Cố Hân biết, việc cô bị hủy bỏ tư cách thực tập, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, việc này chắc chắn có liên quan đến Kiều Thanh Vũ.

Cô hiểu Kiều Thanh Vũ, anh ta không phải loại người vì tình yêu gặp khó khăn mà sẽ đi mua say tiêu buồn, bởi vì anh có đầy đủ thực lực và sức mạnh để có thể dùng thủ đoạn đoạt được điều anh ta muốn. Loại người này bất động thanh sắc, ngoan tuyệt, cô từng vô cùng chán ghét.

Cô đi đến hoa viên trong bệnh viện, lấy điện thoại di động ra, nhìn cái màn hình đen kịt kia nửa ngày, cuối cùng ấn ra mười một con số vô cùng quen thuộc.

Chỉ sau một hồi chuông, đã có người nhấc máy, "Hân Hân?"

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại chắc chắn và quả quyết, như đã sớm biết được cô sẽ gọi điện thoại tới.

Cố Hân cười lạnh một tiếng, cũng lười vòng vo, "Kiều Thanh Vũ, tại sao anh lại cho người hủy tư cách thực tập của tôi."

"Nguyên nhân gì không phải cô biết rất rõ sao?" Giọng nói của Kiều Thanh Vũ vẫn như trước kia lạnh lùng kiềm chế, cũng không có nửa điểm càn rỡ. "Chỉ cần cô trở về thành phố B, bất luận là tư cách thực tập, hay tư cách công tác, tôi đều có thể sắp xếp cho cô."

"Nhưng tôi sẽ không trở về thành phố B, Kiều Thanh Vũ, giữa chúng ta coi như là đã chia tay thì cũng đã từng có hơn mười năm là bạn bè, vì sao anh không thể nhìn về mặt tình cảm mà cho tôi chút tự do." Giọng nói của Cố Hân có chút run rẩy, cuối cùng không nhịn được mà nức nở nói: "Anh vì cái gì mà nhất định muốn tôi phải đi, dù chỉ là nghe được tên thì cũng không vui sao."

Kiều Thanh Vũ khi nghe đến câu cuối cùng, giọng điệu bình tĩnh của anh cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, anh kiềm chế cảm xúc của mình, gằn từng chữ hỏi: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng đi học, cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai, tất cả khiến em thống khổ như vậy sao?"

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, Cố Hân cúi đầu, nước mắt kia cũng từng giọt rơi xuống. "Nhưng ở nơi đó, sau khi tôi mười lăm tuổi, thế giới của tôi cũng chỉ có tiếng Anh cùng tiếng Đức, vô số người nói cho tôi biết, tôi chỉ có điểm này là thông minh, thi đậu vào trường cao trung trọng điểm, trường đại học tốt, mới có tư cách đứng bên cạnh anh. Cũng ở nơi đó, tất cả cố gắng cùng giãy giụa của tôi đều trở thành chuyện cười. Vì tôi thi cao trung, anh còn giấu chuyện cha tôi mắc bệnh ung thư tuyến giáp. Anh biết không, tôi chỉ cần vừa nghĩ tới tôi vì một người con trai đi thi cao trung, khi cha tôi mắc căn bệnh ung thư hiểm ác lại không có ở bên cạnh chăm sóc ông, nếu không phải mạng ông lớn, tôi sẽ không thể nhìn thấy ông lần cuối, tôi liền hận không thể giết chính mình!"

Cô mất khống chế mà nói ra tất cả, cuối cùng lại nhắc đến ký ức cô không muốn nhớ tới nhất, mặc dù những thăng trầm đó đều là kinh nghiệm của cô.

Nhân sinh của cô, tại tuổi mười lăm đã có sự thay đổi. Trước tuổi mười lăm, cô là tiểu công chúa không lo về cơm áo gạo tiền, sau tuổi mười lăm, cô là cô bé lọ lem cố gắng hướng về phía trước chỉ để nhận được sự công nhận của nhà họ Kiều.

Cố gia cùng Kiều gia vốn là ở cùng một đại viện. Tuy nhiên sau khi thấy được hoàn cảnh kinh tế, cha cô liền từ chức xuống biển, nhưng lại kiếm được sản nghiệp to lớn. Mà cha mẹ Kiều cũng là quan chức quan trọng, sự nghiệp gia đình đều thuận lợi. Quan hệ của hai nhà luôn rất tốt, con cái hai nhà cũng là tình cảm thâm sâu, đều là hiểu rõ lẫn nhau, nếu thành đôi thì cũng là chuyện tốt.

Nhưng khi Cố Hân mười lăm tuổi, việc kinh doanh của ba bị cản trở, suýt nữa phải gánh tội danh hối lộ quan viên. Cũng may có Kiều gia giúp đỡ, vì thế mà tránh được việc đi tù, nhưng sản nghiệp đều mất hết.

Sau này cha mẹ cô liền chuyển về quê hương ở thành phố C định cư, chí lớn của ba cô cũng vì tai ương lần này mà tiêu tan, từ đó sống trong cảnh nghèo khó qua ngày.

Trước đây Cố Hân vì Kiều Thanh Vũ, dù cho cha mẹ có trở về thành phố C, cô vẫn khăng khăng muốn ở lại thành phố B. Đối mặt với ánh mắt khinh miệt, cho dù mẹ Kiều, người từng đối xử với cô như ruột thịt cũng chậm rãi thay đổi mà châm chọc cô, cô cũng chọn nhẫn nại. Dựa theo kế hoạch của Kiều Thanh Vũ, cô chuyên tâm học tập, ngày ngày luyện từ đơn cùng ngữ pháp, chỉ vì thi được vào đại học tốt nhất, cuối cùng thi vào Bộ ngoại giao, trở thành một phiên dịch viên.

Nhưng nền tảng gia đình của gia đình cô đã bị mai một, và Kiều gia ngày càng có địa vị cao cũng không hài lòng khi cô trở thành vợ của Kiều Thanh Vũ. Một mực sắp xếp các buổi xem mắt cho Kiều Thanh Vũ, muốn để Vân Mạn ở cùng đại viện trở thành đối tượng hẹn hò của anh ta.

Kiều Thanh Vũ cũng không muốn bị gia đình kiểm soát, Cố Hân vô cùng tin tưởng vào năng lực của anh ta.

Nhưng vào buổi đầu thi cao trung, cô cảm thấy mình thi không tốt. Trong lòng tràn đầy phiền muộn mà tâm sự với Kiều Thanh Vũ, ai ngờ so với cô thì tâm tình của Kiều Thanh Vũ càng tệ hơn, hai người ầm ĩ một trận sau đó liền chia tay.

Ngày hôm sau, vì để dỗ dành Kiều Thanh Vũ, Cố Hân mang theo bữa sáng đến nhà trọ của Kiều Thanh Vũ, lại phát hiện Vân Mạn đang nằm trên giường của anh.

Kiều Thanh Vũ giải thích đây là do uống quá nhiều nên say rượu, mới phạm phải sai lầm lớn này.

Cô đến cuối cùng vẫn không bỏ được, cô từ khi nhận thức đã biết anh ta, từ nhỏ đã được anh ta che chở. Gia đình sa sút, cũng là do có anh ta che chở cho cô, mới khiến cho những người kia không dám có chút hành động nào. Hai người là người yêu, là người thân, làm sao có thể dễ dàng buông tay được?

Mà châm chọc là, cô cho rằng bài thi vòng đầu thi rớt, kết quả lại được hạng nhất ở bài thi vòng hai!

Cô bình tĩnh lại tiếp tục chuẩn bị thi vòng hai, nhưng có một ngày cô nhận được điện thoại của mẹ, mở miệng chính là trách mắng cô không muốn nhìn mặt cha lần cuối. Cô hoảng hốt hỏi một hồi mới biết được chân tướng, hóa ra cha cô phát hiện ra là bị ung thư tuyến giáp giai đoạn cuối, bệnh tình nguy hiểm một mực ngóng trông con gái yêu trở về.

Người có thể trả lời và xem tất cả cuộc gọi và tin nhắn của cô, ngoại trừ Kiều Thanh Vũ ra thì không còn ai khác. Cô phẫn nộ ép hỏi, Kiều Thanh Vũ mới bình tĩnh trả lời: "Em không phải bác sĩ, trở về cũng không có tác dụng gì. Anh đã cho chú Cố một khoản tiền, để chú ấy yên tâm mà chữa bệnh. Bây giờ đối với em mà nói, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là thi vào cao trung!"

Cố Hân nhớ lại cảm giác của cô khi nghe câu này, lòng cô nguội lạnh. Chàng trai mình yêu, đem người thân của mình coi như chuyện không quan trọng. Cô không nói gì, dùng tốc độ nhanh nhất mua vé máy bay, trước khi lên máy bay gửi cho anh ta một tin nhắn chia tay.

Cô một mình trở lại thành phố C và sau đó cũng không rời đi. Cứ thế hai năm đã trôi qua.

Cô nhớ đến chuyện cũ, lại không nghe thấy Kiều Thanh Vũ ở đầu kia điện thoại nói gì, cuối cùng cô đờ đẫn lau khô nước mắt, "Kiều Thanh Vũ, mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ không quay lại thành phố B. Tôi không phải là anh, có thể tỉnh táo cân nhắc nặng nhẹ."

"Hân Hân, năm đó em đã trả giá nhiều như vậy, lại từ bỏ ngay trước vòng thi thứ hai. Bây giờ em lại đu học y, gian khổ hai năm, chẳng lẽ cũng muốn bởi vì không để ý đến đại cục mà từ bỏ sao?" Giọng của Kiều Thanh Vũ đã bình tĩnh trở lại. Anh ta so với chuyên gia đàm phán không kém hơn chút nào, một lời đánh vào tử huyệt của Cố Hân.

"Nói thật, trước đây từ bỏ cơ hội thi cao trung, tôi cũng không thất vọng. Bởi vì, ngay cả người nhà của tôi lúc đó anh cũng có thể từ bỏ a." Giọng của Cố Hân có chút bất thường, giống như đang nhớ lại nỗi thống khổ của chính mình trước đây, "Bây giờ, tôi có chút tiếc nuối, dù sao đó cũng là chuyên ngành tôi yêu thích, tuy chỉ là đại học hạng ba, để vào được phải thi xếp lớp cũng không dễ dàng. Nhưng, vậy thì sao chứ?"

Đúng thế, vậy thì sao? Cô cũng sẽ không vì vậy mà thỏa hiệp.

“Tôi gọi cuộc gọi này chỉ để chắc chắn rằng người đó là anh!” Cố Hân nói khẽ, đôi mắt đen láy nhìn vào khoảng không, “Tôi biết rằng gia cảnh tôi đã làm anh thất vọng. Nhưng mà, Kiều Thanh Vũ, anh là người như vậy, khiến cho tôi càng thất vọng!"

Nói xong cô liền cúp máy.

La Diễm Văn lo lắng cô xảy ra chuyện mà đi theo cô ra ngoài, đem hết thảy mọi thứ đều thu vào mắt, dựa vào lời Cố Hân vừa nói, anh đem câu nói chắp vá lại được năm sáu phần, đáy mắt lướt qua một tia yêu thương.

Nhìn thấy Cố Hân ngồi trong vườn hoa một lúc rồi mới đứng dậy rời đi, lúc này anh mới vòng từ khu vườn đi ra. Suy nghĩ một hồi, anh lấy điện thoại di động ra tìm dãy số, "Xin chào, chú Tần? Cháu là Diễm Văn, có chút chuyện muốn nhờ chút giúp…."

Sau khi trở về nhà Cố Hân cũng không nói chuyện mình bị mất tư cách thực tập cho cha mẹ biết, cô vẫn đang suy nghĩ về cách đấu tranh để giành lại nó. Kiều Thanh Vũ chắc chắn sẽ không có khả năng phong sát cô ở cả thành phố C, cô không tin không có bệnh viện nào chịu tiếp nhận cô. Nhưng làm vậy sẽ ảnh hưởng đến La Diễm Văn làm giải phẫu, nghĩ tới đây, tâm tình cô không khỏi có chút trùng xuống.

Ngày hôm sau, cô đến trường học hỏi thăm tình hình liên quan, lại đến mấy bệnh viện xin thực tập. Nếu như không thể mang giấy xác nhận thực tập tới, cô sẽ không thể tốt nghiệp.

Ngay khi cô đang liên tiếp gặp khó khăn tại mấy cái bệnh viện, đang đúng lúc phiền muộn, thì điện thoại của La Diễm Văn gọi tới, "Cô đang ở đâu."

"Ở trên đường lớn." Cố Hân thuận miệng đáp.

La Diễm Văn cũng bị lời nói của cô làm nghẹn họng một lúc, mới nói: "Đến phòng làm việc của viện trưởng, nhanh lên."

Cố Hân không phải là một tên ngốc, cô đã biết được từ miệng của La Diễm Văn bước ngoặt của vấn đề, không cần hỏi lý do, cô đã vội vàng đồng ý.

Lúc cô lòng như lửa đốt đuổi tới phòng làm việc của viện trưởng, La Diễm Văn đang đứng ở cửa đợi cô. Vẫn mặc áo sơ mi được là tỉ mỉ, dáng người cao gầy, ánh mắt sắc bén, rất có phong thái của một bác sĩ.

La Diễm Văn liếc nhìn mồ hôi trên trán cô, sau đó xoay người mở cửa phòng làm việc của viện trưởng, "Theo tôi đi vào."

Có một người đàn ông trung niên lịch lãm ngồi sau chiếc bàn lớn, Cố Hân vừa nhìn thấy liền chào hỏi: "Viện trưởng Lậ, xin chào."

Viện trưởng Lâm gật đầu nhìn Cố Hân một cách rất ân cần, sau đó quay sang nhìn về phía La Diễm Văn đang ở bên cạnh, cười nói: "Cô gái này chính là người đã phạm lỗi trong việc thay thuốc sao?"

La Diễm Văn nhướng mày không đồng ý với lời nói này, "Viện trưởng, học trò của tôi làm sao có thể mắc sai lầm trong việc thay thuốc này. Video ngài vừa xem đã rất rõ ràng, vết thương bị nhiễm trùng không thể trách học trò của tôi."

Lâm viện trưởng dơ tay lên tựa như đầu hàng, cười nói: "Được được được, tôi hiểu rồi, loại chuyện nhỏ nhặt này cậu tìm tôi là được rồi, hà tất gì còn phải tìm đến lão Tần."

La Diễm Văn cũng cười, mang theo mấy phần hững hờ xưa nay vốn có, "Tôi đây không phải là sợ ngài khó xử hay sao."

Chẳng lẽ như này ông sẽ không khó xử sao? Viện trưởng Lâm hung hăng mắng trong lòng. Hai đại gia, một người muốn hủy bỏ tư cách thực tập của cô nhóc này, một người lại muốn bảo vệ tư cách thực tập của cô nhóc này. Hắn không khỏi nhìn Cố Hân thêm lần nữa, có chút không biết phải làm sao, thật không biết cô nhóc này làm thế nào mà lọt được vào mắt xanh người ta, đây chính là lần đầu tiên lão La sử dụng quan hệ từ khi đến thành phố C.

Sau một lúc lâu, viện trưởng thở dài một tiếng, "Tiểu Cố, cô tiếp tục thực tập. Chuyện ngày hôm qua, chỉ là hiểu lầm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play