nhất là thu thập những thứ có cảm giác khoa học kỹ thuật này. Đao Tỉ đưa cho anh món đồ chơi robot cao lớn này trực tiếp đâm trúng điểm G, hiện tại để cho anh lên núi đao xuống biển lửa anh đều vui lòng.    

Đao Tỉ nhân cơ hội này đưa ra:"Nếu anh biểu hiện tốt, em sẽ mở cho anh một xưởng đồ chơi." 

Từng có một kiếp cô là chủ sở hữu của một nhà máy sản xuất đồ chơi.    

Trong trí nhớ thế giới này cũng không có nhiều món đồ chơi mới lạ.    

Về phần Đao Tỉ vì sao không trực tiếp lựa chọn bắt đầu làm giàu từ đồ chơi, chẳng những thành phẩm đặc sắc còn có thể gợi lên sự nhiệt tình của Vương Hành, nguyên nhân cũng bởi vì nhiệm vụ. Thông qua một vài lần thí nghiệm cho ra kết quả có thể rút ra, thay thế nguyên thân sống một cách xuất sắc cho điểm cao nhất cũng chỉ là A. Nếu hoàn thành được nguyện vọng của nguyên thân, còn có thể nhận được điểm che giấu.     

Khi tiếp nhận thân thể, Đao Tỉ sẽ phải một lần trải nghiệm nguyện vọng cuối cùng của nguyên thân.    

Vương Nhĩ Ngọc vì yêu thành hận.    

Cô muốn ở các phương diện toàn bộ nghiền ép nam nữ chính.    

Cho nên Đao Tỉ mới bắt đầu từ trí tuệ nhân tạo mà nam chính muốn làm nhất.    

Nói thêm một chuyện khác, cho dù cô có dẫn đầu trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo cũng sẽ không cản trở được sự phát triển của nam chính. Dù sao nam nữ chính cũng là con cưng của thế giới này.    

Bọn họ trời sinh có nhiều buff, cũng chính là cái gọi là hào quang nhân vật chính.    

Ví dụ: té ngã luôn có thể nhanh chóng đứng dậy, miễn là nghiêm túc nỗ lực trả giá thì trăm phần trăm sẽ được nhận lại thành quả, mỗi thời điểm gặp khó khăn đều sẽ gặp được các loại quý nhân đưa tay ra giúp đỡ, cơ hội và cơ duyên thành công xuất hiện.    

Đi theo so sánh hơn thua với bọn họ sẽ chỉ tức hộc máu.    

Đao Tỉ cũng chỉ muốn chiếm lấy tiên cơ làm mẹ đỡ đầu về phương diện trí tuệ nhân tạo.    

Kẻ tới sau dù có làm xuất sắc đến đâu.  

Thì cũng không bao giờ có thể lấn át được vinh quang của người đầu tiên.    

Coi như là nghiền ép theo cách khác.    

Đao Tỉ nói:"Trong tay anh chính là bản xạ thủ, cùng bộ còn có mười một cái." 

Vương Hành:"! ! !" 

Anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, phải tìm đủ bộ sưu tập, là loại người không tìm đủ sẽ khó chịu chết.    

Đao Tỉ mỉm cười: "Ngoan ngoãn nghe lời, mới có thể có." 

Vương Hành: "..."    

Cảm giác có thứ gì đó bóp chặt phía sau cổ.jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp