Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 10 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (10)


1 năm

trướctiếp

Đương nhiên không muốn thừa nhận điều này.

Khóe miệng Lưu Xá hiện tại chua xót.

Lời nói ban đầu của anh ta quá đầy đủ và quá tàn nhẫn, không ngờ rằng một con quái vật sẽ đột ngột xuất hiện thậm chí có thể lật ngược tình thế tuyệt vọng như thế này. Anh ta đã chuẩn bị tốt để trở thành người khiến người ta ghét bỏ, không nghĩ đến bây giờ phải gánh chịu hậu quả.

Trong lòng Đao Tỉ cực kỳ không vui.

Không thể ngủ đúng giờ giấc, mắt thấy những người này còn kéo dài thời gian không thể ngủ.

Nội tâm cô càng trở nên không vui: “Các người đang làm trò tiêu khiển cho tôi à.”

Ngữ khí bình tĩnh, lại giống như sự bình lặng trước cơn bão.

Bầu không khí tại đây đặc biệt ngột ngạt.

Thậm chí không có người nào dám thở mạnh.

Tất cả đều giữ im lặng.

Vương Hành bên này có lá gan ngựa non can đảm hô lên: “Chúng tôi cùng … chị cả đã tanhg! Đã đến lúc các người thực hiện lời hứa của mình quỳ xuống gọi ông nội.” Có anh dẫn đầu, ngay lập tức vài con ngựa non ở đây bắt đầu la lối ồn ào.

“Các người thua rồi, mau nhanh chóng quỳ xuống gọi ông nội đi!”

“Vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, sao bây giờ không gọi đi?”

“Đừng tưởng thua rồi muốn quỵt nợ đấy!”

“Nếu thua không đủ khả năng làm thì lúc đó đừng thổi lớn chuyện như vậy!”

“Đã là đàn ông đánh cược được thì phải sẵn sàng thừa nhận thất bại.”

“Không có trứng L à, cứ lẳng lặng như đàn bà.”

Bọn họ bên này căn bản là ở thế yếu, cùng với Vương Hành và Vương Nhĩ Ngọc tổng cộng chỉ có năm người. Lúc này ba con ngựa non đang trong trạng thái hưng phấn và tinh thần cao độ, họ gây ra tiếng động còn lớn hơn cả chục người bên đối phương lúc nãy.

Tiếng ồn ào xua tan mấy phần áp lực.

Lưu Xá bên kia cuối cùng cũng bình phục lại tinh thần.

Tuân theo lời hứa đã đánh cược nhận thua là không có khả năng, anh ta vô cùng tức giận vốn dĩ đã nắm chắc tình thế nhưng Vương Hành lại có thể lật ngược thế cờ. Ánh mắt Lưu Xá âm trầm nhìn viện trợ bên ngoài được mời đến.

Ánh mắt Long Hào tối đi.

Loại người ích kỷ như Lưu Xá sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sai trong bất kỳ hoàn cảnh nào, càng không bao giờ cho rằng mọi nguyên nhân của sự việc đều do mình tự gây ra, đầu tiên là sẽ đổ hết lỗi cho người khác.

Đây là chính mình giận chó đánh mèo.

Long Hào dùng mông để nghĩ cũng đoán được suy nghĩ của Lưu Xá, nếu không thừa nhận thất bại cục diện bây giờ sẽ không thành ra thế này, nếu anh ta có thể bứt phá tiếp tục giành tanhg lợi, thì cổ vũ ăn mừng chiến tanhg sẽ là phe bọn họ.

Vậy nên, đều là anh ta sai.

Lưu Xá chính là cho rằng như vậy.

Anh ta không sai.

Có sai đều là những kẻ phế vật không thể làm tốt mọi việc!

Nếu Long Hào có thể tanhg, anh ta sẽ không phải xấu hổ như bây giờ.

Quay đầu lại …

Đến lúc này anh ta đổi sắc mặt giữ thể diện cho mình: “Hừ, hôm nay tính ra các người gặp may!”

Lưu Xá dời đi, đám ngựa non cũng đi theo.

Bên này có hàng chục người ở đây khác với Vương Hành người vừa rồi mới bị dồn vào ngõ cụt, nếu muốn đi đối phương cũng không thể ngăn cản. Lưu Xá bên này đều là nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ này đã bị phá vỡ ngay trong giây tiếp theo.

Ba giây.

Đao Tỉ trực tiếp phóng tới ba người đàn em bên cạnh Lưu Xá.

Bao gồm cả anh ta.

Cô duỗi chân đạp thẳng lên mặt Lưu Xá.

“Lãng phí giấc ngủ của trẫm, còn muốn dễ dàng vỗ mông chạy?” Nếu dùng cảnh tượng anime để miêu tả biểu cảm hiện tại của Đao Tỉ, lúc này ánh sáng trong mắt cô biến mất vào hư vô, biểu cảm đặc biệt hòa nhã.

Đến mức.

Tự gọi mình là trẫm.

Đao Tỉ từng ở trong tiểu thuyết nữ tôn giết nhân vật chính trở thành nữ đế, trong hơn sáu mươi năm trị vì tự xưng như vậy đã trở thành thói quen trong xương cốt. Ở thế giới sau này bởi vì môi trường khác biệt và tình thế không cho phép nên cái tên tự xưng này đã bị ép buộc phải thay đổi, nhưng khi cô đặc biệt tức giận thỉnh thoảng vẫn vô tình bật lên.

Ngủ không đủ giấc.

Sự bất mãn tột độ đã cho phép nhân cách bá chủ của nữ đế trỗi dậy thống trị.

Đao Tỉ nhìn thấy có người muốn lẻn đi, liền liếc mắt nhìn sang, uy hiếp nói: “Tất cả khuôn mặt những người ở đây trẫm đều ghi tạc trong đầu. Bây giờ rời đi chính là công khai trở thành kẻ thù của trẫm, sau việc này …”

Giết không tha.

Não bộ tất cả mọi người đều nhận thấy mối đe dọa.

Mấy con ngựa non có ý định chạy trốn vừa rồi liền cứng ngắc đứng tại chỗ, nội tâm bọn họ lạnh đi một mảng. Tâm lý sợ hãi bị Đao Tỉ uy hiếp, còn có hành vi chạy trốn bại lộ bị Lưu Xá nhìn chằm chằm bằng con mắt thâm độc khiến trái tim lạnh giá.

Yêu muốn sống, ghét muốn chết.

Lưu Xá chỉ chiếm cái sau.

Chỉ cần trong đầu anh ta nghĩ mày xấu xa liền hận không thể để mày chết đi, hầu như những người trước đây làm phiền đến anh ta đều bị tàn tật rời đi. Những người đi theo anh ta đều hiểu rõ tính cách này, quỳ gối liếm láp đều là vì lợi nhuận.

Chỉ so sánh điểm này.

Điểm giống là Vương Hành cũng là một tay ăn chơi, nhưng được xem như là người tốt.

Ít nhất kết giao bạn bè điểm này cũng đủ để Vương Hành đánh bay Lưu Xá. Cho dù cũng là vì ích lợi, nhưng khi lâm vào tình thế tuyệt vọng, mấy con ngựa đó đều không nghĩ đến việc lẻn đi, thậm chí còn có người bày ra tư thế sống chết có nhau.

Không nói trước nhân phẩm như thế nào.

Nhưng phần nghĩa khí này đáng để tán dương.

Đao Tỉ liếc nhìn xung quanh, người bị nhìn qua đều cúi đầu, hận không thể trực tiếp vùi thẳng đầu vào trong quần. Giả bộ có thể che đậy chính mình trong đáy quần.

“Ai cho phép các người đứng, hả?”

Thình thịch.

Mấy con ngựa non đứng gần nhất với Đao Tỉ cũng không chịu nổi áp lực của cơn cuồng nộ này, nghe vậy sợi dây ý thức buột chặt trong đầu đột nhiên đứt ra, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Cũng giống như những đứa trẻ được tiêm trong bệnh viên, dù chưa đến lượt mình, tiếng khóc lan ra từng người một cũng sẽ bị bầu không khí ảnh hưởng.

Như một vụ vỡ đê.

Một số người cúi đầu, tâm lý phòng ngự của những người khác sụp đổ trong phút chốc, cũng không có mấy bạn bè tốt đi theo bên cạnh Lưu Xá. Người ác dễ nghĩ tâm tư của người khác cũng xấu xa giống mình, vừa rồi bọn họ đã nhận thấy sự uy hiếp của Đao Tỉ. Cho dù Vương gia không dám làm gì Lưu Xá, thì trả thù bọn họ lại không có áp lực gì. Hơn nữa vừa rồi bọn họ gần như quỳ lạy Vương Hành, hiện tại trong lòng không chừng đang kiềm chế cơn giận.

Lưu Xá không nhất thiết sẽ bảo vệ bọn họ.

Hơn nữa.

Lưu Xá người này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, anh ta bị bọn họ vây quanh xem nỗi nhục nhã lớn như vậy. Về sau nhớ lại chuyện này nhất định sẽ nghĩ cách ứng phó, nói không chừng anh ta sẽ dẫn đầu chèn ép bọn họ. Cái tên bạo quân đó sẽ không giữ lại bất kỳ ai biết về vụ bê bối của anh ta ở bên cạnh, thủ đoạn của Lưu Xá có thể còn tàn nhẫn hơn cả sự trả thù của Vương gia.

Thay vì chỉ quan sát.

Không bằng mất mặt cùng anh ta.

Nghĩ như vậy áp lực trong đầu cũng nhẹ bớt làm đầu gối cũng dễ dàng co quắp lại. Vả lại người có thể quỳ xuống dưới chân Lưu Xá cũng không phải là người có tự trọng, khi chấp nhận đi theo Lưu Xá vì lợi nhuận thì chính họ đã vứt bỏ trước.

Tôn nghiêm.

Đối với bọn họ mà nói là hàng xa xỉ, chứ không phải nhu yếu phẩm.

Vương Hành bên kia còn có anh em phản bội.

Đám đàn em của Lưu Xá đều quỳ xuống, anh ta cũng ngu ngốc quỳ xuống dưới ảnh hưởng của khí thế. Mới vừa nhận thấy bọn họ là người tanhg cuộc a lại quỳ gối cái gì, anh ta chỉ mới vỗ tay đứng lên nửa người đã bị Đao Tỉ liếc mắt nhìn đến, lại quỳ xuống. Không biết có phải anh ta từng vào cục cảnh sát hay không nhưng lại đặc biệt rất nghe lời vươn tay ôm lấy đầu.

Đao Tỉ: “…”

Bị sự ngu ngốc này tự nhiên làm thích thú.

Cơn tức giận trong lòng không phải là quá lớn.

Cô nhìn viện trợ bên ngoài duy nhất không bị ảnh hưởng ra hiệu: “Lại đây.”

Trong lòng Long Hào thở dài.

Quả nhiên vẫn là không thoát được.

Quên đi, bị sỉ nhục một lần nữa cũng không chết được.

Một người đàn ông dưới trướng có hoàng kim đều không đáng giá, anh ta không biết người khác nghĩ gì, anh ta chỉ là một tên tiểu tử, không có tư tưởng cao thượng như vậy. Những tên ăn chơi trác táng này không coi trọng tính mạng con người. Muốn quỳ thì chỉ là việc nhỏ, trước mắt Long Hào sợ nhất vẫn là việc Lưu Xá trả thù. Nói cho cùng lúc trước anh ta cầm tiền cũng khoe khoang năng lực bản thân không ít, lúc này ít nhất cũng phải gánh chịu một nửa nguyên nhân dẫn đến sự thất bại này.

Thảm họa lớn nhất lúc này là sự trả thù chí mạng của Lưu Xá sau khi người phụ nữ này rời đi.

Anh ta cái gì cũng đều không biết làm, chỉ biết lái xe.

Nếu Lưu Xá muốn phế đi chân của anh ta, lần này thật sự xong rồi.

Ngay khi trong đầu Long Hào suy nghĩ lung tung đã đi đến trước mặt Đao Tỉ, thời điểm anh ta chuẩn bị khuỵu gối xuống, đối phương đã mở miệng nói: “Cầm giày của tôi lại đây.”

Anh ta theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

Vừa rồi khi Đao Tỉ lái xe đã tháo giày cao gót ra, bàn chân hiện tại trần trụi. Da cô vốn dĩ đã rất trắng, đặc biệt hôm nay cô mặc chiếc váy đỏ càng làm làn da thêm trắng ngần. Nơi này là vùng ngoại ô, ánh sáng từ trăng tròn chiếu lên người phụ nữ khiến cả người đều như phảng phất sáng lên. Anh ta chỉ tốt nghiệp sơ trung, trong đầu không tìm ra từ nào có thể hình dung.

Chỉ cảm thấy quá đỗi xinh đẹp.

Trái tim Long Hào đập dữ dội.

Đàn ông mà.

Ở đây nhìn một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ai không nổi lên chút tâm ý này chứ?

Có lẽ thánh nhân không có.

Nhưng anh ta cùng lắm chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Sau khi định thần lại ngay sau đó Long Hào đã chửi thầm trong lòng nhắc nhở chính mình, bản thân đã xấu hổ như chó rồi, không cần giống như chó mà động dục. Không cần chọc cô tức giận, bằng không chưa đến lượt Lưu Xá trả thù anh ta sợ rằng mình đã không xong rồi.

Anh ta lấy giày cao gót từ trong tay Vương Hành về.

Long Hào quay trở lại bên cạnh Đao Tỉ, anh ta nhìn đôi chân xinh đẹp của người phụ nữ chợt nảy ra ý tưởng. Lần này nếu không có người ép buộc, chính anh ta cũng chủ động quỳ xuống. Quỳ một gối, như vậy người phụ nữ có thể thuận tiện để mang giày, lúc cô không đứng vững cũng có thể dẫm lên đầu gối anh ta ổn định cơ thể.

Đao Tỉ rất hài lòng với cách lấy lòng của người đàn ông này.

Tâm tình cực tốt nói: “Chỗ tôi thiếu một tài xế chuyên phụ trách, kỹ thuật lái xe của anh không tồi.”

Long Hào đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm với đôi mắt cô.

Ngay sau đó lại cảm thấy bản thân thấp hèn đã mạo phạm.

Nội tâm mừng như điên.

Người phụ nữ này nói như vậy chính là muốn che chở cho anh ta, Lưu Xá dám đụng đến một tiểu tốt vô danh không có bối cảnh. Hiện tại anh ta đã coi như được Vương gia bảo hộ muốn hạ thủ cũng phải suy nghĩ ước lượng. Đêm nay hai ba lần đảo ngược thật là náo nhiệt, thật sự không ngờ trong tình thế tuyệt vọng anh ta lại có đường lui để rẽ vào.

Long Hào thật cẩn thận mang giày lên chân cô, nếu không phải sợ cô phản cảm, nội tâm kích động của anh ta thật sự muốn hôn lên bàn chân cô.

“Nguyện ý vì cô cống hiến sức lực.”

Đột nhiên anh ta cảm thấy vẫn đang giữ tư thế quỳ một gối thật may mắn, cảm giác đặc biệt giống như kỵ sĩ đang ở trước công chúa nói lời tuyên thệ trung thành.

Không.

Cô là nữ vương.

Đao Tỉ lại lần nữa dùng chân dẫm đạp lên mặt Lưu Xá, lạnh giọng cảnh cáo: “Người của Vương gia chúng tôi không ngốc đến mức đến phiên anh nói anh ta ngu xuẩn.”

Bỗng thấy như dẫm phải đồ dơ dấy, liền ghét bỏ cọ cọ trên mặt đất.

Đao Tỉ đi về phía đỗ xe.

Khi đi ngang qua Vương Hành nói: “Ngu xuẩn, còn không mau đi.”

Vương Hành: “…”

Không cho người khác kêu anh ngu xuẩn, nhưng chính mình lại kêu?

Đáng sợ chính là.

Trong trái tim anh thậm chí cho rằng ‘ngu xuẩn’ cùng ‘tiểu điềm điềm’ đều là biệt danh giống nhau.

Em gái đang bênh vực người của mình.

Vương Hành vui vẻ theo sát phía sau, hỏi: “Nhĩ Ngọc, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Vừa rồi khí thế của em gái anh quét toàn bộ trường đua, đều là người Vương gia anh cũng có chung vinh dự, hiện tại tâm tình vô cùng kích động cùng hưng phấn.

Tưởng sẽ làm chuyện đại sự gì.

Đao Tỉ chăm chú nhìn anh: “Về nhà, ngủ.”

Bây giờ ai dám ngăn cản cô ngủ.

Trời không dung đất không tha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp