Khi thực tập sinh được vào phòng phẫu thuật, việc có thể làm thật sự không nhiều, cũng chỉ có thể đưa dụng cụ mà thôi. Nhất là trong các cuộc phẫu thuật chỉnh hình lớn, bác sĩ thường quen tay một mình xử lý mọi chuyện.

Nhưng mà lần này La Diễm Văn cho Cố Hân cơ hội khâu vết thương.

La Diễm Văn trước tiên khâu một mũi làm mẫu cho Cố Hân, động tác của anh vô cùng lưu loát thong dong, như đang tạo hình một kiệt tác phẩm nghệ thuật. Sau đó, anh đưa cây giữ kim và kẹp cho Cố Hân, dùng cằm chỉ về phía vết thương, ra hiệu cho Cố Hân tiếp tục.

La Diễm Văn trên bàn mổ khác với La Diễm Văn lười nhác nhàn hạ lúc bình thường, đôi mắt anh trầm ổn già dặn, mặc kệ gặp phải tình huống nào trong khi phẫu thuật, anh đều sẽ không bối rối.

Dưới cái nhìn chăm chú sắc bén của anh, Cố Hân một tay cầm kim một tay cầm kẹp có chút run rẩy.

Cũng may vẫn có chút kinh nghiệm, Cố Hân hạ mũi kim đầu tiên xuống, sau đó liền dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nhiên bình thường luyện tập là sử dụng phương pháp một tay thắt, bây giờ dùng cái kẹp còn có chút không quen, tư thế cũng không tự nhiên, cũng không thể so sánh được với động tác lưu loát thong vừa nãy của La Diễm Văn.

"Quá chặt.” La Diễm Văn nhìn thao tác của cô, tiếp đó cau mày nói: "Nút thắt quá chặt sẽ khiến cho bệnh nhân khi mặc quần không thoải mái, về sau cắt chỉ cũng trông thật xấu."

Anh đột nhiên lên tiếng, lại mang theo ý tứ trách móc, Cố Hân theo bản năng liền run tay một chút, nhất thời lại không biết nên làm sao.

La Diễm Văn vươn tay tới, nắm chặt lấy tay đang cầm kẹp của cô, đem một bên đầu chỉ kéo nhẹ một phát, nút thắt liền được nới lỏng một chút.

Mặc dù đều đang mang găng tay vô khuẩn, thế nhưng là cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay đang nắm lấy tay mình, đang ngây ngốc, cô liền nghe được giọng nói mang theo ý tứ bất đắc dĩ truyền đến, “Tiếp tục!”

Cố Hân đột nhiên hoàn hồn, cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục khâu vết thương.

Đây là cách giải tỏa căng thẳng của cô, khi nhìn lại vết thương, mắt cô trở nên rõ ràng hơn, dựa theo phương pháp La Diễm Văn vừa nói cô đã khâu xuống một mũi.

Mũi khâu này không lỏng không chặt, đủ đáp ứng được yêu cầu của anh. Không thể không nói, cô nhóc này mặc dù nền tảng không tốt, nhưng mà ngộ tính rất cao, năng lực bắt chước cũng mạnh. Thế là anh gật đầu một cái, thản nhiên nói: “Tốt lắm.”

Câu này chắc chắn đã mang lại cho Cố Hân rất nhiều tự tin, năm mũi khâu tiếp theo cô cũng tự nhiên hơn nhiều.

Khâu vết thương xong, phải dùng bông băng đã vô khuẩn băng bó lại vết thương, y tá túc trực bên cạnh liền bước tới cởi các nút trên áo phẫu thuật cho hai người họ.

Sau khi trở lại văn phòng, Cố Hân nhớ lại, mặc dù mũi đầu tiên không đạt yêu cầu, nhưng dù sao những mũi sau cũng tốt, có thể thấy nó có thể đáp ứng được yêu cầu của La Diễm Văn. Nghĩ đến đây, khóe miệng của Cố Hân khẽ nhếch lên.

"Tôi đi đổi ca với bác sĩ Ngô, ngày mai là ca trực ban của tôi." La Diễm Văn mở cửa sổ ra, tiếp đó lại đốt một điếu thuốc, nói với Cố Hân, người đang đứng một bên cười ngây ngô.

Cố Hân gật đầu, bày tỏ chính mình đã nhớ kỹ.

Nhưng không nghĩ tới là La Diễm Văn còn chưa nói xong, "kNgày mai cô nhớ mang theo một bộ đồ rửa mặt, tôi sẽ bảo bọn họ để lại cho cô một giường ở phòng trực ban của y tá."

Cố Hân sửng sốt, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía La Diễm Văn, đây là có ý gì?

Thấy cô còn không hiểu, Ngô Hưng cùng Đặng Bân ngồi đối diện đều cười, "Thầy La đây là đang chuẩn bị bồi dưỡng tiểu Cố để sau này trở thành một bác sĩ khoa chỉnh hình nha."

"Vừa vặn, phòng chúng ta chưa từng có một nữ bác sĩ nào, Tiểu Cố đã được thầy La bồi dưỡng mấy tháng, không có vấn đề gì khi vào khoa chúng ta." Đặng Bân vừa xem bệnh án vừa một bên trêu ghẹo nói, thuận tiện còn quay đầu hỏi thực tập sinh đi theo mình, “Tiểu Tô, cô dự định về sau làm bác sĩ khoa chỉnh hình không?”

Tô Tạp cười lắc đầu, “Thầy Đặng, bọn em là nữ sinh phần lớn sẽ chọn nội khoa hoặc phụ khoa, khoa chỉnh hình cần phải có thể lực chúng em sợ là không chịu nổi a."

Mà La Diễm Văn mỉm cười nhìn Cố Hân, lười biếng nói: “Bồi dưỡng bác sĩ khoa chỉnh hình gì chứ, nền tảng của Cố Hân không tốt, chỉ là đặt nền tảng cho cô ấy thôi."

Rất nhanh, Cố Hân liền cảm thấy La Diễm Văn rất khác so với trước đây. Nhiệm vụ của cô  không còn chỉ là viết bệnh án, dán phiếu xét nghiệm, chạy vặt, cô còn cần nói chính xác triệu chứng của các bệnh nhân mà La Diễm Văn quản lý, cùng với kiểm tra mỗi ngày xem có gì bất thường không.

Ban đầu khi nói Cố Hân đều lắp ba lắp bắp, cũng không có trật tự gì.

La Diễm Văn nhíu mày nói: “Bệnh nhân vì sao khó chịu mà nhập viện,  sau khi nhập viện đã đi làm xét nghiệm gì rồi, kết quả ra sao, dùng thuốc gì. Nói mấy điều này ra rất khó sao?"

Trời ạ, những chuyện này đối với La Diễm Văn mà nói đúng là không khó chút nào, nhưng vẫn hơi khó đối với cô, vốn là một nửa một sinh viên y khoa mà nói, vẫn có chút khó khăn. Ánh mắt Diễm Văn hơi trầm xuống, thực tập sinh tiểu Cố không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng hơn, nghiên cứu từng bệnh án.

Nhưng nghiên cứu quá nhiều, dẫn đến việc Cố Hân tạo ra một trò cười vào cuộc thi đấu thường lệ vào mỗi thứ hai.

Thói quen của khoa chỉnh hình là hàng tuần đều có một cuộc thi đấu, cũng chính là chủ nhiệm mang theo tất cả bác sĩ kiểm tra tất cả bệnh nhân. Loại cảnh tượng này vô cùng lóa mắt. Hãy nghĩ mà xem, một nhóm các bác sĩ nam thân thể cao lớn mặc áo khoác trắng, phong thái hiên ngang, uy vũ nhanh nhẹn đi tới, có thể không lóa mắt sao?

Huống chi bác sĩ nam khoa chỉnh hình có giá trị nhan sắc cao nhất trong bệnh viện. Nghe nói còn có không ít y tá khoa khác thừa dịp khoảng thời gian này đi tản bộ qua.

Trong loại tình cảnh này, vừa vặn chủ nhiệm lại kiểm tra đến bệnh nhân do La Diễm Văn quản lý, Cố Hân liền nhanh chóng nói: "Bệnh nhân bị đau ở bắp chân phải và gót chân trái do tai nạn xe hơi lúc chín giờ tối hôm qua, cần hạn chế vận động, Sau khi nhập viện không thấy biến dạng ở dưới bên phải, bệnh nhân đau nhức đoạn trên bắp chân phải, nhất là ở cổ chân, khớp gối cử động được, ngón chân có cảm giác và cũng hoạt động bình thường, khí huyết vẫn bình thường….."

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh!

Sau khi Tô Tạp kéo ống tay áo Cố Hân từ phía, Cố Hân mới bất giác phát hiện vấn đề, loại vòng vo lớn này trước mặt chủ nhiệm, báo cáo tình trạng của bệnh nhân... Hình không phải việc của một thực tập sinh như cô.

Cô ngây người nhìn vị chủ nhiệm đang cười, các vị bác sĩ khác cũng đang cố gắng cực khổ nhịn cười, cuối cùng cô chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía La Diễm Văn người đang cười mà như không cười.

La Diễm Văn phát hiện ánh mắt của cô, ý cười ở đáy mắt lại càng sâu hơn, thản nhiên nói: “Tiếp tục.”

Cố Hân vốn đang vô cùng lúng túng, thế nhưng là kỳ lạ là sau khi La Diễm Văn mở miệng cô liền trở nên bình tĩnh hơn, tim cũng không còn đập nhanh như trước nữa, khi nhìn về phía sau thấy chủ nhiệm cũng không có bất mãn, cô liền nói tiếp: "Gót chân trái sưng tấy, có thể thấy rõ ràng từ bên ngoài, hoạt động chân trái bị hạn chế, ngón chân vẫn có cảm giác và cũng hoạt động bình thường, phim chụp X-quang ở bệnh viện cho thấy: gãy xương chân trái."

“Không tệ, báo cáo này rất có trật tự.” Chủ nhiệm gật đầu một cái, còn biểu dương một câu. Sau đó mới hỏi vấn đề dùng thuốc của bệnh nhân sau khi nhập viện, và liệu có phải phẫu thuật hay không.

Thừa dịp La Diễm Văn đang trả lời chi tiết,  Thừa dịp La Diễm Văn trả lời công phu, Cố Hân đã nhanh chóng lui ra phía sau một bước, đứng sau lưng La Diễm Văn sau, cô nhìn Tô Tạp có biểu tình 'làm mình sợ muốn chết', lau đi mồ hôi lạnh trên đầu.

Chờ sau khi cuộc đại kiểm tra kết thúc, La Diễm Văn đến bồn rửa tay để rửa tay, Cố Hân mới đi đến phía sau anh, lắp bắp nói: "Thầy La, tôi vừa rồi là phản xạ có điều kiện......”

“Không sao.” La Diễm Văn một bên rửa tay một bên thản nhiên nói: "Báo cáo hồ sơ bệnh án cho cuộc kiểm tra lần sau sẽ do cô phụ trách."

Cố Hân nghe vậy như bị sét đánh, yếu ớt giải thích: "Thầy La, tôi chỉ là thực tập sinh..…"

“Vậy thì sao?” La Diễm Văn xoay người sau khi rửa tay, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, “Cô là bác sĩ tương lai.”

Nói xong liền đi về phía văn phòng thầm nói: "Vừa vặn bớt cho tôi một chuyện phiền phức."

Lời này âm thanh quá nhỏ, Cố Hân không có nghe rõ, vô ý thức hỏi: "Thầy nói cái gì?”

La Diễm Văn quay đầu, môi mỏng hơi nhếch lên, sắc mặt nghiêm túc mà uy nghiêm nói: “Tôi nói, vừa vặn rèn luyện cô một chút."

"Vâng" Cố Hân nghe vậy cũng nghiêm nghị lên tiếng.

Đợt kiểm tra gây xui xẻo này lúng túng, thế nhưng lại làm cho chủ nhiệm nhớ kỹ cô. Trước đây khi vết thương của Mark bị nhiễm trùng, La Diễm Văn đã dùng video xác nhận quá trình thay thuốc của Cố Hân không có vấn đề gì, lần báo cáo kiểm tra phòng này, càng làm cho hào cảm của chủ nhiệm với cô tăng gấp bội.

Không chỉ một lần cùng La Diễm Văn nói đùa: “Lão La à, hướng dẫn tiểu Cố cho tốt, về sau thi đậu bác sĩ liền gọi đến phòng ta, khoa chỉnh hình của chúng ta liền không còn là phòng hoà thượng nữa nha."

Đối với vấn đề này, La Diễm Văn chỉ cười lắc đầu. Tất cả mọi người đều cho là anh là muốn đem Cố Hân bồi dưỡng thành bác sĩ khoa chỉnh hình, nhưng kỳ thật cũng không phải, tương lai Cố Hân muốn lựa chọn ngành nào, là dựa vào chính hứng thú cùng sở trường của cô. anh chỉ là muốn kiến thức chuyên ngành của cô kiên cố một chút, đồng thời bồi dưỡng cô thêm về cách xem bệnh cho bệnh nhân cùng với phương pháp tư duy.

Hắn nghiêng đầu nhìn Cố Hân đang nhíu mày so tài cùng《 khoa chỉnh hình học》, khoan thai châm một điếu thuốc, cô gái này là một hạt giống tốt, chỉ cần cho cô thổ nhưỡng cùng thời gian, cô sớm muộn gì cũng sẽ thành một bác sĩ tài năng trong giới y học.

Nên có một ngày khi Cố Hân cho một bà lão xuất viện, bà lão kia thần thần bí bí gọi Cố Hân lên văn phòng, tiếp đó từ trong túi của chính mình móc ra một cái kẹo sôcôla không nói lời nào liền nhét vào trong túi áo khoác trắng của Cố Hân, "cô bé, cháu thay thuốc vô cùng tốt, không có đau chút nào, đây là bà cảm ơn cháu, đây là kẹo cháu của bà từ nước ngoài mang về đấy, cháu nhất định phải nhận.”

Cố Hân nhìn qua khuôn mặt tươi cười của bà cũng không khỏi cười theo, cô cũng không có từ chối. Bệnh viện không cho phép nhận phong bì, nhưng kẹo thì có lẽ có thể nhận.

Tiễn bà lão đi xong, Cố Hân dựa vào vách tường bên ngoài phòng làm việc, cúi đầu mỉm cười, cô nhìn chằm chằm vào vạt áo trắng trên người, quơ quơ trước mặt chính mình.

Trước đây khi cô trở lại thành phố C, bỏ thứ ngoại ngữ cô đã học nhiều năm, mà lựa chọn nghề tính chuyên môn cao y học, người nhà đều rất lo lắng cho tiền đồ của cô, kỳ thực chính cô cũng rất lo lắng.

Chúng ta sẽ không bao giờ biết được, sự lựa chọn tùy ý của mình vào một ngày nào đó, sẽ mang lại ảnh hưởng lớn như thế nào đến cuộc sống của chúng ta. Không biết con đường mình chọn sẽ như thế nào, cũng không biết con đường mà mình bỏ lỡ sẽ ra sao.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy lựa chọn của mình là đúng, cô cũng hy vọng, sẽ có một ngày cô có thể giống như La Diễm Văn, trầm ổn già dặn dùng kiến thức chuyên môn của mình để chữa bệnh cho mọi người, nhìn thấy bọn họ khôi phục khỏe mạnh, nhận được một tiếng cảm ơn từ bọn họ.

Mong ước của một bác sĩ, chỉ có vậy mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play