Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 11 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (11)


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau.    

Sau khi Đao Tỉ rời giường, cô cảm thấy mờ mịt.    

Có quá nhiều ký ức.     

Giai đoạn đầu, mỗi lần vừa thay đổi sang một thế giới mới cô đều phải thích ứng với loại mê mang ngắn ngủi này. Sau khi cô ngẩn người một lát, toàn bộ tư duy trong đầu đã trở về vị trí, cũng không còn mờ mịt mà lập tức trở nên tỉnh táo.     

Thân thể của cô trong thế giới này vẫn là một sinh viên.     

Và chiều nay có một khóa học.     

Sinh viên sau đại học được chia thành hai loại là chế độ học toàn thời gian và cũng có thể không cần học toàn thời gian.     

Sinh viên học toàn thời gian phải học đủ những kiến thức mà trường yêu cầu và tốt nghiệp trong thời gian mà nhà trường quy định, cần phải đi học mỗi ngày để tốt nghiệp. Còn chế độ không toàn thời gian chỉ cần tốt nghiệp đúng thời gian quy định, vì vậy mức độ tự do tương đối cao.     

Vương Nhĩ Ngọc lựa chọn chế độ không phải toàn thời gian.     

Tất nhiên khi đưa ra quyết định này mục đích của cô là sẽ có rất nhiều thời gian để yêu đương. Chẳng qua quyết định này của cô cũng thuận tiện cho Đao Tỉ có thể tự do hoạt động. Sau khi đầu óc Đao Tỉ hoàn toàn tỉnh táo cô đi rửa mặt chải đầu, sau đó ngâm mình trong thư phòng mất nửa ngày đem luận văn trước kia còn nhớ rõ trong đầu tùy ý dùng một bài dự định xin tốt nghiệp trước.     

Thành thật mà nói.     

Cô thực sự trải nghiệm ở trường học đủ rồi.     

Ngoài ra, các bài luận văn trong trí nhớ của cô cũng không phải là sao chép.    

Đao Tỉ có thể mãi mãi xuyên qua các thế giới, nên đối với việc đi học cô có rất nhiều kinh nghiệm phong phú. Nếu tính cả thời gian cô từng làm giáo viên giảng dạy thì thời gian cô ở lại trường học ít nhất cũng có hơn trăm năm, hơn nữa thời gian này vẫn là trừ đi thời gian cụ thể thật sự sau khi giảm bớt thời gian của các loại kỳ nghỉ.     

Tất cả mọi thứ được ghi lại trong đầu cô đều là trước đây cô đã viết.     

Coi như là ăn lại cái cũ đi.     

"Nhĩ Ngọc, dậy đi, có đói bụng không ~"  

Đao Tỉ: "..."          

Vương Hành không biết có phải uống nhầm thuốc hay không, mang theo nụ cười nịnh nọt như muốn đẩy mạnh tiêu thụ thứ gì đó, nhất là giọng điệu vừa rồi kéo dài âm cuối cực kỳ giống dáng vẻ của mấy cô gái bán hoa đang dẫn mối bên đường, quá buồn nôn.    

Đao Tỉ mở miệng: "Nói chuyện bình thường một chút, nếu không..."     

Giữ dấu ba chấm để cho anh tự đoán.     

Uy hiếp không biết là trí mạng nhất, Vương Hành thu lại thần sắc tác quái kia, anh ân cần tiến lại gần lấy lòng hỏi: "Nhĩ Ngọc, kế tiếp em muốn làm cái gì?”.     

Đôi mắt tràn ngập chờ mong muốn gây chuyện. 

Tuy rằng em gái ác ma cho anh bóng ma tâm lý rất sâu, áp lực cũng rất lớn, nhưng khi cô dẫn anh đi trang bức mang anh bay cảm giác quá sảng khoái!     

Vương Hành cảm thấy em gái chính là ngạo kiều.     

Chính là loại manga anime trong thế giới giả tưởng.     

Bằng không sao thường ngày thái độ đối với anh ác liệt như vậy, mở miệng là gọi ngu ngốc ngậm miệng là mắng anh ngu xuẩn. Nhưng mà ở bên ngoài lại giữ lại mặt mũi cho anh, nghĩ biện pháp để cho anh tiến bộ, cũng ra tay khi anh bị ức hiếp, nhìn thế nào em gái cũng là ngạo kiều.     

Vương Hành rất hưng phấn.     

Là do sáng sớm hôm nay anh đã nhận được tin Lưu Xá suốt đêm mua vé máy bay ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió. Dù sao hai người đều là ăn chơi trác táng, đi đến nơi giải trí có một bộ phận rất lớn đều sẽ chồng chéo lên nhau, hai người bọn họ chính là vì có một lần đi hộp đêm chơi bởi vì cướp nữ nhân mà kết thù.     

Hơn nữa bọn họ còn hiểu rõ tác phong của nhau.     

Bọn họ tranh giành khí thế dù thắng bại nhỏ đều sẽ công khai tuyên dương một phen, càng không phải nói tình huống đêm qua vừa đặc sắc lại vừa có thể làm cho đối phương mất mặt mũi. Tối hôm qua Vương Hành về đến nhà cẩn thận suy nghĩ lại liền nhanh tay trích xuất camera giám sát lúc đó, rồi cắt nối biên tập đoạn clip thật đặc sắc còn kèm theo phụ đề, sau đó đăng lên trong nhóm bạn bè. Tuy rằng chưa náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết, nhưng trong phạm vi nhóm ăn chơi trác táng của bọn họ thì nên biết đều đã biết.     

Dù sao nếu tối hôm qua người quỳ là Vương Hành.     

Anh đều không có mặt mũi đi ra ngoài để chơi nữa.     

Đao Tỉ muốn chèn ép kiêu ngạo của Vương Hành để tránh anh thuận cột bò.     

Ùng ục.    

Tiếng đói bụng phá hủy bầu không khí giả vờ uy hiếp.     

Thời gian ngủ của Đao Tỉ cơ bản là cố định, tối hôm qua bị chuyện ngoài ý muốn làm chậm trễ thời gian khiến cô ngủ muộn, hôm nay thời gian rời giường trễ hơn một chút nên cô bỏ lỡ cơm sáng. Cô còn có cái tật xấu, bỏ lỡ giờ cơm, qua cơn đói thì sẽ không ăn nữa, hôm nay lúc thức dậy muốn viết luận văn liền trực tiếp đi phòng sách vì thế lại bỏ lỡ bữa trưa.     

Bây giờ cô thực sự đói bụng.    

Vương Hành không hề hay biết tiếp tục ân cần: "Em gái, thím Trương cố ý giữ lại cơm cho em." Thần sắc anh đắc ý khoe công lao nói: "Anh đoán chừng em sắp dậy rồi, nên đã cố ý làm trứng chiên cùng với salad cho em đó nha!" 

Vương Nhĩ Ngọc có tính bực bội khi rời giường rất nghiêm trọng, gõ cửa kêu hai tiếng nếu như gọi không tỉnh thì tốt nhất nên dừng lại, đánh thức cô dậy, khiến cô cáu kỉnh thì tình trạng sẽ rất khủng bố. Hơn nữa khi cô tức giận mất đi lý trí thì cũng sẽ không để ý đến tình cảm gì cả.     

Đao Tỉ hơi kinh ngạc.     

Đến nhà ăn, quả nhiên thấy trên bàn ăn có một đĩa trứng chiên và salad.     

"Anh làm sao?"     

Nhà họ Vương không có ai biết nấu cơm.     

Kể cả mẹ Vương, nhà mẹ đẻ xuất thân không tệ, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều lớn lên. Sau đó gả đến nhà họ Vương càng không cần động tay. Hơn nữa hai anh em chưa từng uống sữa mẹ, ngay cả khi còn là trẻ sơ sinh cũng là uống sữa bột.     

Vương Hành chống nạnh: "Anh chính là thiên tài." 

Thím Trương vạch trần nói: "Trong nhà vừa mua trứng để chuẩn bị làm trứng muối đều bị làm hỏng hết rồi!" 

Ước chừng có hơn một trăm mười quả đấy.     

Kim mao mà ba Vương nuôi đều ăn trứng tráng đến nôn mửa.     

Bị vạch trần.     

Sắc mặt của Vương Hành trở nên ngượng ngùng .     

Trong lòng Đao Tỉ lại cảm thấy ấm áp, loại ý tốt đến từ người khác dùng nhiều công sức chuẩn bị quả thực rất ấm áp. Cũng chính là loại ấm áp này làm cho cô trong khoảng thời gian du hành qua các thế giới sẽ không bị mê hoặc, cũng sẽ không đi sai hướng đi.     

Trứng tráng đã nguội từ lâu.     

Có điều Đao Tỉ vẫn rất nghiêm túc ăn hết.     

Vương Hành rất có ánh mắt lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, cố gắng rụt rè mỉm cười nói: "Em gái, lau miệng." Kì thực trên mặt đều viết nhanh chóng khen ngợi anh.  

Ngay từ đầu anh chiên trứng chính là nghĩ muốn lấy lòng em gái mình.     

Nghĩ đến đứa em gái...     

Được rồi, để em gái dẫn anh trang bức dẫn anh bay.     

Lần đầu tiên không hiểu mở lửa quá lớn, trứng chiên xong nhìn thấy liền không muốn ăn, trong lòng anh cảm thấy làm thức ăn đơn giản như vậy đều có thể thất bại quả thực là mất mặt, về sau lần lượt lại gặp thất bại khiến lòng không chịu thua của anh nổi lên muốn so đấu cùng trứng chiên.     

Trứng gà, trứng vịt trong nhà đều đã trở thành nguyên liệu để anh tập luyện.    

Về sau còn dùng cả trứng cút.     

Vương Hành dùng vô số lần thất bại tổng kết ra bài học và kinh nghiệm để thăng cấp, cuối cùng cũng làm ra một đĩa trứng chiên hoàn mỹ khiến anh vừa lòng. Hiện tại anh hoàn toàn có thể kiêu ngạo đồng thời tự tin nói rằng anh cũng là cao thủ chiên trứng!     

Nhưng bây giờ khi thật sự nhìn Đao Tỉ nghiêm túc ăn quả trứng chiên kia.     

Nội tâm anh lại dâng lên một chút cảm giác khó tả.     

Có chút tắc nghẽn.     

Cũng không khó chịu, ngược lại có một loại cảm giác khiến anh thỏa mãn.     

Đao Tỉ không biết nội tâm Vương Hành đã sinh ra chút biến hóa, cô lấy điện thoại di động ra gửi cho anh một bản kế hoạch. Vì suy xét đến chỉ số thông minh của anh, những việc cụ thể phải làm trước và sau đều viết rõ ràng từng cái một.     

"Cho anh hai ngày để làm tốt."     

Vương Hành cho rằng đây là kế hoạch đi gây sự liền hưng phấn nhận lấy, sau đó phát hiện hóa ra là một bản công việc nghiêm chỉnh cần anh đi làm, anh tức khắc có chút thất vọng. Đối với một con cá mặn thích hưởng thụ như anh mà nói, đi làm quả thực không khác gì tra tấn.   

Đao Tỉ ngước mắt nhìn qua: "Hả?" 

Dưới sự uy hiếp của em gái Vương Hành lựa chọn khuất phục, anh dùng sức vỗ ngực bảo đảm nói: "Chút chuyện nhỏ này giao cho anh... Khụ khụ khụ..." Vừa rồi vỗ ngực vỗ đến quá tàn nhẫn, đau sốc hông.     

Đao Tỉ: "..."     

Ngu xuẩn đến có chút đáng yêu.     

Tuy vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cô lại lần nữa uy hiếp: "Nếu làm hỏng ..."          

Tự mình suy nghĩ lung tung là kinh khủng nhất.     

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ trên mặt Vương Hành biến mất thay thế vào đó là sự nghiêm túc, Đao Tỉ hài lòng đứng lên, chuyện kế tiếp cô phải bận bịu còn có rất nhiều, còn những chuyện nhỏ nhặt này Vương Hành vẫn có thể xử lý tốt. Dù sao những việc này lại không khó.      

*  

Đao Tỉ nhìn thấy Long Hào ở cổng của tiểu khu.     

Tối hôm qua cô tiện thể mang Long Hào ra khỏi chỗ Lưu Xá, có điều lúc ấy cô đã rất muốn ngủ nên không có quá nhiều tinh lực để thu xếp công việc cho anh ta. Tiểu khu nhà họ Vương được trông coi rất nghiêm khắc, không có sự đồng ý của chủ nhà thì sẽ không để người xa lạ đi vào, cũng không biết rốt cuộc anh ta đã chờ ở bên ngoài bao lâu rồi.     

Đao Tỉ từ trên xe xuống sau đó đi về phía ghế sau.     

Long Hào nhìn về phía gương chiếu hậu hỏi: "Cô chủ, cô muốn đi đâu?  

Không hề có một lời oán trách.     

Tối hôm qua Đao Tỉ thuận miệng thuê anh ta làm tài xế, sau đó việc gì cũng không dặn dò, còn không hề để ý gạt bỏ anh ta sang một bên, cảm giác giống như là một tên cặn bã vô trách nhiệm sau khi xong việc liền xách quần bỏ đi.     

Đao Tỉ rất hài lòng với thái độ này của Long Hào.     

Người làm được việc lớn, đều có một trái tim kiên cường.     

Cô nói địa chỉ: "Đại học A."  

Long Hào lái xe rất ổn định, cũng không hề bởi vì kỹ thuật lái xe tốt một khi có cơ hội liền phóng túng.     

Chờ khi đến nơi anh ta cũng không hề mở miệng nói câu nào nữa.     

Cánh cửa xe được mở ra.     

Theo sự phục vụ ân cần của anh ta, Đao Tỉ xuống xe. 

Cô ngước mắt cẩn thận đánh giá Long Hào một chút, hình tượng và tinh thần của anh ta có sự thay đổi rất lớn. Ngay từ ban đầu đáy mắt cất giấu sự kiêu ngạo cũng làm cho người ta có cảm giác không tốt, giống như sân khấu không đủ thể hiện tài năng nên anh ta mới buồn bực, cảm thấy thất bại. Khí chất chống đỡ không nổi quá nhiều sự ngông cuồng, ngược lại có vẻ có chút kiêu ngạo.     

Tối hôm qua trải qua thất bại.     

Sự kiêu ngạo về phương diện kỹ thuật xe của anh ta trong nháy mắt bị nghiền nát, đả kích khẳng định là có, mặc kệ cho ai ở lĩnh vực mà mình kiêu ngạo nhất bị người khác dùng thực lực cao hơn hoàn toàn nghiền ép, tâm tính không tốt nói không chừng đều sẽ không gượng dậy nổi.     

Nhưng Long Hào đã gượng dậy.     

Cho nên hiện giờ trong mắt anh ta mới có thể không thể hiện ra sự bốc đồng cuồng ngạo mà tiến thêm một bước trở nên lắng đọng.     

Tự đại thay đổi thành tự tin.     

Đao Tỉ đối với sự thay đổi này rất có thiện cảm, tâm trạng không tệ nói: "Chờ tôi lập nghiệp có lợi nhuận có thể cho anh thành lập đội xe chuyên nghiệp. Trong khoảng thời gian này miễn là lúc tôi không có việc gì phân phó, anh có thể tự do rèn luyện kỹ năng đua xe của mình." 

Trái tim Long Hào đập thình thịch.     

Long Hào cũng không có ngay lập tức đảm bảo rằng anh ta có thể giành chiến thắng và xứng đáng với sự đầu tư của cô.     

Chỉ là khom người nói: "Cảm ơn."  

Đao Tỉ mỉm cười.     

Theo phần biểu hiện trầm ổn này của anh ta, có giá trị để đầu tư.     

Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất khiến Đao Tỉ quyết định đầu tư là vì vốn dĩ thiên phú của anh ta chính là kỹ năng lái xe.     

Cô cũng sẽ không lãng phí tiền bạc vì tình cảm.     

*  

Vừa bước vào cổng trường thì lại nhận được một cuộc điện thoại.     

Bạch Thuật gọi tới.     

Đối phương vội vàng không thể chờ đợi mà đưa ra muốn tìm hiểu thành phẩm của cô.     

Xem ra anh ta đã xem qua bán thành phẩm trong tay Lý Ninh Viễn, hơn nữa còn dò xét được triển vọng huy hoàng trong tương lai của 'nó'.     

Đao Tỉ vẫn từ chối: "Một tuần sau, tôi sẽ cho anh nhìn đến toàn bộ hệ thống." Cô còn cần sắp xếp thêm một chút đồ vật.     

Nhiệm vụ cô giao cho Vương Hành chính là giai đoạn trước của công việc liên quan đến phương diện này.     

Bạch Thuật có thể chờ đợi nổi: "Tốt."  

Sau đó tạm ngừng: "Cái đó, ngày hôm đó cô mang con thỏ nhỏ đi..."     

Tút tút tút.     

Bạch Thuật ném ra chiếc điện thoại bị cúp máy.     

Anh ta nhìn tay mình, hai ngày không rửa sạch, chỉ vì hồi tưởng lại xúc cảm lúc đó.     

Ban đêm dựa vào tay mới có thể...     

Tác giả có một câu muốn nói: Bạch Thuật: "Tôi yêu rồi."  

Lý Ninh Viễn: "Không, anh biến thái rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp