Lúc 7 giờ 55 phút, Cố Hân kiểm tra đồng hồ thành phố ở cổng thứ ba của bệnh viện, một bên thầm kêu hỏng rồi lại tới muộn rồi, một bên vắt chân lên chạy. Cuối cùng trước tám giờ cũng kịp bước chân vào văn phòng, còn va phải giáo viên phụ trách của cô là La Diễm Văn.

Thấy La Diễm Văn cau mày lùi lại một bước, Cố Hân áy náy nói: “Thầy La, em xin lỗi.”

La Diễm Văn lạnh nhạt nói câu không có gì rồi lách người đi qua cô đến phòng bệnh nói chuyện với bệnh nhân.

Cố Hân lè lưỡi,nhanh chóng tiến vào trong phòng thay áo khoác trắng và chạy đến phòng bệnh tìm La Diễm Văn.

Cố Hân là thực tập sinh của bệnh viện này. Ở bệnh viện yêu cầu thực tập sinh phải có mặt lúc bảy giờ năm mươi phút. Nhưng giáo viên của cô không nghiêm khắc, với cả cũng đang là mùa đông, thật sự không muốn rời giường nên Cố Hân luôn luôn có mặt vào sát giờ giao ban.

Tìm mấy phòng bệnh mới có thể thấy La Diễm Văn. Lúc cô tiến vào, La Diễm Văn đang giảng giải các vấn đề chuyên ngành về việc cố định đầu gối khi gãy xương, nên cô an tĩnh đứng chờ phía sau lưng La Diễm Văn.

“Chụp X-quang cho thấy khớp xương gối trái của cậu bị gãy, trong khoang khớp vẫn còn sót một ít dịch. Tốt nhất là cậu vẫn nên phẫu thuật. Nếu điều trị bảo tồn thì xương sẽ khó phát triển hơn…”

Cố Hân nghiêm túc nghe anh nói, tiếng phổ thông của La Diễm Văn rất chuẩn, thanh âm cũng dễ nghe. Cố Hân vẫn luôn cho rằng thầy La là người phương Bắc.

Suy nghĩ của Cố Hân đang trên mây thì La Diễm Văn chợt quay đầu lại nói: “Lát nữa tôi sẽ kê cho bệnh nhân này đơn thuốc kết hợp có axit nitric.”

Cố Hân cố gắng giả vờ như mình không hề thất thần, nghiêm túc gật đầu tỏ ý mình đã nhớ.

Vừa nói La Diễm Văn vừa bước ra khỏi phòng bệnh và trở lại văn phòng. Các y tá cũng lần lượt tiến vào, thời gian giao ban cũng vừa đến.

Bởi vì có một số thực tập sinh đã xin nghỉ để đi thi tuyển sinh sau đại học nên hiện tại chỉ còn ba cô gái, bao gồm cả Cố Hân. Ba cô gái không cùng trường, chỉ khi bước vào bệnh viện mới quen biết nhau, họ nở nụ cười rồi cùng nhau bước vào văn phòng.

Cố Hân và các thực tập sinh khác không để ý đến nội dung giao ban lắm, họ chỉ đứng đấy làm cảnh thôi.

Sau khi bác sĩ và y tá bàn giao công việc, y tá trưởng và giám đốc đã có một bài phát biểu dài dòng. Cố Hân đứng một chỗ rơi vào suy nghĩ riêng, trường học lại bắt đầu thúc giục đóng học phí, phải làm sao bây giờ?

Trong tất cả các ngành, ngành y là kém cỏi nhất, thực tập sinh vừa không có lương lại vừa phải đóng học phí.

Cố Hân đang vắt óc giải quyết vấn đề tiền bạc, bỗng nhiên bị đẩy một cái, cô mới hoàn hồn lại. Người đẩy cô là một thực tập sinh khác: “Thất thần làm gì, thầy La gọi cậu kìa.”

Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện ra các y tá đều đã đi ra ngoài, hóa ra là đã giao ban xong. Mà La Diễm Văn đang đứng ở cửa nhìn cô, thấy ánh mắt cô vẫn mông lung như cũ thì lạnh nhạt lặp lại câu nói: “Đi, đi kiểm tra phòng.”

Cố Hân lấy lại tinh thần lên tiếng đáp lại, rồi chạy đến cầm tấm CT từ trên tay La Diễm Văn.

Khóa chỉnh hình làm ca hai mươi tư giờ và hôm nay đến phiên trực của La Diễm Văn. Các bác sĩ trẻ tuổi trực ban đều sẽ có một bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm trực cùng. Nhưng La Diễm Văn thì không cần như thế, mặc dù anh mới có ba mươi tuổi nhưng anh đã là phó cán bộ cấp cao trẻ tuổi nhất của thành phố. Với tiêu chuẩn chuyên môn vượt bậc như vậy, giám đốc sở rất yên tâm về anh.

Khoảng mười giờ, y tá gọi đến và thông báo có một bệnh nhân mới đến. Cố Hân đang viết bệnh án cũng phải nhanh chóng dừng tay và đuổi theo bước chân của La Diễm Văn.

Là một bệnh nhân bị kéo đâm xuyên qua cổ tay. La Diễm Văn nhìn thấy người bệnh này thì trêu chọc anh: “Có phải anh vừa cãi nhau với vợ không thế?”

Cố Hân ở một bên nhìn động tác của La Diễm Văn, còn nghe thấy anh trêu chọc bệnh nhân. Nội tâm cô chán nản một lúc, La Diễm Văn thật sự rất ôn hòa và dịu dàng với các bệnh nhân. Trước giờ anh vẫn luôn đùa giỡn với các cô y tá, tạo sao đến lượt mình thì anh lại nghiêm khắc như vậy? Cơ bản chính là không cùng sóng não. Chẳng lẽ là chê mình quá chậm hiểu?

“Băng bó tạm thời cho bệnh nhân đi, chờ có kết quả máu thì đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.” Âm thanh trầm thấp đầy từ tính của La Diễm Văn vang lên.

Cố Hân lại một lần nữa phản ứng chậm hai giây rồi mới gật đầu đáp lại.

Sau khi cô đến phòng điều trị lấy dụng cụ băng bó xong cho bệnh nhân mới quay lại văn phòng, thấy La Diễm Văn đang ngồi hút thuốc. Anh thông qua làn khói lượn lờ mà lườm Cố Hân: “Hôm nay cô thất thần tận ba lần, một lúc nữa vào phòng phẫu thuật không thể thất thần nữa.”

Cố Hân không ngờ lần thất thần buổi sáng cũng bị anh phát hiện. Cô có chút đỏ mặt xấu hổ, nhanh chóng gật đầu.

Sau khi vào phòng phẫu thuật, La Diễm Văn không dám để cô động tay động chân. Đây chính là chứng cứ đầy sức thuyết phục về việc La Diễm Văn ghét bỏ trí thông minh của cô. Cô theo anh một tuần, nhìn anh phẫu thuật nhiều lần nhưng chưa lần nào được anh cho phép cô ra sân.

Cố Hân chỉ còn cách đứng một bên nhìn La Diễm Văn gây mê cho bệnh nhân, rạch phần da cổ tay để kiểm tra gân phía dưới. Phải công nhận người đàn ông này cầm dao phẫu thuật, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn vết thương kia, đẹp trai đến ngây người!

Đáng tiếc vị giáo viên đẹp trai kia không nguyện ý để nàng làm phẫu thuật. Cố Hân thẻo dài, ánh mắt đầy oán hận.

Lúc này, La Diễm Văn nhìn thoáng qua cô, thanh âm trầm thấp dễ nghe truyền đến: “Đây là gân cử động, việc di chuyển ngón giữa là do nó điều khiển.”

Đây là đang dạy cô, hai mắt Cố Hân lập tức sáng lên, tiến về phía trước mấy bước. Cô nhìn về phía gân tay mà La Diễm Văn chỉ, sau đó gật đầu tỏ ý mình đã tiếp thu kiến thức.

La Diễm Văn bảo bệnh nhân hơi động đậy ngón giữa, cái gân cử động kia cũng theo đó di chuyển nhè nhẹ, “Cái gân này chưa đứt hoàn toàn, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn.”

Phẫu thuật xong, Cố Hân tiến lên giúp anh cởi trang phục sát trùng.

La Diễm Văn hơi cúi người xuống để cô gái nhỏ có thể với tới nút thắt. Sau khi cởi áo phẫu thuật ra, La Diễm Văn nhìn thấy Cố Hân cầm nó vô cùng cẩn thận. Anh cầm lấy giấy phẫu thuật rồi ký tên lên đó, mỉm cười nói với cô: “Lần sau có ca phẫu thuật thì cô theo tôi đến bàn mổ.”

Cố Hân đột nhiên nghe thấy câu này lúc đang đưa bút cho anh. Cô sửng sốt mấy giây, trong mắt chỉ toàn vui sướng. Sau đó cô cầm áo phẫu thuật trên tay, vui vẻ nở nụ cười đi ra.

La Diễm Văn bất đắc dĩ thở dài, rồi làm sao anh có thể ký tên đây, cô còn chưa đưa bút cho anh mà.

Y tá đứng một bên che miệng cười: “Thực tập sinh lần này bác sĩ La đưa đến rất thú vị a.” Nói rồi cô ấy đưa cho anh một cây bút khác.

“Đúng vậy, ngoại trừ kiến thức cơ bản không đủ vững chắc, người cũng hơi hấp tấp nhưng cũng khá thú vị.” La Diễm Văn nhớ tới đôi mắt đầy cảm xúc kia, thở dài một hơi.

Những lời này Cố Hân không nghe thấy. Đối với Cố Hân mà nói, La Diễm Văn đồng ý mang cô đến bàn mổ chính là sự khẳng định rất lớn, sao có thể không vui cơ chứ?

Vì vậy, lúc trở lại văn phòng, bác sĩ kiểm tra chất lượng hồ sơ y tế đã phàn nàn với La Diễm Văn rằng tất cả các hồ sơ bệnh án của phòng giám đốc đều không ghi tên. Cố Hân xấu hổ cúi đầu, nội tâm suy nghĩ xong đời, cô vừa mới được đồng ý cho bước đến bàn mổ lại phạm phải sai lầm cấp thấp như này. Phải biết, tất cả hồ sơ bệnh án của La Diễm Văn đều do cô viết.

La Diễm Văn không còn sức lực nữa, chỉ lườm cô một cái: “Đã nghe thấy chưa, nếu còn phạm phải sai lầm như thế này nữa thì tôi sẽ trừ tiền của cô.”

Cố Hân gãi gãi gương mặt, gật đầu. Tiếp đó lại nhỏ giọng bổ sung: “Thầy La, thực tập sinh chúng tôi không có tiền lương cho anh trừ.”

La Diễm Văn bị cô chọc giận đến bật cười, nói: “Còn nói nữa? Mau đi chỉnh sửa hồ sơ bệnh án đi. Nếu còn thời gian thì đọc thêm sách, ít nhất cũng phải bù lại kiến thức cơ bản.”

Kiến thức cơ bản của Cố Hân thật sự rất kém. Những người có kiến thức vững chắc như La Diễm Văn thật sự không hiểu tại sao cô có thể qua môn. Bảo cô cắt chỉ mà cô còn cầm kéo sai, chưa nói gì đến khâu vết thương.

Cái này chính là điểm chết của Cố Hân. Cô yên lặng tiến đến chỗ máy tính chỉnh sửa bệnh án.

Cuộc sống của thực tập sinh rất yên bình. Tuy rằng cách thầy hướng dẫn đều làm việc 24/24. Nhưng vì khoa chỉnh hình chủ yếu là bác sĩ nam, nên không có chỗ nghỉ ngơi cho các bác sĩ nữ, càng không có chỗ nghỉ ngơi cho thực tập sinh. Nên đến năm rưỡi chiều thì La Diễm Văn để Cố Hân ra về.

Tan tầm là lúc cao điểm nhất, trên xe bus đi về nhà cô chật cứng người. Cố Hân đang nghe nhạc thì có cuộc gọi đến. Là một dãy số vừa quen thuộc vừa xa lạ, nói xa lạ vì nó không được lưu trong danh bạ của Cố Hân, mà quen thuộc là bởi vì cô nhắm mắt cũng có thể đọc đúng dãy số đó.

Nhìn thấy dãy số trên màn hình, trong lòng Cố Hân run lên nhưng lại không bấm nghe điện thoại.

Đâu nhất thiết phải để những thứ ở quá khứ làm ảnh hưởng đến hiện tại của cô.

Hôm sau, Cố Hân lại đạp thời gian mà tiến vào văn phòng. La Diễm Văn đang ở bàn chỉnh lý tài liệu để chuẩn bị tư liệu để giao ban. Trí nhớ của La Diễm Văn trước giờ vẫn tốt hơn những người khác, các hồ sơ của bệnh nhân mới nhập viện trước nay chưa bao giờ cần đến bản nháp. Cố Hân nhìn tư thế của anh là biết số lượng người vào khoa không hề ít.

Cố yên lặng tiến đến xem thử thì phát hiện ra bên trên có tên của mười mấy bệnh nhân cùng tình huống nhập viện của họ.

Cố Hân không khỏi líu lưỡi, có thể suy ra các ghi chép của cô không hề có tác dụng gì cả. Cố Hân quay người ra chỗ khác sắp xếp vài tờ CT cho các bệnh nhân nhập viện, tí nữa đi kiểm tra phòng sẽ trả lại cho các bệnh nhân.

Lúc này chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, cũng không phải là vì giao ban, mf khuôn mặt nghiêm túc hướng về phía La Diễm Văn nói: “Lát nữa cậu đến phòng phẫu thuật một chuyến, chín giờ có một bệnh nhân chuyển từ Nam Nhã đến, họ chỉ tên muốn cậu mổ chính.”

“Chỉ tên bảo tôi mổ chính?” La Diễm Văn ngồi dựa vào ghế, vuốt vuốt mi tâm. Một đêm ngủ không ngon, mắt anh đều đã thâm lên, giọng điệu mang theo vài phần hững hờ: “Nhân vật lớn nào đấy?”

“Thật sự là nhân vật lớn, người nhà người ta còn cố tình giữ bí mật.” Chủ nhiệm đi vào vỗ lên vai anh một cái, “Lão La, cậu chính là trụ cột của bệnh viện chúng ta, thời khắc mấu chốt không thể như xe bị tuột xích đâu đấy.”

La Diễm Văn khoan thai đốt điếu thuốc, cũng không quan tâm đến nhân vật lớn kia là ai, chỉ thản nhiên nói: “Bệnh viện Nam Nhã còn nổi danh hơn chúng ta, tại sao lại muốn chuyển bệnh nhân đến viện chúng ta vậy?”

Bệnh viện Bắc Hà ở thành phố B cùng bệnh viện Nam Nhã ở thành phố C chính là hai bệnh viện ở hai phía nam bắc, các nguồn lực và vật liệu y tế đều ngang nhau, mỗi cái một kiểu. Tất nhiên đang ở bệnh viện Nam Nhã thì cần gì phải chạy sang bên này đòi phẫu thuật?

Rõ ràng là chủ nhiệm cũng mông lung không rõ tình huống, “Tôi cũng mới nhận được tình huống lúc sáng sớm hôm nay, nói có nhân vật lớn muốn chuyển đến bệnh viện của chúng ta, còn yêu cầu cậu mổ chính. Chỉ là chỉnh lại khớp thôi, cũng không phải quá khó.”

La Diễm Văn nghe đến đây cũng không nói thêm cái gì, gật đầu biểu thị muốn xài m bệnh án trước rồi tính tiếp.

Chủ nhiệm nhìn Cố Hân đang đứng đằng sau La Diễm Văn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt trở nên phức tạp: “Đúng rồi, nhân vật lớn kia còn chỉ định để Cố Hân hỗ trợ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play