Thùng sữa bò Vượng Tử này đến từ khoa hô hấp, bác sĩ khoa nội có nhiều, trực ca đêm đều muốn uống cái gì đó. Nhắc đến cũng lạ, chỉ cần có bác sĩ nào đó uống sữa bò Vượng tử là ca trực tối hôm đó có đủ loại chuyện xảy ra, bệnh nhân nhiều không làm hết. Loại chuyện này xảy ra nhiều lần, sữa bò Vượng Tử cùng dần trở thành một loại ma chút. Chủ nhiệm khoa hô hấp nghe thấy mấy lời này thì chê cười, trực tiếp đi mua một thùng sữa bò Vượng Tử để trong phòng trực ban. Ban đầu chuyện này cũng chỉ truyền đi trong một phạm vi nhỏ nhưng các thực tập sinh hóng chuyện quá nhiều nên rất nhanh sau đó toàn bộ các khoa có thực tập sinh trong bệnh viện đều biết, các bác sĩ tất nhiên cũng biết.

La Diễm Văn sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười. Nụ cười này của anh làm Cố Hân nhìn đến ngây người.

La Diễm Văn không cười ta, nhưng hai mắt hơi cong lên, khuôn mặt dãn ra. Cặp mắt phượng khẽ nhướng lên làm giảm bớt mấy phần lạnh lùng hàng ngày, lại thêm mấy phần ôn hòa.

Cố Hân sững sờ nhìn anh cười, mặc dù ngày thường La đại thần vẫn thích vui đùa với mọi người nhưng kiểu cười ngoài mặt kia không thể nào so sánh được với ý cười bây giờ, cảm giác xa cách ngày thường đã bị nụ cười như gió xuân này của anh đánh tan rồi. Cô đảm bảo, sinh vật giống cái trong bệnh viện này, từ bà cụ tám mươi tuổi đến đứa trẻ tám tuổi đều chết mê khi thấy nụ cười này.

“Ánh mắt này của cô có ý gì?”

Cố Hân lấy lại tinh thần mới phát hiện ra La đại thần đã thu lại nụ cười, anh đang nhướng mày nhìn cô, ngữ khí không hề nghiêm khắc, ngược lại có mấy phần hứng thú.

“Tôi nghĩ đến cái bát quái mà bệnh viện mình đang lưu truyền.” Cố Hân ngồi nghiêm chỉnh lại, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

La Diễm Văn đốt một điếu thuốc, lơ đãng hỏi: “Bát quái gì?”

“Nghe nói mỗi khi có bác sĩ mới đến bệnh viện, người đó thường đến gây rắc rối cho các chủ nhiệm khoa.” Cố Hân nhịn cười ngắm nhìn một bên mặt của La Diễm Văn. Cô thấy anh hơi nhíu mày, giống như có mấy phần kinh ngạc, sau đó mới tiếp tục nói: “Bởi vì các bác sĩ và y tá nữ chưa lập gia đình trong bệnh viện mình đều chạy tới yêu cầu chủ nhiệm giúp bọn họ làm mai.”

Thấy cô cười ranh mãnh, La Diễm Văn tất nhiên hiểu người cô đang nói chính là anh. La Diễm Văn hít một ngụm khói, cười cười, thân thể cũng nghiêng về phía trước, học theo dáng vẻ của cô mà nói: “Cô nghĩ rằng mấy bác sĩ và y tá chưa lập gia đình đều vì khuôn mặt của tôi mà đến giật dây chủ nhiệm khoa mình để ông ấy làm mai cho họ?”

Bởi vì khuôn mặt? Cố Hân bị anh hỏi ngược lại thì sững sờ trong giây lát. Cô vô thức ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt của anh, đôi mắt đen nhánh sáng tỏ, đuôi mắt hơi chếch lên, mũi cao thẳng. Nếu dựa theo nghệ thuật thì có thể gọi là mày kiếm mắt sáng, còn ở thời hiện đại thì hay dùng từ anh tuấn bất phàm. Còn có thân phận bác sĩ khoác áo blouse. Trên thực tế mặc áo blouse không giống như trong phim truyền hình là chân dài eo thon, nhưng người trước mặt này mặc lên thì hiệu quả cũng không hề kém minh tinh một chút nào.

Cố Hân do dự nửa ngày, cân nhắc nói: “Không phải là vì khuôn mặt của anh thì chẳng lẽ là thân hình của anh à?”

“Khụ khụ.” La Diễm Văn bị câu nói đột ngột này làm sặc, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô một cái. Cô bây giờ cũng to gan quá rồi, chẳng những biết cách nói đùa còn học được cách chiếm tiện nghi từ anh.

La Diễm Văn nhấn điếu thuốc vừa hút xong vào chiếc cốc dùng một lần, anh thản nhiên nói: “Thân hình của tôi? Chẳng lẽ cô đã thấy rồi?”

Làm một bác sĩ khoa ngoại, lại là một bác sĩ nam khoa ngoại làm sao có thân hình mềm mại giống như con gái được.

Cố Hân nghe thấy thì đỡ chán, quả nhiên không có việc gì làm. Đầu cô bị nước vào rồi mới so ‘thịt’ với một bác sĩ ngoại khoa.

Cô xám xịt đứng dậy, cầm lấy chiếc cốc dùng một lần trên tay La Diễm Văn bị vứt. Bây giờ văn phòng đang đề xướng không khói thuốc, ở trong văn phòng không cho phép hút thuốc nên tất nhiên cũng không có gạt tàn. Hiện tại cô đang giúp lãnh đạo trực tiếp của mình đi tiểu hủy chứng cứ.

Thấy cô bật máy tính lên chuẩn bị viết bệnh án, La Diễm Văn cười đưa điện thoại cho cô, “Tối nay muốn uống cái gì?”

Cố Hân nghi hoặc ngẩng đầu, La Diễm Văn thản nhiên nói: “Trước giờ tôi không bao giờ phải mang thực tập sinh làm ca tối cả, nhưng mà các nữ bác sĩ trực ca tối thường thích ăn đồ ăn vặt uống nước, cô không có thói quen này à?”

Thật ra đến bây giờ tôi mới làm qua ở hai phòng ban nhỏ mà thôi… Cố Hân thầm chửi bậy.

Thấy Cố Hân không nói gì, La Diễm Văn cho là cô đang xấu hổ, trực tiếp cầm điện thoại về, “Nếu cô không đặc biệt muốn uống cái gì, vậy tôi chọn cho cô giống của tôi nhé.”

Cố Hân thở dài một hơi, cô đương nhiên không có ý kiến gì rồi. Trên thực tế, từ đầu anh vẫn luôn rất ôn hòa, nên lâu dần cô không còn cảm thấy khẩn trương khi đối mặt với anh nữa như trước nữa. Nhưng mà… trước giờ La đại thần trực ban đều không mua đồ uống gì, giờ anh đặt đồ uống… Có thể uống không?

La Diễm Văn một bên đặt giao hàng, lúc lơ đãng nhìn lướt qua Cố Hân một cái, thản nhiên nói: “Cố Hân, thật ra đồ uống tôi gọi cũng không tệ lắm đâu.”

… Vâng? Cố Hân khó hiểu mở mắt nhìn anh.

“Cho nên cô không cần bày ra bộ dạng bồi quân tử như thế, đồ uống tôi đặt sẽ không độc chết cô được đâu.” La Diễm Văn tiếp tục nói.

Cố Hân yên lặng quay đầu, vụng trộm lấy điện thoại ra xem, nét mặt cô có biểu lộ ra như vậy sao?

Liếc thấy động tác nhỏ của cô, khóe miệng La Diễm Văn lơ đãng cong lên.

——

Cố Hân vừa viết xong hai cái bệnh án thì có một y tá bước vào văn phòng, “Bác sĩ La, có bệnh nhân.”

La Diễm Văn vội vàng đứng lên, Cố Hân nhìn thấy thế cũng đứng lên theo, cô thầm nghĩ có phải vừa rồi La đại thần đặt sữa bò Vượng Tử cho cô không thế, sao chưa gì đã có bệnh nhân đến rồi.

Mi tâm La Diễm Văn run rẩy, vừa đi vừa nói: “Tôi không đặt Vượng Tử.”

Cố Hân cúi đầu không nói gì, tiếp tục soi gương bằng điện thoại, chẳng lẽ trên mặt cô viết rõ hai chữ u oán à? Hay là La đại thần có thuật đọc tâm?

“Người bệnh tám mươi bảy tuổi, được đưa vào cấp cứu trong tình trạng xương quai xanh bên trái bị gãy.” Y tá chỉ vào một cáng cứu thương và nói với La Diễm Văn, đồng thời đưa cho anh xem kết quả chụp X-quang.

La Diễm Văn tiến lại gần kiểm tra cơ thể nhưng vừa đụng vào làn da của bệnh nhân, anh đã cau mày, “Bệnh nhân rất nóng sao, sao chảy nhiều mồ hôi như vậy?”

Bên cạnh xe cáng cứu thương có hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang đứng, một trong hai người vậy vàng gật đầu nói, “Đúng vậy, bác sĩ, trước khi cha tôi đến bệnh viện đã ngủ rồi, từ lúc đấy ra một thân mồ hôi như này.”

La Diễm Văn hơi gật đầu, sờ lên xương quai xanh trái của bệnh nhân, “Rất đau à?”

Cặp mắt đục ngầu của người bệnh nhìn anh, ông lắc đầu, “Không đến nỗi rất đau, chỉ hơi khó chịu thôi.”

La Diễm Văn lấy tấm phim chụp ra xem một chút rồi lại nói: “Gần đây ông có cảm thấy khó chịu chỗ nào khác không?”

“Ho khan, có đờm, cơ thể luôn cảm thấy nóng.”

Cố Hân nhận lấy phim chụp trong tay La Diễm Văn, giơ lên phía có ánh sáng nhìn một chút. Gần đây cô được La Diễm Văn điên cuồng đốc thúc học bù nên khi nhìn thấy tấm phim X-quang này cô nhận ra xương quai xanh bên trái không có vấn đề gì cả, cô cảm thấy phần ngực có vấn đề nhưng không dám khẳng định. Nghe thấy La Diễm Văn hỏi bệnh nhân như vậy, mà câu trả lời của bệnh nhân cũng xen lẫn mấy tiếng ho khan, cô không khỏi chen lời nói: “Sốt cao bao nhiêu độ vậy?”

Con trai người bệnh kia trả lời thay: “Cũng không cao lắm, khoảng chừng 37.8 độ, không bao giờ vượt quá 38.”

Cố Hân gật đầu, trong tim có khó chịu, sốt nhẹ, chụp X-quang cho thấy có những bóng đen nhỏ, biên giới mơ hồ. Xem ra bệnh nhân này đến nhầm khoa rồi.

Thấy Cố Hân cũng đang suy nghĩ, La Diễm Văn biết cô cũng đã nghĩ ra vấn đề rồi, “Đi gọi bác sĩ của khoa bệnh truyền nhiễm đến hội chẩn đi.”

“Ài, đây là ý gì, bác sĩ, vì sao phải bảo bác sĩ khoa bệnh truyền nhiễm đến? Cha tôi bị gãy xương quai xanh mà.” Người nhà của bệnh nhân không hiểu, ánh mắt nhìn về phía La Diễm Văn càng không thân thiện, ngay cả thanh âm cũng cao hơn mấy phần, “Anh cũng đừng lừa chúng tôi, gãy xương làm sao có thể trở thành bệnh truyền nhiễm được.”

La Diễm Văn phất tay, không chút hoang mang nói: “Tôi không lừa các anh, trong văn phòng có máy đọc phim, tôi đưa các anh đi xem.”

Bố trí phòng bệnh cho bệnh nhân xong, La Diễm Văn quay lại văn phòng và chỉ vào phần xương quai xanh trên tấm phim X-quang, anh giải thích: “Xương quai xanh của cha các anh bị gãy cũng không gây tổn thương thương đến mạch thần kinh. Tôi lấy tư cách là một bác sĩ chuyên nghiệp đề nghị không cần làm phẫu thuật, chỉ cần cố định lại xương rồi ở nhà tĩnh dưỡng là được. Huống chi bệnh nhân đã tám mươi bảy tuổi, làm phẫu thuật có hơi nguy hiểm, không dám chắc có thể thành công hay không.”

Hai người đàn ông đứng tuổi là người nhà bệnh nhân cũng nửa tin nửa ngờ, “Gãy xương mà không cần làm phẫu thuật? Anh đùa với tôi đấy à? Tiền phẫu thuật nhà chúng tôi vẫn chi được, chỉ cần cơ thể của cha tôi có thể tốt lên. Anh không cần tiết kiệm tiền thay chúng tôi.”

Cố Hân đứng một bên vừa nói chuyện điện thoại xong nghe thấy thế thì dở khóc dở cười, người bệnh bây giờ không tin tưởng bác sĩ đến mức này cơ à? Tiết kiệm tiền cho các người mà còn không vui.

Hiển nhiên là La Diễm Văn đã từng thấy đủ loại bệnh nhân, anh vẫn giữ biểu cảm nhàn nhạt trên mặt, “Có làm phẫu thuật hay không, đương nhiên quyết định là ở gia đình các anh. Tôi lấy thân phận là một bác sĩ và là người có chuyên môn để dự đoán hậu quả trước, để mọi người có thể suy xét cho kỹ.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Nhưng mà tôi gọi các anh vào văn phòng để nói chuyện không chỉ vì vấn đề phẫu thuật. Tôi nhận thấy ở trên người cha các anh còn có vấn đề khác càng gấp gáp hơn. Cha các anh xuất hiện tình trạng sốt nhẹ kéo dài, hơn nữa sau khi ngủ còn chảy nhiều mồ hôi như vậy, y học người ta gọi là mồ hôi trộm. Trên phim chụp cho thấy ở có những mảnh tối nhỏ ở phần ngực của bệnh nhân nên tôi đang nghi ngờ người bệnh bị lao phổi. Cần gọi bác sĩ khoa bệnh truyền nhiễm đến hội chẩn một chút. Nếu tình thế bắt buộc, tôi đề nghị các anh chuyển bệnh nhân đến khoa truyền nhiễm để tiện trị liệu.”

“Cái gì, sao có thể là bệnh lao phổi?” Người nhà bệnh nhân có vẻ hơi khó tiếp thu, “Trước đây không phải chỉ là bệnh lao à?”

“Không cần phải khẩn trương như vậy, y học bây giờ không như ngày xưa, bệnh lao phổi đã có cách để chữa khỏi.” La Diễm Văn hiểu rất rõ mối lo ngại của người nhà bệnh anh, anh nhàn nhạt nói ra một câu chấn an giúp họ ổn định tinh thần lại.

Nghe thấy có thể chữa khỏi, hai người đàn ông lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi giáo phó tình hình của bệnh nhân xong, đồng thời sắp xếp cho người nhà bệnh nhân đến phòng bệnh ngồi chờ. Đợi sau khi bác sĩ khoa truyền nhiễm đến hội chẩn rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng. Cố Hân nhìn đồng hồ trên tường, đã qua một giờ.

Cố Hân thở phào một hơi, đang chuẩn bị tiếp tục viết bệnh án, cửa văn phòng lại bị đẩy ra. Hai người đồng thời ngẩng đầu, thấy có một y tá đang đứng ngoài cửa, trên tay xách một cái túi nói: “Bác sĩ La đặt đồ uống đúng không? Đã sớm đưa đến, nhưng mà nhìn thấy anh cùng người nhà bệnh nhân đang nói chuyện nên tôi đã ký nhận giúp anh.”

La Diễm Văn đứng dậy nhận cái túi, nói một tiếng cám ơn.

Anh quay người đưa cho Cố Hân, để cô tự mình chọn trước.

Cố Hân sau khi mở túi ra liền ngây ngẩn cả người, cô ngẩng đầu ‘đầy uất hận’ nhìn La Diễm Văn, cô không nói gì, trực tiếp lấy đồ ra khỏi túi, là một hộp sữa bò Vượng Tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play