Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 12 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (12)


1 năm

trướctiếp

Nghiên cứu khoa học tốn rất nhiều tinh thần, thể lực và thời gian.     

Từ nghiên cứu, điều tra, thí nghiệm, thử nghiệm và các hoạt động khác đến khi sản phẩm thực sự ra đời cần một khoảng thời gian dài. Một số dự án nghiên cứu và phát triển chỉ mất vài ngày để hoàn thành, cũng có một số sản phẩm mất nửa tháng, một năm hay mười năm, thậm chí có những dự án có tầm quan trọng lớn có thể cần đến nửa thế kỷ hoặc tiếp tục nghiên cứu và phát triển vĩnh viễn.     

Việc phát triển các sản phẩm trí tuệ nhân tạo sẽ mất nhiều thời gian.     

Nhưng nếu nghiên cứu và phát triển thành công.     

Dựa vào quy trình công nghiệp hóa có thể sản xuất ra một số lượng lớn các thành phẩm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.     

Trong đầu Đao Tỉ có một bộ hoàn chỉnh kỹ thuật đã hoàn thiện , vì vậy cô không cần thời gian nghiên cứu và phát triển mà có thể trực tiếp sản xuất ra sản phẩm. Bỏ qua thời gian nghiên cứu khoa học, việc chỉ trong một tuần chuẩn bị ra mắt sản phẩm quả thực dễ dàng.  

Vào lúc này tiếng điện thoại vang lên.     

Sau khi kết nối, thanh âm của Vương Hành vang lên từ bên kia điên thoại: "Nhĩ Ngọc, bên anh đã chuẩn bị tốt (không được không được, tôi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bày biện không đối xứng... Cái gì tùy ý là tốt rồi, cậu đây là muốn mạng của tôi..." Mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nói của người khác xuyên thấu qua microphone.      

Chuyện gì cũng phải tự mình làm thật khiến người quá mệt mỏi.     

Trong vòng một tuần này, ỷ vào lợi thế của bản thân vẫn là sinh viên trong trường, Đao Tỉ thành công từ bên trong trường học trực tiếp lừa gạt một nhóm người tài giỏi có thể sử dụng đến thành lập đội ngũ ban đầu. Cùng một chuyên nghành nên hầu như không cần đào tạo là có thể trực tiếp làm việc. Ngoại trừ cô là người hoàn thành nội dung cốt lõi nhất, còn lại đều là bọn họ cùng chịu trách nhiệm hoàn thành.     

Đao Tỉ gõ xong dòng mã cuối cùng.     

"Biết rồi, em đi qua ngay."     

Cúp máy.     

Lúc ra khỏi cửa, Long Hào đã ở bên ngoài chờ đợi.     

"Nữ vương bệ hạ, ngọ an."     

Long Hào nắm đấm tay phải đặt ở trước ngực hành lễ kỵ sĩ, anh ta chớp chớp mắt, trên mặt mang theo một nụ cười nghịch ngợm. Sau hai ngày ở chung, anh ta ngạc nhiên phát hiện tính tình Đao Tỉ rất tốt.     

Hai ngày trước anh ta còn lung tung rối loạn xưng hô cô là nương nương, boss, đại tỷ đùa giỡn. Nhưng chỉ cần không phải là chuyện chạm đến giới hạn cùng nguyên tắc, loại hành vi đùa giỡn này, độ khoan dung của cô phi thường cao.     

Đao Tỉ không chán ghét loại hoạt bát không ảnh hưởng đến chuyện quan trọng này.     

Thậm chí còn có một chút thích.     

Tuy rằng cô không biết trước kia hệ thống dùng công nghệ đen gì có thể khiến tâm lý của cô luôn duy trì ở trạng thái tương đối trẻ trung, nhưng rất rõ ràng cùng người trẻ tuổi có tinh thần hoạt bát ở chung cũng giúp duy trì sự sống động của linh hồn cô.     

Đao Tỉ trước khi lên xe khen một câu: "Cũng không tệ lắm."  

Long Hào hôm nay thay đổi hình tượng mới.     

Mua quần áo mới, tóc cũng thay đổi thành kiểu dáng mới. Tục ngữ có câu người đẹp dựa vào quần áo, hình tượng vốn chỉ có 7 điểm của anh ta mặc lên một bộ quần áo như vậy đã nâng lên 9 điểm. Từ lần gặp đầu tiên anh ta ăn mặc giống như con chim công một mực biểu hiện đuôi chim hoa lệ của mình, trên mặt đều viết 'Mau xem chiếc đuôi xinh đẹp của ta'.     

Long Hào thỏa mãn.     

Những thay đổi nhỏ được phát hiện còn được khen ngợi khiến nội tâm anh ta rất cao hứng, tâm trạng tốt này cũng thể hiện ở phương diện lái xe. So với biểu hiện của tài xế già trầm ổn lúc trước, hôm nay khi lái xe anh ta có chút 'thả lỏng', bất quá kỹ năng lái xe của anh ta rất tốt, đối với người bên ngoài mà nói là tốc độ nhanh, nhưng hoàn cảnh trong xe vẫn rất ổn định.     

Ít nhất Đao Tỉ xem tài liệu cũng không bị ảnh hưởng.   

*Két.  

Lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.     

Đao Tỉ vừa rồi ngồi ở hàng ghế sau cũng không có thắt dây an toàn, Long Hào đột nhiên phanh gấp không có báo trước, khiến cô bị biến cố đột ngột này kéo thân thể nghiêng về phía trước. Bất quá may mắn tốc độ phản ứng của cô rất nhanh, đúng lúc vươn cánh tay chống đỡ ghế xe phía trước mới không có bị đụng đầu.     

"Chuyện gì?"     

Phía trước chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.     

Long Hào sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như phanh gấp.     

Sắc mặt Long Hào không tốt: "Có người ăn vạ. "  

Anh ta là một người thạo nghề trong việc chơi xe hơi, anh ta có đâm trúng người khác hay không anh ta sẽ biết. Trong quá trình luyện tập kỹ thuật đua xe thì không thể nào không có thời điểm đâm trúng đồ vật, anh ta hiện tại nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác đều có thể biết mình đụng vào cái gì.     

Đao Tỉ đã hiểu được.     

Loại chủ động tìm phiền toái như ăn vạ này lại không thể khống chế.     

Con đường này nhìn tổng quát có chút hẹp, vừa rồi chuẩn bị đi bên phải liền lái xe dán sát đường. Hiện tại có người nằm trên mặt đất không đi được, bên trái xe không ngừng lưu thông căn bản không có cách nào tránh được, phía sau cũng dừng mấy chiếc xe chặn đường lui.     

Long Hào chỉ có thể xuống xe xử lý.     

"Ôi chao, chân của tôi !"     

Phía dưới đầu xe nằm một người phụ nữ trung niên, lúc này bà ta đang cuộn thân thể ôm chân thống khổ kêu rên, sau khi nhìn thấy Long Hào xuống xe nhất thời thanh âm lại cao lên một trận: "A, chân của tôi, đau quá đi mất."  

Kỹ thuật diễn xuất của bà ta có thể đạt được giải Oscar.     

Cũng không phải cái loại gào thét vừa nghe liền rất giả tạo, trên mặt người phụ nữ trung niên toát ra thần sắc đau khổ, phối hợp với tiếng rên rỉ, người ngoài nghe vào tai đều phảng phất cũng có thể cảm nhận được đau đớn trên thân thể bà ta lúc này.     

Càng thật hơn khi mà trên người bà ta có vết máu.     

Mặc quần trắng, phần đầu gối thẩm thấu ra một tảng màu máu đỏ có vẻ rõ ràng lại chói mắt. Người qua đường vốn lạnh lùng vây xem lúc này ánh mắt quay lại nhìn Long Hào đều mang theo khiển trách.     

Long Hào dám dùng đầu của anh ta cam đoan anh ta không hề đụng phải người bà ta.     

Thậm chí ngay cả va chạm nhẹ nhàng cũng không hề có, vừa rồi ngoại trừ sinh ra quán tính phanh gấp, anh ta cũng không có cảm nhận được lực trùng kích tạo thành do va chạm với vật thể.  

Hít một hơi thật sâu.     

Long Hào hỏi: "Tôi đưa bà đến bệnh viện?"  

Nếu việc này xảy ra ở trước kia anh ta đã sớm mở miệng hoặc giơ nắm tay bắt đầu uy hiếp ngược lại. Anh ta chính là một tên côn đồ đường phố, dám tống tiền anh ta thì phải chuẩn bị tinh thần vừa bị mất tiền vừa bị đánh. 

Thực sự. Chỉ là anh ta hiện tại là tài xế riêng của Đao Tỉ, mỗi lời nói, hành động của anh ta không phải chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn đại diện cho hành vi của cô chủ, vì vậy không thể xúc động lỗ mãng làm tổn hại danh dự mặt mũi của cô chủ.     

Phụ nữ trung niên dường như không nghe thấy lời nói của anh ta.     

"A, chân của tôi đau quá." Bà ta vẫn như cũ quên mình ôm chân và rên rỉ. Diễn xuất còn có sự thăng cấp, tiếng kêu đau đều có thể kêu ra cảm giác chín cong mười tám ngoặt.     

Long Hào mất kiên nhẫn.     

Ăn vạ mất rất nhiều thời gian để giải quyết, Đao Tỉ hiện tại có việc quan trọng muốn bận rộn, mà vẫn luôn bị trì hoãn ở đây cũng không phải là cách giải quyết tốt, hơn nữa anh ta cũng không muốn lưu lại trong lòng cô chủ ấn tượng mình vô năng ngay cả chút vấn đề nhỏ này cũng không giải quyết được.     

"Dùng tính mạng để ăn vạ, muốn bao nhiêu tiền nói đi."     

Anh ta cố ý mang theo hai chữ ăn vạ, nếu như đối phương mở miệng đòi tiền thì chủ động thừa nhận mình là ăn vạ. Sau đó lại vạch trần thương thế của đối phương là giả, sau đó thủ đoạn hơi bạo lực một chút khiến bà ta nhường đường, người đi đường cũng chỉ cảm thấy làm một kẻ vô lại ăn mệt thật sự là hả lòng hả dạ.     

Ăn vạ vẫn như cũ gào đau không nói lời nào.     

Long Hào cười lạnh: "Một là lấy tiền rồi nhường đường, hai là tôi gọi xe cứu thương trả toàn bộ tiền thuốc men cho bà, ba là tôi sẽ báo cảnh sát nói bà cản trở giao thông. Ba chọn một, chúng tôi không có nhiều thời gian để diễn xuất với bà."  

"Mười vạn!"   

Đối phương có lẽ cảm thấy nếu tiếp tục náo loạn thì cái gì cũng không chiếm được, do dự một chút vẫn là báo ra cái giá đã nghĩ sẵn trong lòng.     

Bà ta còn không muốn thừa nhận mình là ăn vạ, mạnh mẽ giải thích một câu: "Chân của tôi có lẽ là bị nứt xương."  

Long Hào ngồi xổm xuống, nhanh tay lẹ mắt vén ống quần bà ta lên trên, trên đầu gối của bà ta dùng băng dính dán một túi máu nhỏ. Lúc luyện xe anh ta thường xuyên bị va chạm xe sao có thể chưa từng thấy qua máu, đến gần ngửi thấy mùi thuốc đỏ liền biết bị thương nhất định là mánh lới lừa gạt của đối phương.     

Dư luận lập tức nghiêng về một phía.     

"Kỹ thuật ăn vạ thật sự là bắt kịp với thời đại a."     

"Ha ha, rác rưởi của xã hội. Anh trai vừa rồi cũng không nên phanh xe để lại mạng, trực tiếp đâm chết bà ta!" 

"Đúng, thật sự là nuông chiều quen bọn họ, pháp luật đáng lẽ nên tăng thêm một điều: đâm chết người cố ý ăn vạ là vô tội."     

Cuộc sống của mỗi người ít nhiều đều có một chút áp lực, nhiều người sẽ thông qua những cách khác nhau để giảm bớt hoặc phóng xuất ra, một số người lại chỉ có thể bất lực đè nén trong lòng. Lúc này trong mọi người vây xem không thiếu những người có áp lực trong lòng, nhất thời mượn cơ hội ủng hộ chính nghĩa này chính đại quang minh phóng thích sự bực bội của mình để giải tỏa áp lực.     

Nếu ở trên mạng bọn họ còn có một cái danh hiệu. 

Anh hùng bàn phím.     

Thấy dư luận không ở bên mình, người phụ nữ trung niên ăn vạ phản ứng cũng nhanh, bà ta quỳ xuống kéo ống quần Long Hào sau đó lớn tiếng kêu rên: "Là tôi cố ý lừa gạt, xin lỗi. Nhưng tôi dùng số tiền này không phải để hưởng thụ mà là để cứu mạng, con trai tôi đang nằm trên bàn mổ chờ tiền cứu mạng này. Trong nhà tôi đập nồi bán sắt đem những thứ có thể bán đều bán rồi, cũng đều vay mượn khắp nơi, cũng chỉ thiếu mười vạn cuối cùng này. Tôi thật sự không có cách nào mới dùng biện pháp này, cầu cậu cứu mạng a!" 

Long Hào vội vàng thoát ra rời đi.     

Bà ta khóc nước mắt nước mũi đều chảy ra, vừa rồi thiếu chút nữa còn cọ lên quần áo của anh ta. Vì ra ngoài không cho Đao Tỉ mất mặt, sau khi xác nhận đây là công việc ổn định anh ta liền chỉ để lại tiền cơm cho mình, còn lại anh ta không hề băn khoăn dùng hết tiền mua bộ quần áo và phối sức rất đắt tiền này.     

"Anh người này sao lại ác độc như vậy, bà ấy đều đáng thương như vậy còn đánh bà ấy!" mọi người có người bất bình.     

Vừa rồi Long Hào vì thoát thân mà đạp nhẹ bà ta.     

Ăn vạ cũng nhân cơ hội tiếp lời: "Cầu xin cậu thương xót cho tôi đi, con trai tôi thật sự rất cần số tiền này để cứu mạng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, cầu xin cậu, tôi dập đầu cho cậu." Nói xong liền loảng xoảng loảng xoảng vài cái.     

Bà ta cũng rất tàn nhẫn với chính mình.     

Còn không phải là dập đầu giả mà là thật sự dùng sức, chỉ dập trán vài cái liền rách da, thanh âm vang dội từng chút từng chút đập vào trong lòng người qua đường đang vây xem, vết máu theo khuôn mặt chảy xuống làm mơ hồ khuôn mặt chỉ nhìn liền rất đáng thương.     

Long Hào vẫn lạnh lùng đứng như cũ.     

Buồn cười!     

Dập đầu vài cái liền muốn không làm gì đổi lấy mười vạn, chẳng qua tổn hại một chút sĩ diện là có thể không làm việc mà thu được một khoản tiền lớn còn có thể đổi lấy đồng tình, anh ta cũng nguyện ý mỗi ngày đi dập đầu. Trả tiền thuốc đỏ cùng băng keo cá nhân thì đáng giá mấy đồng tiền!   

Dư luận một lần nữa bắt đầu nghiêng.     

"Chiếc xe sang trọng kia trị giá mấy trăm vạn."     

"Chẳng qua là 10 vạn mà thôi."     

"Ăn vạ cũng là không có cách nào khác."     

"Đứng chịu người lớn tuổi hơn dập đầu cũng không sợ giảm thọ."     

Long Hào tức đến nổ tung!     

Rốt cuộc ban đầu anh ta là lưu manh lăn lộn trên đường phố, trước kia vẫn luôn trải qua cuộc sống tùy ý giang hồ tính tình cùng kiên nhẫn căn bản không có bao nhiêu. Nghe những lời bàn tán xôn xao nhất thời tức giận nói một câu: "Tôi dựa vào cái gì muốn cứu con trai bà ta!"  

"Thật máu lạnh."     

"Người có tiền chính là như vậy, keo kiệt."     

Bác gái ăn vạ thấy có người nói chuyện cho bà ta, nhất thời càng thêm thương tâm khóc lóc nói: "Con trai, nếu con chết mẹ sống còn có ý nghĩa gì, mẹ dứt khoát đi cùng con! Con trai a, là mẹ vô dụng mẹ không cứu được con, là mẹ hại con a." Mọi người sẽ vô thức thông cảm với những người yếu thế.     

Long Hào lại khí thế quá mạnh.     

Dẫn đến dư luận nghiêng về phía đối phương.     

Giống như bây giờ.     

"Anh tiền nhiều như vậy, chút tiền kia đối với anh mà nói chỉ như chín con trâu mất một sợi lông, nhưng đối với bà ấy mà nói lại là một mạng người a."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp