La Diễm Văn sửng sốt một chút, thấy trên bộp có dán hai chữ ‘tặng phẩm’ thì không khỏi dở khóc dở cười nói: “Xem ra đúng là ý trời.”
Rõ ràng là họ không đặt sữa bò, giờ lại có sữa bò làm tặng phẩm, đây còn không phải là ý trời sao?
Nhưng mà không đúng lắm, bọn họ đặt hai phần đồ uống mà cũng có tặng phẩm. bây giờ các cửa hàng bên cạnh bệnh viện cũng cạnh tranh lớn đến mức này à?
Cố Hân cầm lấy đồ uống và nhìn qua giá cả một chút, quả nhiên… Một ly nước ba mươi tư tệ, La đại thần đặt toàn đồ đắt, khó trách người bán hàng còn đưa thêm tặng phẩm.
Cô còn đang phiền muộn không biết phải xử lý cái hộp sữa bò Vượng Tử ‘không rõ ngụ ý’ này như nào, La Diễm Văn đã trực tiếp cầm lấy hộp sữa bò – rồi trực tiếp bỏ vào ngăn kéo của Ngô Hưng.
… Cố Hân trợn tròn mắt.
“Thầy Ngô của cô đã nhận hết tiền thưởng của tháng trước rồi.” La Diễm Văn bày tỏ đây là việc đương nhiên.
Cho nên anh đặt hộp sữa bò tượng trưng cho một ca tối không yên bình vào ngăn bàn người ta để cho người ta bận rộn hơn, sau đó tăng thêm tiền thưởng tháng này cho anh? Cố Hân không đành lòng quay mặt ra chỗ khác, đã có thể tưởng tượng ra biểu cảm hỏng mất của thầy Ngô rồi.
Sau đó mọi chuyện bình yên, hai người một người viết bệnh án, một người xét duyệt bệnh án. Đến lúc Cố Hân ngẩng đầu lên đã là mười một rưỡi.
Thời điểm gian nan nhất của ca trực đêm chính là khoảng rạng sáng, dù sao đó cũng là khoảng thời gian buồn ngủ nhất, cũng là khoảng thời gian xảy ra nhiều vấn đề nhất. Người hiện đại đều có thể thức đến trước mười hai giờ, điều này không có gì kỳ lạ cả.
La Diễm Văn đã dừng xét duyệt bệnh án từ sớm, thấy cô đẩy ghế hoạt động gân cốt, anh nói: “Rất chậm, tạm thời không có việc gì, cô đến phòng trực của y tá nghỉ ngơi trước đi.”
Quả thật tối nay không tính là bận rộn, chỉ phải chuyển người bệnh bị lao phổi kia đến khoa bệnh truyền nhiễm là hết việc. Cố Hân gật đầu, uống nốt ngụm nước cuối cùng rồi chuẩn bị đến phòng trực ban rửa mặt. Cô đi tới cửa thì quay đầu lại, “Thầy La, quần áo của anh tôi để ở phòng trực ban của bác sĩ cho anh rồi, chìa khóa cũng để trong đó luôn.”
La Diễm Văn phất tay, tỏ ý đã biết.
Cố Hân nhìn áo sơ mi một màu trên người La Diễm Văn, cô không khỏi nghĩ đến bộ đồ mà cô cầm đến cho anh. Kiểu dáng và màu sắc đều khác xa so với những đồ anh thường mặc, nhưng mà treo trên móc áo ở ký túc xá của La Diễm Văn chứng tỏ là anh cũng thích đúng không?
… Mong là sẽ thích?
Sau khi Cố Hân rửa mặt xong thì cũng quên luôn chuyện này, tất nhiên cô cũng không biết La Diễm Văn nhìn thấy bộ quần áo đó trong lòng có bao nhiêu bất đắc dĩ. Ban công ký túc xá của anh treo nhiều quần áo như vậy, tại sao nha đầu này lại chọn cho anh cái áo sặc sỡ nhất.
Đêm nay dễ dàng hơn nhưng gì Cố Hân tưởng tượng rất nhiều, ít nhất thì cô có thể an ổn ngủ đến thẳng sáu rưỡi sáng hôm sau.
Ngược lại, La Diễm Văn bị y tá gọi lên hai lần, đều là vì vết thương sau khi phẫu thuật bị đau, không thể chịu nổi. Anh phải đến tiêm thuốc giảm đau cho bệnh nhân. Sau khi anh trở lại phòng trực ban thì điện thoại đột nhiên rung lên. Người gửi là một dãy số lạ, nội dung chỉ có ba chữ ‘La Diễm Văn’. Anh vừa nhìn đã biết là ai gửi.
La Diễm Văn ngồi yên lặng trong phòng trực ban một hồi lâu, anh vô thức sờ tay vào túi áo tìm thuốc lá lại phát hiện trong túi áo blouse chỉ có búa gõ và bút. Anh thở dài, cởi áo blouse ra rồi nằm xuống giường.
Nha đầu Cố Hân còn biết chuyện cũ không cần nhắc đến, tại sao anh còn bị chuyện cũ ràng buộc cơ chứ?
Trong lòng có tâm sự, đến ngủ cũng không được. Chờ Cố Hân đẩy cửa phòng ra đã thấy La Diễm Văn ngồi ở đó hơn nửa giờ rồi.
“Thầy La, anh dậy sớm thế?” Cố Hân cảm thấy hơi kinh ngạc. Cô vừa dứt lời thì ánh mắt rơi vào bộ quần áo mà anh đang mặc, khục… Không phải bộ đồ này không dễ nhìn mà chính là so với quần áo đơn sắc anh hay mặc thì có hơi ngoài sức tưởng tượng một chút, cũng kéo hình tượng chững chạc của La đại thần xuống theo.
Nhận thấy ánh mặt cô đang nhìn quần áo của mình, La Diễm Văn hờ hững rời ánh mắt đi, “Thẩm mỹ của cô rất tốt, trên ban công của tôi treo hơn mười cái áo, hết lần này đến lần khác cô lại chọn cái áo tôi gần như không bao giờ mặc.”
Cố Hân nín cười: “… Tôi thấy nó được treo ở ban công, hơn nữa tôi vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy cái áo này, cảm thấy đây là duyên phận.”
“Vậy sao cô không nhìn vải chống bụi treo bên ngoài cái áo này.” La Diễm Văn giương mắt lên, hờ hững nói. Không biết là tự giễu hay là đang trêu cô.
Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là thấy. Nói nhảm, trong một đống áo sơ mi đơn sắc tự nhiên xuất hiện một cái áo sơ mi nền đen có hoa ở trên, làm sao không bắt mắt cho được?
La Diễm Văn cũng không xoắn xuýt vụ quần áo quá lâu vì hôm qua anh trực ca tối nên bây giờ có thể ra về. Anh cầm túi tiền ở bên cạnh lên, “Sáng nay muốn ăn gì?”
Cố Hân cảm thấy sửng sốt nhất thời, giống như về lại khoảng thời gian đại học, ngoại trừ lên lớp chính là thảo luận với bạn cùng phòng về vấn đề tam sinh của con người, sáng ăn gì, trưa ăn gì, tối ăn gì. Huống chi hôm nay giáo viên hướng dẫn của cô còn mặc một bộ quần áo sặc sỡ như này, nhìn trẻ hơn rất nhiều so với hình tượng bác sĩ chững chạc hàng ngày, điều này khiến cô có cảm giác gặp lại bạn học.
La Diễm Văn lấy tiền quơ quơ trên không trung, nửa ngày sau cũng không có người đến lấy. Vừa ngẩng đầu đã thấy nha đầu này lại ngẩn người, “Nếu cô còn ngẩn người trên bàn mổ sẽ chết người đó.”
Cố Hân lúng túng lấy lại tinh thần, thật sự là thất sách, lại thất thần ngay trước mặt La đại thần.
Thấy La Diễm Văn đưa cô một trăm, Cố Hân vội vàng khoát tay, mua một bữa sáng làm gì tốn nhiều tiền như thế, có lẽ đến cả ông chủ tiệm cũng chẳng muốn bán, “Tôi có tiền lẻ.”
La Diễm Văn vẫn không thu hồi lại, thình lình nói: “Thực tập như cô có tiền lương à?”
Cố Hân bỗng nhiên trừng mắt, đương nhiên là không có tiền lương, người không học y chuyên nghiệp thì lại càng không có.
“Không có tiền lương, vẫn phải dùng tiền của cha mẹ, giúp tôi làm việc chẳng lẽ tôi còn để cô bỏ tiền ra mua bữa sáng.” La Diễm Văn nói xong trực tiếp nhét tiền vào tay cô, “Mua hộ tôi bát mì.”
Cố Hân hơi choáng váng, sau khi ra khỏi văn phòng cô mới nhớ ra, cô làm việc không tệ, nhưng mà anh cũng đã dạy cho cô rất nhiều thứ không có trong sách, mời anh ăn một bữa sáng có làm sao đâu.
Đâu ra kiểu ăn nói vụng về như vậy, mọi việc qua rồi mới nhớ ra phải đáp lại như nào cho hợp lý. Bây giờ quay lại lý luận với anh thì có hơi ngốc một chút, cô thở dài, cầm tiền ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Đuổi Cố Hân đi, La Diễm Văn cúi đầu bật cười, tâm tư của nha đầu này đều viết hết trên mặt, dù sao thì mới chỉ là một sinh viên, tính cách vẫn còn đơn thuần, chưa từng nghĩ đến việc bọn họ được trả tiền mỗi khi dẫn dắt thực tập sinh. Lùi một vạn bước mà nói, những bác sĩ này đã làm việc thì làm gì có chuyện để thực tập sinh trả tiền?
Anh chậm rì rì mở máy tính lên, kết quả alpha-fetoprotein của bệnh nhân giường số ba đã sớm có, gấp ba lần phạm vi bình thường. La Diễm Văn vừa nhìn bệnh án vừa tính toán, từng có tiền sử viêm gan B nhưng chưa bao giờ điều trị bằng thuốc kháng virus. Trên bệnh án cho thấy tổn có thương trong gan, phạm vi của khối u cũng tăng lên đáng kể. Theo chẩn đoán có lẽ anh ta đã bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Nghĩ đến bệnh nhân kia, La Diễm Văn không khỏi cau mày , anh đang suy nghĩ lát nữa phải nói chuyện với người nhà bệnh nhân như thế nào.
Trên bàn truyền đến âm thanh ong ong chấn động, La Diễm Văn vô thức sờ vào điện thoại của chính mình, nhưng điện thoại của anh ở trong túi, cái điện thoại trên bàn kia… Một cái ốp điện thoại màu xanh nhạt, chính là điện thoại của Cố Hân.
Điện thoại đặt dựa vào một góc trên bàn, văn phòng người đến người đi mà nha đầu này cũng không chịu chú ý bảo quản đồ vật một chút. La Diễm Văn đứng dậy cầm điện thoại của cô lên, trên màn hình vẫn còn hiện lên thông báo. Mặc dù La Diễm Văn không cố ý xem trộm nhưng mà con mắt của anh vô tình đảo qua nên đã nhìn thấy, là thông báo giục nộp học phí.
Suy nghĩ một hồi, La Diễm Văn đặt điện thoại của cô về vị trí cũ nhưng sau khi anh ngồi xuống thì đã di chuyển cái ghế để có thể nhìn thấy cái điện thoại.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, không phải là Cố Hân mà là Ngô Hưng. Ông ấy vừa đi vừa mặc áo blouse vào, chào hỏi cùng La Diễm Văn, “Lão La, hôm qua cám ơn cháu đã thay ca hội chú.”
La Diễm Văn thoải mái tựa vào ghế, “Không có gì, dỗ tốt bạn gái rồi chứ?”
Ngô Hưng nghe thấy vậy thì hơi híp mắt lại, “Ai hóng chuyện như vậy, việc này mà cũng truyền đến tai cậu à?”
La Diễm Văn nở nụ cười, không để ý đến ông ấy nữa. Chỉ là ánh mắt vẫn nhìn lướt qua điện thoại của Cố Hân.
Theo ánh mắt của anh, Ngô Hưng cũng nhìn về phía góc bàn, trên đó có một một cái điện thoại di động, “Điện thoại di động của ai đây, lại để ở gần cửa như vậy, không sợ bị người khác lấy mất à.”
La Diễm Văn thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Cố Hân a.”
“Điện thoại di động của Tiểu Cố, thầy giáo như cậu cũng không chịu giữ hộ một chút.” Ngô Hưng lắc đầu, giống như nghĩ tới cái gì, “Thực tập sinh lần này, dáng dấp đẹp nhất có lẽ là Tống Thiên và Cố Hân nhỉ.”
La Diễm Văn cũng không trả lời, Ngô Hưng lại lẩm bẩm nói: “Nhưng mà trên người Tống Thiên mang theo một cố ngạo khí, khiến cho người ta cảm thấy khó tiếp cận. Vẫn là Tiểu Cố nhìn thuận mắt nhất.”
La Diễm Văn không nghe nổi nữa, “Chú có bạn gái rồi, quan tâm ai đẹp hay không để làm cái gì?”
“Chỉ đơn giản là khen cô ấy đẹp thôi, cũng không có ý gì khác.” Ngô Hưng lườm anh một cái, “Những tân binh trong bệnh viện này đang nhìn chằm chằm vào cô ấy. Hôm qua, có người còn hỏi tôi xem Cố Hân có bạn trai chưa.”
Đuôi lông mày của La Diễm Văn khẽ động, nhìn Ngô Hưng giống như nhìn một con buôn, “Tống Thiên và Cố Hân đều là thực tập sinh, đều phải gọi chú một tiếng thầy đấy.”
“Lão La, ngành này của chúng ta không cần phải phân biệt như thế, chúng ta cũng chỉ tốt nghiệp trước các cô ấy mấy năm mà thôi. Nếu sau khi tốt nghiệp họ vẫn ở lại bệnh viện này thì sẽ trở thành đồng nghiệp của chúng ta đó.” Ngô Hưng cười một tiếng, “Cậu cũng đừng quên, người mới của khoa thí nghiệm cũng chỉ hơn Cố Hân nhiều nhất hai tuổi mà thôi.”
Lời này cũng là lời nói thật, vốn dĩ y học đã rất khó phân chia thế hệ. Các thực tập sinh lúc thì gọi họ là thầy giáo, chỉ cần thi xong một cái nghiên cứu sinh liền thay đổi thành sư huynh muội đồng môn.
“Trước đó không phải trong viện mình cũng có bác sĩ và thực tập sinh vừa ý với nhau sao, sau này còn kết hôn nữa.” Ngô Hưng càng nói càng kích động, “Nói cho cùng a, nghề này của chúng ta quá khó để tìm bạn gái, vẫn là nội bộ dễ dàng tiêu hóa. Nói chuyện phiếm cũng có chung đề tài, cậu suy nghĩ một chút, nếu cậu cùng người ta thảo luận về vấn đề phẫu thuật mở bụng, người khác đều ăn không ngon, nhưng những người học y thì lại khác, thậm chí còn có thể say sưa trò chuyện cùng với cậu.”
La Diễm Văn bĩu môi, cảm thấy xu hướng của cuộc nói chuyện này càng ngày càng quỷ dị. “Nếu đã như vậy, thì tại sao chú lại phải đi tìm một cô bạn gái học tài chính?”
Ngô Hưng sửng sốt một chút, sờ đầu nói: “Hàng ngày chú đi làm đã cùng cậu thảo luận về vấn đề y học rồi, thật sự không muốn tan làm còn phải tiếp tục thảo luận vấn đề này.”
Nói xong ông ấy cũng tự mình cười, giơ điện thoại của Cố Hân lên nói: “Điện thoại của Tiểu Cố chú để tạm trong ngăn bàn.”
La Diễm Văn lấy từ trong túi ra một hộp thuốc là, thấy Ngô Hưng tiện tay cất vào ngăn kéo thì không khỏi hài lòng gật đầu.