Cố Hân nhận ra La Diễm Văn không thận trọng giống đa phần các bác sĩ hiện nay. Nhìn anh có vẻ khiêm tốn nhưng sâu bên trong lại rất cao ngạo. Đương nhiên điều này cũng rất dễ hiểu. Một người đàn ông mới trẻ tuổi mà đã có thể trở thành một bác sĩ có tiếng trong ngành, tất nhiên có quyền để kiêu ngạo.

Không phải ai cũng có thể không quan tâm đến thu nhập của bản thân mà tập trung làm tốt chuyên môn, chí ít thì Cố Hân chưa thể làm được điều đó. Cho dù cô có lấy được thành tích chuyên môn loại xuất sắc, đồng thời vượt qua được kì thi đầu tiên của Bộ Ngoại Giao thì cô cũng không thể không để tâm dù chỉ là một chút.

Nhớ tới chuyện cũ, bước chân của Cố Hân chậm rãi dừng lại.

Lúc Cố Hân còn đang thất thần thì có một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô, tựa như đang bảo vệ cô mà cũng tựa như mây mù. Cũng giống như rất nhiều năm về trước!

“Hân Hân, chúng ta cùng nói chuyện đi.” Ánh mắt của Kiều Thanh Vũ ôn nhu nhưng lại mang theo chút mệt mỏi.

Cố Hân nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến mười hai giờ. Cô nói với Kiều Thanh Vũ: “Anh chờ tôi một chút.”

Sau đó Cố Hân nhanh chóng chạy vào văn phòng đặt hồ sơ bệnh án xuống, lại nói với La Diễm Văn một tiếng, cô cầm theo túi đi ra: “Đi thôi, gần bệnh viện có một nhà hàng tây . Tôi nhớ là anh luôn thích ăn đồ tây vào bữa trưa.”

Trước đây mỗi lần Cố Hân nhìn thấy Kiều Thanh Vũ là một mực bài xích. Nhưng hôm nay thái độ của cô đối với anh ta lại vô cùng bình thản làm cho Kiều Thanh Vũ có chút kinh ngạc.

Dường như Cố Hân cảm nhận được sự kinh ngạc của Kiều Thanh Vũ, cô nhìn gương mặt điển trai của anh ta, cô nhẹ nhàng nở nụ cười: “Sáng nay thầy La đã phê bình tôi không chuyên nghiệp cũng không thành thạo hay tự tin như lúc phiên dịch song ngữ. Người khác đều dùng năm năm để học đại học ngành y, mà tôi chỉ là bất chợt thay đổi ý định nên chỉ học trong vòng hai năm. Tôi chính xác là không đủ tự tin nên khó trách có chút trốn tránh. Nhưng tôi không muốn trốn tránh anh, trước kia là tôi vì tức giận mà chia tay, bây giờ chúng ta cũng nên bình tĩnh mà nói chuyện với nhau rồi.”

Kiều Thanh Vũ dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Cố Hân. Anh ta lúc này chỉ hi vọng cô tức giận mà bài xích mình chứ không phải cô như bây giờ đang cười nói với anh ta là đã đến lúc nói chuyện rồi. Bời vì Cố Hân bình tĩnh như vậy chứng tỏ rằng lúc đầu cô chia tay với anh ta không phải vì tức giận.

Nhưng đến cuối cùng Kiều Thanh Vũ cũng không nói gì chỉ thản nhiên nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người cùng nhau bước đi mà không biết rằng ở góc đường có hai bóng người đang dõi theo nghe họ nói chuyện. Ngô Hưng nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, khoác vai La Diễm Văn, hoài nghi nói: “Này, lão La, chú cảm thấy học sinh xinh đẹp này của cháu chắc chắn từng có một đoạn tình cảm với Kiều tiên sinh.”

La Diễm Văn liếc Ngô Hưng một cái rồi hất tay ông ấy ra đi về phía trước: “Không phải chú nói đói bụng sao? Còn có thời gian ở đây nói chuyện phiếm.” Nhưng trong lòng anh lại nghĩ đến, khó trách kiến thức chuyên môn của nha đầu này lại kém cỏi như vậy, hoá ra chỉ mới học được có hai năm.

Trong khi Cố Hân và Kiều Thanh Vũ ngồi ăn ở nhà hàng Tây. Cô không cần nghĩ ngợi mà gọi những món anh ta thích. Lúc này một tia sáng loé lên từ trong ánh mắt Kiều Thanh Vũ.

Cho dù khoảng cách hai năm giữa hai người họ có bao nhiêu hiểu lầm và thăng trầm, Cố Hân vẫn nhớ tới sở thích của Kiều Thanh Vũ, liệu đây có phải là dấu hiệu cô vẫn còn yêu.

Kiều Thanh Vũ dường như có thêm động lực, sau khi người phục vụ cầm tờ gọi món rời đi. Đôi mắt Kiều Thanh Vũ sáng rực nhìn chằm chằm Cố Hân: “Hân Hân, theo anh trở về thành phố B đi.” Dừng lại một chút anh ta tiếp tục nói: “Cho dù em không thích làm phiên dịch viên cũng có thể đến thành phố B làm bác sĩ.”

Cố Hân ngơ ngẩn nhìn người đối diện. Từ nhỏ người đàn ông này đã ưu tú, anh tuấn, là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều cô gái, trong đó đã từng có cô. Anh ta lại từng vì cô bị coi thường mà đứng ra đánh nhau một trận và từng dắt tay cô đi qua bao ngõ ngách phố phường, hình bóng và cái tên ấy đã cùng cô đi qua toàn bộ thanh xuân tươi đẹp.

Lúc này Kiều Thanh Vũ ngồi ở trước mặt Cố Hân, nói với cô rằng anh ta đồng ý nhượng bộ miễn là cô chịu trở về thành phố B.

Thế nhưng Cô Hân ngồi trầm mặc một hồi lâu lại nở một nụ cười bất lực: “Thanh Vũ, tôi sẽ không trở về thành phố B, giữa chúng ta lại càng không thể trở lại như trước nữa.”

Nghe thấy vậy khuôn mặt Kiều Thanh Vũ dần biến sắc, lúc này anh ta mới buông bỏ sự tự tôn của mình, chẳng lẽ thật sự không được sao?

Giữa hai người giờ chỉ còn một khoảng lặng.

Kiều Thanh Vũ cũng chẳng hỏi tại sao, trong lòng Cố Hân cũng biết rõ là anh ta sẽ không hỏi. Dù sao anh ta cũng là con cưng của trời, lại được tu dưỡng từ nhỏ tâm tính thanh cao. Kiều Thanh Vũ đã bỏ qua sự tự tôn một lần thì chắc chắn sẽ không vì bất cứ cái gì mà hỏi thêm một lần nữa.

Từ trước đến nay Kiều Thanh Vũ vẫn luôn cao ngạo như vậy cho dù là trong tình yêu!

Rõ ràng trong lòng Cố hiểu rất rõ về Kiều Thanh Vũ, nhưng tại sao ánh mắt cô vẫn không kìm nén nổi mà nước mắt trực chào? Cố Hân vì che giấu mà cúi đầu, ngồi im như một bức tượng.

Sau đấy hai người không trò chuyện vẫn tiếp tục im lặng như vậy. Người phục vụ mang thức ăn lên, bọn họ yên tĩnh ăn cơm, trái ngược với các thực khách đều đang nhẹ nhàng nói chuyện xung quanh.

Bữa cơm này ăn cũng không nhẹ nhàng gì. Trong đầu Cố Hân suy nghĩ không hiểu sao bản thân lại chọn đồ Tây đắt tiền này còn chẳng ngon bằng cơm thịt kho La Diễm Văn gọi cho cô.

Sau khi ăn xong, hai người lịch sự chào tạm biệt nhau. Cố Hân cất bước trở lại bệnh viện.

Còn Kiều Thanh Vũ đứng trước của nhà hàng Tây nhìn bóng lưng Cố Hân dần biến mất rồi lập tức rời đi.

Hôm nay là ca trực của La Diễm Văn, trong một ca này ước chừng có thể lên đến hai mươi bệnh nhân. Cố Hân cứ như vậy không ngừng chạy theo anh đến khoa hỏi bệnh sử và kê đơn xét nghiệm. Những bệnh nhân nhập viện cấp cứu cần phẫu thuật cô còn nhanh chóng đi thúc giục kết quả xét nghiệm máu để nhanh chóng hoàn tất ca giải phẫu.

Mãi mới có lúc rảnh rỗi một chút Cố Hân mới có thể viết hồ sơ bệnh án của ngày hôm nay.

Mở cuốn sổ trên tay, Cố Hân tìm theo số giường và tình trạng chung của bệnh nhân mà mình tạm thời ghi lại, sau khi cẩn thận nhớ lại từng chút một rồi bắt đầu gõ trên máy tính.

Mọi người đều nói, thực tập chính là học tập những thói quen tốt của giáo viên sau đó lại đem tất cả những thói quen ấy đúc kết lại rồi biến nó trở thành thói quen của chính mình.

Cố Hân học được cách sử sụng sổ tay ghi chép lại tình trạng chung của bệnh nhân trong lúc cùng thầy Nghiêm ở khoa bài tiết. Trí nhớ tốt không bằng lấy bút viết ra giấy, điều này có lợi ích rất lớn đối với việc hoàn thành hồ sơ bệnh án.

Lúc La Diễm Văn từ phòng bệnh trở về văn phòng Cố Hân mới viết xong năm hồ sơ nhập viện. Anh nhìn đồng hồ trên tường rồi nhẹ nói: “Côlàm tốt lắm, chuẩn bị tan làm đi nhé. Tôi sẽ viết phần đầu tiên của các hồ sơ bệnh án khác, cô sẽ làm hồ sơ nhập viện vào ngày mai.”

Cố Hân nhìn thời gian chợt nhận ra bây giờ đã là sáu giờ. Nên cũng đáp lại La Diễm Văn một tiếng rồi thay áo blouse, cầm theo túi liền chuẩn bị đi. Khi đi qua tà áo khoác chẳng may sượt qua làm đổ chiếc cốc trên bàn của anh, cô kêu lên một tiếng rồi vội vàng nhấc chiếc cốc lên, may mắn là nắp đã được đóng chặt không thì giờ này cô cũng thảm rồi.

Cố Hân ngượng ngùng âm thầm quay ra nhìn La Diễm Văn thật trùng hợp anh cũng quay qua nhìn cô: “Ngày nào cô không gây chuyện thì ngày đó cô không vui sao?”

Có lẽ Cố Hân đã dần hoà hợp hơn với La Diễm Văn nên không còn cảm thấy gò bó hay sợ hãi như lúc đầu nữa. Cô ngượng ngùng nhìn anh với khuôn mặt ngây thơ vô tội.

La Diễm Văn xua tay: “Được rồi, đi đi, đi đi.”

Cô Hân trong lòng suy nghĩ La Diễm Văn mới ba mươi tuổi sao lại trưởng thành như vậy. Sau đó cô nhanh chóng chào tiệm biệt anh: “Thầy La, ngày mai gặp lại nhé.”

La Diễm Văn thuận miệng đáp: “Tạm biệt.”

Lúc Cố Hân vừa bước tới cửa, giọng nói của La Diễm Văn vang lên: “Đi đường cẩn thận, đừng có mà hấp tấp hay lỗ mãng nữa.”

“Đã rõ thưa thầy.” Cố Hân vừa đi liền quay đầu lại nói thành ra suýt chút nữa thì đầm đầu va phải cô y tá chuẩn bị đi truyền nước cho giường số ba mươi bảy.

Đúng lúc y tá trực ca đêm đi vào văn phòng hỏi La Diễm Văn: “Bác sĩ La định tối nay ăn gì? Có cần chúng tôi gọi món trước giúp anh không?”

La Diễm Văn nghĩ một lúc: “Gọi giúp tôi một suất cơm thịt kho, cảm ơn nhé.”

Ngày thứ hai khi vừa vào đến văn phòng. Cố Hân đã đi kiểm tra hệ thống bác sĩ nội trú, phát hiện bệnh nhân của La Diễm Văn lại tăng lên, cô đếm cẩn thận thì nhận ra tối qua đã tăng thêm bảy bệnh nhân.

Lúc chuẩn bị giao ban, chủ nhiệm nhìn vào số lượng bệnh nhân của La Diễm Văn và Ngô Hưng cùng với một số bác sĩ khác, chủ nhiệm không khỏi cười mà nói: “Tiểu Đặng à, cháu phải cố gắng lên nhé, lão La và lão Ngô phụ trách số lượng bệnh nhân gần như gấp đôi so với mọi người đó.”

Bác sĩ Đặng tỏ ra có chút vô tội: “Chủ nhiệm ơi ,, nhiều bệnh nhân chỉ muốn bác sĩ La phụ trách, chúng cháu cũng chẳng làm gì được. Lại nói bây giờ giường bệnh khan hiếm, họ có đến chúng ta cũng không tiếp nhận được.”

La Diễm Văn cầm trên tay một tờ giấy ghi thông tin cơ bản của những bệnh nhân mới nhập viện, tâm trạng vui vẻ nói đùa cùng với mọi người: “Chắc chắn phải gọi cho phòng khám khoa chỉnh hình không thể nhận thêm bệnh nhân bởi chỉ còn phòng trực ban là còn giường.”

Mọi người phá lên cười, chỉ có Ngô Hưng là phản đối: “Đâu có đến nỗi nào nếu bác sĩ La chọn ra vài giường để xuất viện.”

Người ta đều nói mức độ hoà hợp của bộ phận trong bệnh viện tỷ lệ thuận với hiệu quả hoạt động của bộ hận này. Một tân binh như Cố Hân không biết hiệu quả hoạt động của khoa chỉnh hình tới đâu nhưng cô biết rằng các bác sĩ trong khoa này rất hoà hợp với các y tá, họ đều trêu đùa vui vẻ với nhau.

Từ trước đến nay mọi người đều biết các bác sĩ phẫu thuật đều rất hài hước.

Đúng tám giờ, y tá bắt đầu thay ca. Nhưng còn chưa nói xong, liền có người gõ nhẹ cửa hai cái rổi đẩy cửa mở ra.

Các bác sĩ và y tá trong phòng không khỏi quay ra nhìn chỉ thấy người phụ trách thực tập sinh khoa y tế là Dương Quyên đứng ở cửa nhìn mọi người ngượng ngùng nói: “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn ca làm việc của mọi người, tôi vừa nhận được thông báo khẩn cấp.”

Hầu hết những người trong bộ phận y tế đều là những người có quan hệ, không nên đắc tội. Chủ nhiệm ra hiệu cho y tá đứng cạnh cửa mời cô ấy vào rồi nói đùa: “Có lãnh đạo đi kiểm tra công việc thật sự rất vinh hạnh. Có thông báo gì mời cô nói cho mọi người cùng biết.”

Dương Quyên đi tới, ánh mắt tìm kiếm ai đó, cuối cùng nhìn đến Cố Hân: “Tiểu Cố, cháu bị loại khỏi kỳ thực tập, hồ sơ đã được trả lại cho trường học. Thật tiếc vì cháu phải rời khỏi bệnh viên sau khi trả giấy chứng nhận thực tập.”

“Cô Dương cho em hỏi tại sao em bị loại khỏi kỳ thực tập mà không có bất cứ một ly do gì?” Cố Hân không hiểu nổi chuyện này nên tức giận.

“Đây là thông báo phía trên đưa ra, có thể liên quan đến bệnh nhân người Đức nhiễm trùng vết thương vào hôm qua.” Bên trong thông báo cũng không đề cập đến lý do Cố Hân bị loại khỏi kỳ thực tập, thế nhưng bệnh nhân người Đức kia dù sao cũng được điều trị tại bệnh viện trọng điểm, chuyện vết thương của ông ta bị nhiễm trùng cả khoa đều biết. Dương Quyên tự nhiên là nhớ ra điểm mấu chốt này.

Cố Hân mím chặt môi không nói gì. Cô không ngốc nên tự biết được bên trong việc này không đơn giản đến vậy.

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn lên người Cố Hân. Ánh mắt họ có người thương hại, người thì thương cảm. Cố Hân không thích những ánh mắt này nên cầm theo điện thoại đi thật nhanh ra khỏi văn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play