Nói rồi, viện trưởng Lâm lấy trong ngăn kéo ra một chiếc huy hiệu, đó là giấy chứng nhận thực tập của Cố Hân.
Hôm qua nhận được thông báo mất đi tư cách thực tập, thầy Dương ở khoa y vụ đã lấy chứng nhận thực tập đi, nhưng bây giờ, nó lại được viện trưởng Lâm nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Cố Hân.
Viện trưởng Lâm hòa ái nhìn cô, nói: "Những hiểu lầm kia, bệnh viện sẽ xử lý. Cháu tới bệnh viện, là vì học tập. Cháu có thể an tâm mà thực tập, sự tình hôm qua sẽ không phát sinh nữa."
Với sự uy quyền của viện trưởng, có thể nói ra những lời như thế, Cố Hân biết rằng mình không thể đòi hỏi gì thêm. Huống hồ, những chuyện này từ đầu đến cuối vốn là do món nợ trước kia của cô với Kiều Thanh Vũ tạo thành.
Cô đưa tay cầm thẻ thực tập trên bàn, ngẩng đầu nhìn viện trưởng Lâm nở nụ cười cảm kích, "Cảm ơn viện trưởng Lâm."
La Diễm Văn từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ là nhìn cô cầm lấy chứng nhận thực tập, cẩn thận cầm trên tay.
Viện trưởng Lâm lại nói thêm mấy câu khách sáo, liền để bọn cô trở về phòng làm việc.
Ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, Cố Hân còn có chút không tin, sững sờ nhìn chứng nhận thực tập vốn đã mất đi giờ lại trở về trong tay cô. Vốn tưởng rằng nếu không thỏa hiệp sẽ phải đối diện với khó khăn gian khổ, như thế nào lại giải quyết dễ dàng như vậy?
"Thất thần cái gì." La Diễm Văn quơ tay trước mắt cô, hất cằm chỉ vào khoa nội trú, "Đi thôi, còn có thật nhiều bệnh án chờ cô giải quyết đó."
Những lời nói của La Diễm Văn đã thổi bay cảm xúc thương xót của Cố Hân, cô dở khóc dở cười nhìn anh, nhưng lại không nói ra lời.
La Diễm Văn cao hơn cô rất nhiều, cô nhìn vào mắt anh và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình từ sâu trong đôi mắt anh, không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy người luôn nghiêm khắc như La Diễm Văn ở đáy mắt hiện lên ý cười. Nhưng cô không kịp nhìn kỹ, La Diễm Văn đã quay người đi về phía khu nội trú.
Sau khi phản ứng lại, Cố Hân vội vàng đuổi theo.
Vào mùa đông bóng dáng hai người hòa lẫn vào dòng người qua lại trong bệnh viện. Ánh mắt Cố Hân không rời khỏi người La Diễm Văn đang đi phía trước cô, dáng người cao gầy, lúc đi rất có cảm giác công tử như ngọc, trong nội tâm cô dâng lên một cảm xúc khó tả.
Khi hai người đi vào văn phòng, mọi người đều nhìn về phía này. Nhưng mà đều là mang theo ý cười thân thiện trêu chọc nói: "May là không đem thực tập sinh có giá trị nhan sắc cao nhất khoa chúng ta đi nha.
Cố Hân biết mọi người đây là đang quan tâm đến cô, hôm qua giáo viên đã nói rõ ràng, là bị hủy bỏ tư cách thực tập, nhưng mà tất cả mọi người đã làm bộ như quên hết.
Thực tập sinh Tô Tạp có quan hệ khá thân thiết với Cố Hân cười kéo cô qua, chỉ vào cái tủ, "Áo khoác trắng của cậu ở bên trong, mau mặc vào đi."
Cố Hân cũng không nói gì thêm, thay xong áo khoác trắng liền tìm một cái máy tính trống để viết bệnh án.
Hôm nay cũng không phải là ngày La Diễm Văn trực ban, cô cũng tương đối nhàn hạ, chỉ cần hoàn thiện bệnh án, lại đi thay thuốc, liền có thể tan làm.
Thừa dịp tất cả bác sĩ đều đến văn phòng của chủ nhiệm để họp, Tô Tạp đi đến bên cạnh Cố Hân, có chút kích động nói: "Thầy của cậu thật sự quá đẹp trai rồi a!"
Tướng mạo của La Diễm Văn có chút lạnh lùng, thế nhưng gương mặt sắc nét, thiếu đi mấy phần thư sinh, lại nhiều hơn mấy phần uy quyền. Công bằng mà nói thì quả thực rất đẹp trai, mà còn là kiểu đẹp trai hút hồn người ta.
Cố Hân đương nhiên là gật đầu: "Nhan sắc của thầy La đúng thật là không có gì để chê."
Ai biết Tô Lạp lại lắc đầu, "Ai nói đến nhan sắc của thầy ấy. Cậu biết sau khi cậu rời đi thầy ấy đã làm gì không?"
Cái này Cố Hân đúng thật là không biết, nhưng Tô Tạp cũng không cần cô trả lời, liền hưng phấn giải thích: "Phòng bệnh của bệnh nhân người Đức kia là phòng đơn đúng không, hơn nữa vì là khách quý, cho nên mới có camera giám sát. Hôm qua thầy La đặc biệt đi đến phòng giám sát, tiếp đó ngay trước mặt viện trưởng, thầy khoa y vụ cùng bệnh nhân mở video ra cho họ xem, trong đó ghi lại rõ ràng có mấy người mở băng vải ra xem vết thương của bệnh nhân, còn đều là dùng tay trần không có mang găng tay vô khuẩn. Tiếp đó là quá trình cậu thay thuốc từ xưa đến nay. Dưới sự so sánh, kết quả tự nhiên không cần nói cũng biết."
Các thực tập sinh khác cũng không thể viết hồ sơ bệnh án một cách nghiêm túc, nói tiếp câu chuyện Tô Tạp đang nói: "Còn có, thầy La vô cùng nghiêm túc nói cho bệnh nhân, rằng nguyên nhân nhiễm trùng vẫn đang tra, nhưng khả năng cao là do không chú ý lúc thăm bệnh, mà không phải do học trò của tôi. Toàn bộ quá trình học trò của tôi thay thuốc đều làm đúng thao tác vệ sinh."
Người tiếp lời cuộc trò chuyện đã bắt chước giọng điệu của La Diễm Văn, nói xong còn giải thích nói: "Những lời nói kia thầy La đều nói bằng tiếng Đức a! Không nghĩ đến, thầy La thế mà lại nói tiếng Đức!"
Cố Hân chớp mắt, bày tỏ bản thân xác thực không nghĩ tới, tiếp đó lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tô Tạp nhún vai, "Tiếp đó chính là nói cho thầy khoa y vụ, nói lý do hủy bỏ tư cách thực tập của cậu là lời nói vô căn cứ."
"Sau đó tớ cũng không biết, bởi vì bọn họ đã đến văn phòng của viện trưởng để nói chuyện."
Chẳng trách La Diễm Văn hỏi Kiều Thanh Vũ mấy ngày qua có bao nhiêu người đến thăm bệnh, hóa ra là nghĩ tới chuyện này.
Mặc dù đã sớm biết việc cô có thể lấy lại chứng nhận thực tập cùng La Diễm Văn có liên quan, nhưng cô lại không biết anh đã làm nhiều như vậy. Cố Hân hít một hơi thật sâu, cảm thán nói: "Thầy La không hổ là đại thần a!"
Mấy người khác đều đồng ý gật đầu.
Sau khi cười đùa xong, Tô Tạp nghiêm túc nhìn Cố Hân cảm thán nói: "Thầy hướng dẫn thực tập có thể che chở học trò như vậy, Hân Hân, cậu thật là may mắn!"
Mặc dù các cô là học trò, thế nhưng người phụ trách hướng dẫn nghề nghiệp chính vẫn là bác sĩ chứ không phải giáo viên, trong bệnh viện cũng chỉ để cho thực tập sinh dán đơn xét nghiệm viết hồ sơ bệnh án mà không giảng giải bệnh tình của bệnh nhân. La Diễm Văn không chỉ nghiêm túc chỉ dạy, còn ở lúc cô bị hủy tư cách thực tập giúp đỡ cô, cô thật sự rất may mắn.
Mang theo sự cảm kích này, buổi trưa Cố Hân chủ động mang cơm thịt kho đến cho La Diễm Văn.
Thật ra trong số các món ăn mang đi của bệnh viện, cơm thịt kho là đắt tiền nhất, đương nhiên hương vị cũng tốt hơn nhiều so với các món ăn khác.
Tuy nhiên, khi thấy Cố Hân mang cơm thịt kho đến đặt lên bàn của La Diễm Văn, Ngô Hưng lại cười quái dị nói: "Này, tiểu Cố cô có âm mưu gì, khi cô ăn món này đều hạnh phúc đến khóc, vậy mà còn mang đến cho thầy La sao."
Cố Hân trừng mắt nhìn Ngô Hưng, chuyện đây không thể cứ để nó trôi qua được sao.
La Diễm Văn ngược lại không nói gì, ung dung mở hộp cơm thịt kho ra, thản nhiên nói: "Vậy tôi vừa vặn có thể biết được có tệ đến mức làm tôi khóc lên không."
Cố Hân: "....."
Đến giờ nghỉ trưa, trong phòng làm việc chỉ còn lại La Diễm Văn và Cố Hân, mặc dù hôm nay không phải là ca trực ban của La Diễm Văn, nhưng hồ sơ bệnh án của những bệnh nhân nhận được từ lần trước vẫn chưa được viết.
Những người trong bộ phận kiểm tra chất lượng rất bối rối, theo lời của La Diễm Văn, đó chính là một đám người không hiểu gì về y học làm loạn. Anh luôn không có kiên nhẫn với người ở bộ phận kiểm tra chất lượng, vì để tránh các cuộc kiểm tra không cần thiết, hai người bọn họ đều ở lại tăng ca.
"Thầy La, chẩn đoán đầu tiên của giường bệnh số mười là gì?" Cố Hân nhanh chóng xem quá trình mắc bệnh, phát hiện bệnh nhân giường bệnh số mười rất nhiều, cũng đều là loại bệnh nghiêm trọng, thật sự không biết đưa ra chẩn đoán đầu tiên như thế nào.
La Diễm Văn nghe vậy liền nghiêng người sang, hai cái máy tính cạnh nhau, anh kéo ghế đến bên cạnh Cố Hân rồi ngồi xuống, đọc qua bệnh án
một lần, hỏi: "Khoa của chúng ta là khoa gì?"
Cố Hân chớp chớp mắt, "Khoa chỉnh hình."
"Mặc dù anh ấy bị cao huyết áp cấp độ ba, bệnh tim mạch vành và COPD, nhưng mà tất cả các chẩn đoán đầu tiên phải được viết với các triệu chứng chính của bộ phận của chúng ta. Hiểu không?" Giọng nói trầm thấp của La Diễm Văn truyền đến, còn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.
"Đã hiểu!" Cố Hân quả quyết gật đầu.
Ngược lại là La Diễm Văn bị phản ứng của cô chọc cười, hỏi ngược lại: "Đã hiểu cái gì?"
“Nếu chẩn đoán đầu tiên là bệnh tim mạch vành, không liên quan gì đến chỉnh hình, thì trưởng khoa tim mạch có thể đến gặp chúng ta để làm phiền chúng ta, nói rằng chúng ta đang cướp bệnh nhân của khoa của bọn họ.” Cố Hân trả lời một cách dứt khoát.
"....." La Diễm Văn cũng bị cô thuyết phục rồi.
Cố Hân vừa nhịn cười, vừa đưa ra chẩn đoán sau khi cố định nội bộ về gãy xương chày bắp chân phải.
La Diễm Văn liếc nhìn cô, trong con mắt lạnh lùng kia có mấy phần buồn cười. Cố Hân cuối cùng không nhịn cười được nữa, cô quay đầu nhìn La Diễm Văn, nói: "Thầy La, cảm ơn thầy!"
La Diễm Văn khẽ giật mình, anh ta đương nhiên biết vì sao cô lại cảm ơn mình. Nhìn khuôn mặt ngọt ngào và nụ cười chân thành của cô, trong phút chốc anh cảm thấy có cái gì đó bén rễ trong tim.
Anh tới thành phố C nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu gọi điện nhờ người giúp đỡ, việc này đến chính anh còn cảm thấy buồn cười. Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng Cố Hân nghiêm túc như vậy, anh đột nhiên hiểu được mình làm vậy là có ý nghĩa gì, bởi vì, anh cảm giác thật thỏa mãn.
Nhưng mà anh bình tĩnh quay mặt đi, thản nhiên nói: "Không cần, không cô giúp tôi viết bệnh án rất bất tiện."
Hai người bận rộn đến hai giờ chiều mới viết xong toàn bộ hồ sơ bệnh án, Cố Hân thở phào nhẹ nhõm, hoạt động bả vai một chút.
“Ngày mai có mấy cuộc giải phẫu?” La Diễm Văn vuốt vuốt mi tâm, trong giọng nói hiện ra chút mệt mỏi.
"Chính chúng ta có hai cuộc, mặt khác thầy Ngô và thầy Đặng mỗi người có một cuộc. Thầy Ngô có sự giúp đỡ của chủ nhiệm. Phía bên thầy Đặng e rằng thầy phải đi." Bác sĩ Đặng còn chưa thăng chức chủ trì, chủ nhiệm cũng không yên tâm để hắn mổ chính. Cố Hân trả lời.
"Lời nói đã được ký xác nhận sao?"
La Diễm Văn hỏi về thông báo phẫu thuật cho những bệnh nhân cần phẫu thuật, Cố Hân dơ tay lấy xuống văn kiện vừa mới được in xong, "Tôi đang chuẩn bị gọi người nhà tới nói chuyện."
La Diễm Văn gật đầu.
Anh cũng giải thích cặn kẽ về quy trình chung của ca mổ và những rủi ro có thể xảy ra trong quá trình mổ cho người nhà bệnh nhân, người nhà bệnh nhân cũng ký tên bày tỏ mình đã hiểu. Bọn cô hôm nay như vậy xem như là đã tan làm.
Nhìn thấy cô đang thu dọn tài liệu bên cạnh máy tính, La Diễm Văn nhẹ giọng hỏi: "Cô biết khâu vết thương không?"
Cố Hân sững sờ, trả lời: “Tôi đã khâu hai mũi trong cuộc phẫu thuật tổng quát, nhưng mà không quá quen thuộc."
La Diễm Văn đứng dậy, cầm lấy điếu thuốc trong ngăn kéo lên, để lại một câu: "Những mũi khâu sau cùng của ca phẫu thuật ngày mai sẽ do cô khâu, cô về chuẩn bị đi."
La Diễm Văn không một tiếng động nhìn về phía cô, sau đó nhàn nhạt dời đi, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc, "Tôi trở về phòng trực nghỉ ngơi, cô có thể tan làm."
Đi đến cửa phòng làm việc hắn lại dừng chân, quay đầu lại nói: “Các cô thực tập vốn là không có tiền lương, lần sau muốn biểu đạt lòng biết ơn, thì đem mọi việc làm cho tốt là được rồi, không cần mời ăn cơm thịt kho."
Nói xong La Diễm Văn liền nhanh chân rời đi, mà Cố Hân vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, không khỏi nở nụ cười nhẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT