Cuộc sống thực tập của Cố Hân ở khoa chỉnh hình trở nên phong phú vì sự có mặt của La Diễm Văn. Một bên nguyện ý dạy, một bên nguyện ý học, nên Cố Hân cũng tiến bộ nhanh chóng. Cố Hân dám khẳng định những gì gì cô học được lúc đi thực tập còn nhiều và chắc hơn khoảng thời gian cô đến lớp học.
Hiếm thấy có ngày không có nhiều bệnh nhân, Cố Hân tranh thủ hoàn thành bệnh án sau đó kéo ghế ra gần cửa sổ để phơi nắng. Mặt trời mùa đông chiếu lên người cũng không quá ấm nhưng vẫn rất thoải mái.
Cố Hân đang buồn ngủ thì điện thoại đột nhiên có cuộc gọi đến. Cô lấy ra xem thì là dãy số quen thuộc.
Cố Hân chưa từng lưu số điện thoại của Kiều Thanh Vũ nhưng mười một chữ số đó đã khắc sâu vào tâm trí của cô. Cố Hân do dự một lúc rồi mới bấm nhận: “Alo?”
“Là anh.” Thanh âm trầm thấp của Kiều Thanh Vũ vàng lên, “Anh muốn trở về thành phố B.”
Cố Hân hơi hoảng hốt, thật ra sau khi cô quay lại bệnh viện thực tập thì bệnh nhân người Đức kia đã chuyển viện. Hôm chuyển viện Kiều Thanh Vũ cũng có mặt, ánh mắt hai người chạm nhau nhưng cũng không nói tiếng nào. Tình trạng của bọn họ bây giờ cũng khó nói, không đến mức như hai người xa lạ nhưng cũng không thể quay lại làm bạn. Huống hồ anh ta còn sử dụng thủ đoạn để cô mất đi tư cách làm một thực tập sinh. Bây giờ tự dưng Kiều Thanh Vũ nói phải về thành phố B, cô chỉ có thể nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kiều Thanh Vũ ở đầu bên kia trầm mặc một chút, “Hân Hân, chúng ta quen biết hơn mười năm.”
Đúng vậy, hơn mười năm, câu nói này, lúc Cố Hân mất đi tư cách thực tập sinh gọi đến chất vấn anh ta cũng đã nói câu này.
“Em nên hiểu rõ tính cách của anh mới phải, anh sẽ không bao giờ từ bỏ người mà anh không muốn bỏ.” Thanh âm trầm thấp ôn hòa của Kiều Thanh Vũ truyền đến, âm thanh giống như đang nói chuyện với người mình yêu, “Anh sẽ còn quay lại, em nhất định sẽ quay lại với anh.”
Nói xong lời này, Kiều Thanh Vũ liền cúp điện thoại.
Cố Hân nhìn điện thoại đã bị tắt, khóe miệng khẽ giật một cái cũng không gọi lại. Cô nhét điện thoại vào túi áo, sau đó lại tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Lời của Kiều Thanh Vũ khiến cô khó chịu nhưng cô cũng không muốn nghĩ đến nó. Đã như vậy, cô không thể khống chế được suy nghĩ của Kiều Thanh Vũ nhưng ít ra cô vẫn có thể khống chế được suy nghĩ của chính mình.
La Diễm Văn đi vào văn phòng liền nhìn thấy Cố Hân đang nhàn nhã phơi nắng. Bệnh án trên bàn vẫn còn chỗ đánh dấu chưa sửa xong, anh tức giận nói: “Bạn học Cố Hân, bây giờ là giờ làm việc, cô như này không sợ có người chụp ảnh báo cáo cô ;à bác sĩ mà bỏ rơi nhiệm vụ à.”
Cố Hân mở mắt, trong mắt vẫn rất thanh tỉnh, “Thầy La, anh nhìn mặt tôi vẫn tỉnh táo như vậy, tôi đâu có ngủ đâu, tôi chỉ nhắm mắt dưỡng thần.” Nói xong cô liền chân chó nhận lấy bệnh án trong tay La Diễm Văn.
La Diễm Văn tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi mở hệ thống ghi chú của các bác sĩ ra xem.
Khoảng thời gian này Cố Hân trải qua vô cùng ‘bi thảm’, La Diễm Văn thì hiếm khi nghiêm túc mang một đệ tử bên mình nên yêu cầu vô cùng cùng cao với cô. Cố Hân nửa đường mới vào học ngành y nên bây giờ cũng không được coi là thiên tài, cơ bản chính là không đạt được yêu cầu của La Diễm Văn.
Nhưng lúc Cố Hân làm không tốt, La Diễm Văn cũng không mắng côm chỉ dùng cặp mắt đen nhánh kia nhìn lướt qua cô đã khiến cô căng cứng cả người, hận không thể đến Bích điện sám hối. Cũng may là cô có cố gắng, khoa chỉnh hình lại luôn có sẵn bệnh nhân nên có thể nhìn thấy sự tiến bộ rx ràng của cô. Chậm rãi theo tiết tấu của La Diễm Văn, tầm tình của Cố Hân lại lần nữa thả lòng, còn dám nói đùa với La Diễm Văn.
Hôm nay cũng không phải ngày La Diễm Văn trực ban vì thế sau khi kiểm tra phòng và viết bệnh án xong là Cố Hân có thể về nhà. Nhưng mà cuối cùng lại bị Tô Tạp kéo lại, nhất định phải đi ăn vặt cùng cô ấy.
Nhà ăn của nhân viên bệnh vị có mùi vị khá bình thường, nhưng được cái sạch sẽ nên Cố Hân không quá bài xích chuyện này.
Hai người mua xong đồ ăn liền chọn một góc ngồi xuống cùng thương lượng thời gian cùng đi dạo phố.
“XIn hỏi có thể ngồi ở đây không?”
Một âm thanh kiêu ngạo vang lên, Cố Hân và Tô Tạp đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái chỉ về vị trí phía đối diện, Cố Hân đành lễ phép gật đầu.
Nhưng xung quanh họ còn rất nhiều ghế trống, Cố Hân và Tô Tạp liếc nhau một cái. Họ không thể hiểu tại sao nữ sinh này lại muốn ngồi cùng các cô trong khi xung quanh còn có nhiều ghế trống.
Tô Tạp mím môi nở nụ cười, ra hiệu Cố Hân không cần để ý.
“Cậu xác định là rảnh đúng không? Đừng để đến lúc đó lại không hoàn thành yêu cầu của La Diễm Văn rồi lại phải ở lại tăng ca.” Tô Tạp vẫn nói về vấn đề đi dạo phố với cô. Chuyện đi dạo phố luôn là chấp nhất của tất cả chị em phụ nữ.
Cố Hân nghe vậy thì liếc nhìn cô ấy một cái, bĩu môi nói: “Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi có được không, hôm nay tớ còn chưa bị thầy La soi ra lỗi nào.”
Lời này vừa nói ra, liền truyền đến một tiếng cười nhẹ đầy khinh thường. Cố Hân và Tô Tạp cùng ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh, cũng chính là nữ sinh ngồi đối diện các cô.
Cảm giác được ánh mắt của hai người họ, nữ sinh kia không hề tránh né mà còn gật đầu lại, cô ta nhìn Cố Hân, trong mắt cũng toàn là sự khinh thường, “Yêu cầu của cô đặt ra cũng thật thấp, không biết thầy La coi trọng cô ở điểm nào mà có thể cẩn thận dạy cho cô như thế.”
Địch ý trong lời nói của cô gái kia hết sức rõ ràng. Nhưng Cố Hân không hiểu lắm, cô đắc tội với cô gái này từ lúc nào vậy? Ngược lại là Tô Tạp, khuôn mặt cô ấy sẫm lại, đáp lại cô gái kia, “Ghen ghét thì cứ việc nói thẳng, khinh thường người khác như vậy là có ý gì?”
Khuôn mặt của cô gái kia mỹ lên, hai đầu lông mày hiện lên khí thế kiêu ngạo, chỉ là giọng điệu rất hung hăng, “Chỉ là một người có quan hệ và ngu dốt mà thôi, cô xứng để có được sự coi trọng từ người khác sao?”
Cố Hân đè Tô Tạp đang muốn bùng nổ lại, ung dung nhìn cô gái kia rồi thản nhiên nói, “Thầy La nguyện ý dạy một đứa vô học như tôi mà không thèm dạy cô. Đây không phải cho thấy là cô còn không bằng một đứa vô học như tôi sao?”
Cô gái kia nghe thấy câu này thì sắc mặt trở nên đỏ bừng, trong mắt hiện lên mấy phần nộ khí, hiển nhiên là không nghĩ đến Cố Hân có thể mặt dày như thế, cô ta tức giận đầy bàn ăn rồi rời đi.
Vừa rồi bọn họ ngồi trong góc, âm thanh cũng không lớn nên khi thấy cô gái kia đùng đùng bỏ đi khiến mọi người xung quanh cảm thấy tò mò. Tô Tạp trợn tròn mắt nhìn bóng lưng giận dữ của cô gái kia, sau đó lại ngu ngơ quay đầu lại, vẻ mặt sùng bái kéo tay Cố Hân, “Cậu có bản lĩnh khiến Tống Thiên tức giận đến mức này, xin hãy nhận của tiểu nữ một lạy a!”
Cố Hân suýt nữa phun hết cơm ra ngoài, “Nữ sinh này tên là Tống Thiên? Cha mẹ nào có thể đặt cho con cái tên kinh khủng như vậy.”
“Cậu không biết cô ấy à?” Tô Tạp không thể tin mà nhìn cô, “Vậy làm sao cô biết thầy La không muốn mang theo cô ta?”
Cố Hân còn kinh ngạc hơn cô ấy, “Thầy La không muốn mang cô ấy? Thầy La không giống loại người này. Tớ chỉ thuận miệng nói cô ấy một câu mà thôi.”
Tô Tạp muốn hỏng luôn rồi, “Cố Hân, nữ sinh kia tên là Tống Thiên, là học sinh giỏi của khoa y đại học H, vừa đến bệnh viện của chúng ta đã được các nam sinh đánh giá là đệ nhất mỹ nhân, cậu còn xếp dưới cô ấy một hạng đấy. Khoa y đại học H có nhiều người tài, lại xinh đẹp, luôn có đủ tự tin để hất mặt lên trời, cho nên mọi người đều gọi cô ấy là ‘Tống Thiên nga ‘. Nghe nói trước đây vốn dĩ cô ấy có thể đến bệnh viện Nam Nhã làm thực tập, nhưng mà ngưỡng mộ uy danh của La đại thần nên mới tới đây. Đáng tiếc lúc phân chia đến khoa chỉnh hình thực tập thì La đại thần lại không chọn cô ấy.”
Cố Hân gật đầu nhưng vẫn mờ mịt như cũ, “Nhưng mà tớ cũng không đắc tội gì với cô ấy cả.”
Tô Tạp bất lực liếc mắt nhìn cô, “Cậu không biết là cậu đã sớm nổi danh ở bệnh viện à? Lúc làm phẫu thuật cho bệnh nhân người Đức kia cậu đã nói hoàn toàn bằng tiếng Đức, còn có không ít quan hệ, chuyện cậu bị hủy tư cách thực tập sau đó lại được khôi phục đã được mọi người bàn tán xôn xao rồi. À, mấy hôm trước ở phòng kiểm tra còn náo loạn như vậy, nghe nói là thầy La còn chưa bao giờ nghiêm túc mang một học sinh như vậy đâu. Hết lần này đến lần khác cậu đều tốt hơn người của khoa y đại học H nên người như Tống Thiên làm sao có thể chịu đựng được.”
Mỗi một câu Tô Tạp nói ra, sắc mặt của Cố Hân lại khó coi hơn một chút, cô cũng không quá quen mấy chuyện này, mấy người cô quen cũng đều ở tổ thực tập, nhưng mấy lời đồn đại này đúng là chưa có ai nói với cô cả.
Nhưng cô rất rõ ràng, bên trong tổ thực tập cũng chia bè phái. Tại bệnh viện không tính là nổi tiếng này mà cũng có những trường hợp như vậy. Phân tới nơi này có sinh viên khoa y đại học H, cũng có một số trường y bình thường còn có người của các khoa y của các trường y lớn.
Khoa y đại học H là quan trọng nhất, kiến thức chuyên môn của các sinh viên đương nhiên sẽ tốt hơn sinh viên ở các trường khác.
Nhưng những thứ phức tạp như vậy Cố Hân không muốn chú ý tới, điều cô tương đối hiếu kỳ chính là… “Vì sao La đại thần lại không muốn mang Tống Thiên?”
Câu này là hỏi khó Tô Tạp, cô ấy nhíu mày nghĩ một hồi rồi mới nói: “Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, nhưng mà lưu truyền rộng nhất chính là La đại thần cảm thấy Tống Thiên quá kiêu ngạo.”
Cố Hân hồi tưởng lại biểu cảm kinh thường của Tống Thiên lúc nãy, cô không nhịn được cười một tiếng, nhưng cô cũng không cho rằng La Diễm Văn sẽ vì Tống Thiên quá kiêu ngạo nên mới không muốn mang cô ấy, bởi vì La Diễm Văn cũng là một người rất kiêu ngạo. Mặc dù… Anh kiêu ngạo không giống với cách Tống Thiên kiêu ngạo.
Cố Hân nhanh chóng quên sạch những lời nói châm chọc của Tống Thiên nga, nhưng cô cũng vụng trộm bổ túc kiến thức chuyên ngành một cách nghiêm túc hơn. Tất cả mọi người đều biết cô chỉ học y hai năm cho nên không theo kịp kiến thức cơ bản. Nhưng trong nội tâm cô cũng không hy vọng làm La Diễm Văn mất mặt, cũng không muốn mọi người nghĩ rằng cô chỉ có thể dựa vào quan hệ.
Siêu thị cuối tuần lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt, đa số mọi người đều phải đi làm nên chỉ có cuối tuần mới rảnh, cho nên hoạt động cuối tuần của siêu thị đặc biệt nhiều.
La Diễm Văn vốn là tới siêu thị để mua sắm một vài vật dụng hàng ngày nhưng thấy người xếp hàng ở quầy thu ngân quá dài nên anh định đi đến khu thực phẩm xem xét một chút, có thể đến tí nữa sẽ vắng hơn.
“Xin chào, hoan nghênh đến uống thử sữa chua Minh Sơn.”
Thanh âm nghe vô cùng quen thuộc, La Diễm Văn ngẩng đầu lên nhìn qua. Quả nhiên thấy được thân ảnh của Cố Hân đang mặc quần áo của siêu thị, bưng khay thức ăn ăn thử đưa về phía khách hàng.
La Diễm Văn nhướn mày, đi tới.
Cố Hân thấy có người đến gần, sữa chua uống thử vẫn còn cầm trên tay vô thức quay ra nói: “Xin chào, hoan nghênh đến uống thử sữa chua Thanh sơn.” Cô nói xong thì đưa ra một chén sữa chua nhỏ.
Vừa ngẩng đầu cô đã ngây ngẩn cả người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT