La Diễm Văn hứng thú đánh giá cô, nha đầu này nhìn qua rất ngốc nhưng thực tế lại có tính giác ngộ mạnh. Cặp mắt to tròn kia luôn rất sáng, lúc nào cũng để người khác dễ dàng nhìn thấy tâm trạng của cô.
Anh đổi tư thế ngồi để cho mình thoải mái hơn một chút, dù bận vẫn ung dung nói: “Bảo cô đi lấy cơm, còn chờ cái gì nữa vậy.”
Cố Hân lấy lại tinh thần, ‘a’ một tiếng, cô luống cuống tay chân đi xuống lấy đồ ăn được giao đến, tranh thủ quay lại hỏi: “Thầy La muốn ăn cái gì?”
Khóe miệng La Diễm Văn cong lên, “Cơm thịt kho.”
Cố Hân:...
Hiện tại anh có hơi dị ứng với món cơm thịt kho. Nhưng vì muốn gây khó dễ cho cô nên cứ đến ngày trực ban thì anh nhất định sẽ để cô gọi món cơm thịt kho.
Đến giờ ăn cơm Cố Hân mới nhớ ra một vấn đề khác. Hôm nay La đại thần thay ca đột xuất, cô không mang quần áo cùng đồ dùng cá nhân của cô, phải làm sao đây?
Có vẻ như La Diễm Văn biết cô đang nghĩ gì, anh trực tiếp đưa cho cô một chùm chìa khóa, “Tòa số ba, ký túc xá của nhân viên bệnh viện, phòng 2105. Trong ngăn tủ dưới bồn rửa mặt có đồ dùng cá nhân mới, cô lấy một bộ mang đến phòng trực ban mà dùng.”
Trên tay La Diễm Văn cầm một chiếc chìa khóa, ngay cả móc khóa cũng không có, đúng là phong cách đơn giản thường thấy của anh.
Cố Hân không nhận chìa khóa, cô nói: “Thầy La, tôi ra ngoài mua một bộ mới là được rồi.” Bây giờ là mùa đông nên không quan trọng việc tắm rửa, mua bàn chải và khăn là được.
La Diễm Văn liếc cô một cái, “Bảo cô đi thì cô cứ đi đi. Nhân tiện lấy hộ tôi một bộ quần áo đến. Thay ca tạm thời nên tôi cũng không mang theo cái gì cả.”
“Hóa ra là bảo tôi làm chân chạy.” Cố Hân lầm bầm nhận lấy chìa khóa.
La Diễm Văn đứng ngay bên cạnh, đương nhiên sẽ nghe thấy những lời cô nói rất rõ ràng. Anh nhíu mày nở nụ cười, thầm mắng một tiếng đồ ngốc.
Cửa phòng thay thuốc bị người ta mở ra, Tô Tạp đang chuẩn bị thay đồ đi về. Thấy Cố Hân vẫn đang ngồi viết bệnh án, cô ấy hiếu kỳ hỏi: “Bệnh án của cô viết không xong à? Sao vẫn ở đây?”
“Không phải đâu.” Cố Hân ngẩng đầu lên từ trong đống bệnh án. Mặc dù nói thời gian thực tập chit chuyên viết bệnh án và dán nhãn hóa nghiệm nhưng ơt khoa ngoại thì không đến mức đó, “Hôm nay thầy Ngô gọi điện đến nhờ thay ca hộ.”
Tô Tạp đồng tình nhìn Cố Hân, “Hiểu, cô phải ở lại trực ban.”
Cố Hân nhún vai, chính cô ngược lại không cảm thấy mình đáng thương. Được trực ban cùng La đại thần, tuyệt đối là kích động.
La Diễm Văn đến cửa phòng làm việc, quay đầu gọi Cố Hân: “Đi, đi kiểm tra phòng thôi.”
Dựa theo thói quen của La Diễm Văn, nếu phải trực ban thì lúc tan tầm anh sẽ đi kiểm tra phòng một lần, nếu không có tình huống đặc thù gì thì trước khi đến phòng trực ban để nghỉ ngơi sẽ đi kiểm tra thêm lần nữa. Những người đã làm phẫu thuật và những người ngày mai chuẩn bị làm phẫu thuật đều cần quan tâm đặc biệt.
“Bác sĩ La, bác sĩ Tiểu Cố, hai người lại phải trực ban à?” Một bệnh nhân đang trong thời gian hồi phục sau khi phẫu thuật cố định xương nằm trên giường hỏi hai người.
“Đúng vậy.” La Diễm Văn chắp tay ở phía trước, nhàn nhạt đáp lại. Cố Hân cũng cười với người bệnh đó, có vẻ tâm trạng của cô rất tốt.
Nhiều khi các bệnh nhân đều không để các thực tập sinh vào mắt. Điều này không hề kỳ quái gì, dù sao họ cũng không có bằng cấp gì. Thế nhưng nếu giáo viên hướng dẫn coi trọng học sinh đó, nghiêm túc coi họ như một bác sĩ để bồi dưỡng thì các bệnh nhân cũng sẽ đối xử khác với bọn họ.
Kiểm tra phòng xong, cơm tối cũng được đưa đến. Trong lòng Cố Hân vẫn còn sợ hãi nhìn cơm thịt kho của La Diễm Văn, cô không hề muốn ăn món này.
La Diễm Văn đang cúi đầu cầm đũa, dư quang liếc nhìn ánh mắt của Cố Hân, khóe miệng của anh không khỏi nhếch lên. Anh quay sang hỏi cô: “Làm sao thế, muốn ăn thử món này à?”
Cố Hân sững sờ một lúc rồi lắc đầu như trống bỏi.
La Diễm Văn cười cười, “Ăn cơm xong rồi đến ký túc xá của tôi lấy đồ đi, thuận tiện lấy hộ tôi một bộ đồ sạch sẽ ở ban công mang tới đây.”
Cố Hân gật đầu, chỉ cần anh không đề cập đến món cơm thịt kho thì lấy gì cũng được.
Nhưng mà sau khi đến ký túc xá thì cô lại gặp phải mấy người quen, Cố Hân cảm thấy mình đến đây lấy đồ là một hành động sai lầm. Sau khi chạm mặt với chủ nhiệm khoa thì cô càng thêm hối hận.
“Tiểu Cố, sao cháu lại đến đây?” Cố Hân là một thực tập sinh khá nghiêm túc học tập, chủ nhiệm khoa hô hấp có ẩn tượng với cô.
Cố Hân ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của chủ nhiệm khoa hô hấp, cô ngập ngừng nói: “Thầy La thay ca tạm thời nên để cháu đến đây lấy quần áo.”
Chủ nhiệm khoa hô hấp nhìn thấy chìa khóa trong tay Cố Hân, trêu chọc nói: “Điều đó quả thật không dễ dàng gì, từ khi tiểu tử kia đến bệnh viện, chú còn chưa thấy có cô gái nào bước vào ký túc xá của nó.”
“Thầy La giống như không quá thích dạy con gái.” Cố Hân vô cùng tự nhiên đáp.
Chủ nhiệm cười cười, “Khoa chỉnh hình của mấy người là khoa của hòa thượng, bình thường đều phải nâng lên mới có thể phẫu thuật được. Sức khỏe của con gái làm sao được như con trai?”
Cố Hân nghe thế mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hóa ra La đại thần vì nguyên nhân này nên mới không thích dạy thực tập nữ? Vậy bây giờ anh nghiêm túc dạy cô như thế… Là bởi vì cô lưng hùm vai gấu, thích hợp với việc mang nặng? Khuôn mặt Cố Hân như bị sát đánh, run rẩy cúi đầu nhìn lại thân hình của mình một chút. Mặc dù không trước sau lồi lõm như Tống Thiên nhưng cũng không đến nỗi để La đại thần nghĩ cô hợp với chuyện mang nặng mà?
Chủ nhiệm khoa hô hấp thấy sắc mặt của cô gái này đổi màu liên tục, mặc dù không biết cô đang suy nghĩ gì nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, “Cháu nhanh đi lấy đồ đi, chú đi trước đây.”
Cố Hân lấy lại tinh thần, vội vàng nói một câu gặp lại sau rồi chạy đi.
Mở cửa phòng ký túc xá của La đại thần, Cố Hân híp mắt đánh giá bố cục của căn phòng.
Hai phòng ngủ một phòng khách, gạch lát nền sạch sẽ sáng bóng, tường được sơn màu trắng và đen. Ngoại trừ một số vật dụng cần thiết ra, còn lại không thừa bất kỳ cái gì.
Cố Hân sờ cằm mấy giây, cô đưa ra một kết luận: lạnh lẽo.
Cô nhanh chóng đi vào phòng tắm lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân, sau đó đi đến ban công lấy một cái áo sơ mi. Việc này không hề khó khăn gì, trên mắc phơi quần áo ngoài ban công đều là áo sơ mi của anh, điều khó khăn ở đây là cô nên chọn cái áo nào? Đại thần không nói rõ muốn mặc cái áo sơ mi nào.
Cô nhìn một lượt mấy cái áo sơ mi, cuối cùng chọn cái đầu tiên cô nhìn thấy, vừa nói: “Trong biển áo mênh mông này, nhìn thấy đầu tiên chính là có duyên, chọn nó đi.”
Đợi cô quay trở lại văn phòng, y tá trực ban đã gọi cô: “Tiểu Cố, bác sĩ La bảo cô đến phòng phẫu thuật tìm anh ấy.”
“Phòng phẫu thuật?” Cố Hân sửng sốt.
“Đúng vậy, vừa rồi có một bệnh nhân cần được khám gấp, bác sĩ La nhìn xong thì bảo tôi chuyển lời cho cô, kêu cô đến phòng phẫu thuật.”
Cố Hân trợn tròn mắt nhìn đồng hồ trên hành lang, miệng lẩm bẩm: “Mới có bảy rưỡi, bác sĩ La cũng quá bận rồi.”
Ngoài miệng thì chửi bậy nhưng động tác không dám chậm trễ. Cố Hân đặt đồ trong phòng trực ban rồi nhanh chóng chạy tới phòng phẫu thuật trên tầng cao nhất. Đợi cô thay đồ vô khuẩn đi vào, y tá ở cửa nhìn thấy thì vẫy tay với cô, “Học sinh của bác sĩ La đúng không? Nhanh vào đây.”
Cố Hân vội vàng đi vào, La Diễm Văn giương mắt nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Đến, lấy kim khâu.”
Cố Hân đi qua xem xét, dưới bắp chân phải của bệnh nhân có một vết thương dài khoảng hai mươi xăng-ti-mét đã được làm sạch miệng vết thương, hơn nữa còn đã được khâu mũi đầu rồi. Chẳng lẽ chị y tá kia đứng ngoài chờ cô là bởi vì La đại thần muốn để cô có cơ hội khâu vết thương?
Cố Hân đứng đối diện với La đại thần, tiếp nhận kim khâu và kéo, di chuyển tay một hồi nhưng lại không có động tác tiếp theo.
La Diễm Văn nhíu mày, ý là hỏi cô có chuyện gì.
“... Không quen tay.” Vết thương của bệnh nhân ở bên trong, xung quanh vết thương còn có một vùng vô cùng nhất định, mà tay của cô lại hơi ngắn.
La Diễm Văn buông mắt, tựa hồ có chút dở khóc dở cười sau đó đứng lui ra một chút, “Sang bên này đứng.”
Cố Hân nghe vậy ngượng ngùng nở nụ cười, hai mắt nheo lại, giống như một con mèo trộm được cá.
Dựa theo yêu cầu của La đại thần, các đường khâu đều phải chuẩn, các phần da phải ngay ngắn, nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
La Diễm Văn nhìn chằm chằm theo động tác của cô, sau đó gật đầu một cái, “Được rồi, có thể quấn băng lại rồi.”
Y tá ở bên cạnh lại gần liếc mắt nhìn, cười nói: “Yêu cầu về hình dạng của các mũi khâu quá biến thái như này, toàn bộ bệnh viện cũng chỉ có bác sĩ La làm được. Giờ truyền lại hết cho học trò là cô.”
La Diễm Văn nghe thấy thế cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn Cố Hân một cái rồi tháo găng tay ra.
Vừa băng bó vết thương xong, y tá chuẩn bị đưa bệnh nhân về phòng bệnh. Điện thoại của La Diễm Văn đột ngột vang lên, anh bấm nghe thì thấy đối phương chỉ nói một câu rồi tắt máy.
Cố Hân nheo mắt, loại phong cách thô bạo này vẫn luôn dùng khi các y tá gọi đến. Nếu cô đoán không sai thì câu nói kia nhất định là: “Bác sĩ La, có bệnh nhân.”
La Diễm Văn cất điện thoại đi, “Chúng ta nhanh chóng đi xuống thôi, có bệnh nhân.”
… Quả nhiên! Cố Hân ngước lên trời nhìn. Cô biết ngay, thế nào đến ca trực ban của La đại thần cũng sẽ là bận nhất mà.
“Bác sĩ La, bệnh nhân mới được sắp xếp ở giường bệnh số ba mươi tư. Bệnh nhân ngã từ trên giường xe lửa xuống xuống đất dẫn đến gãy đốt sống thắt lưng. Là nhân viên quản lý ga tàu đưa tới tới viện.”
Vừa mới vào phòng, y tá trong phòng đã vội báo cáo lại.
Một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh không có người thân. La Diễm Văn đi qua hỏi: “Tôi là bác sĩ phụ trách của cô, cô có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
Tiểu cô nương kia nhíu mày, chỉ vào phần eo, “Đau quá, hơi động là đau rồi.”
“Kết quả kiểm tra khẩn cấp đâu?” La Diễm Văn cau mày hỏi.
“Tôi không biết, tôi đã chụp CT ở phòng cấp cứu rồi nhưng không nhận được cái gì cả.” Giọng nói của cô gái có chút lo lắng.
Bên cạnh cô gái này không có người thân, lại đang bị thương nên tất nhiên không thể tự cầm kết quả của chính mình. Nhưng theo dự đoán của Cố Hân, phòng cấp cứu sẽ không giữ kết quả xét nghiệm của các bệnh nhân đâu. Nên cô vô cùng thuần thục lật gối của cô gái lên, dưới gối quả nhiên có một cái túi CT, bên trong là kết quả chụp CT khẩn cấp.
La Diễm Văn nhìn tờ phim chụp, Cố Hân cũng nhìn qua. Đốt sống thắt lưng đầu tiên bị gãy do lưng chịu áp lực nhưng cũng may là không ảnh hưởng đến những nơi khác.
“Người nhà của cô đâu? Vấn đề của cô cần phải được phẫu thuật.” La Diễm Văn cất tấm phim trở lại, đưa cho Cố Hân rồi lại nói tiếp: “Gọi người nhà của cô đến bệnh viện nhanh nhất có thể.”
Sau khi nói rõ các vấn vấn đề với cô gái kia, hai người lần nữa trở lại văn phòng. Bước chân của Cố Hân bắt đầu chậm dần, cô tìm một cái ghế ở gần nhất ngồi xuống, “Thầy La, tôi cảm thấy tối nay sẽ không thể nghỉ ngơi.”
“Làm sao vậy?” La Diễm Văn uống một hớp nước, ánh mắt đảo qua người cô đầy nghi hoặc.
Cố Hân cực kỳ bi thương, “Ngài đã rất bận rồi, hôm qua chủ nhiệm khoa còn mua một thùng Vượng Tử nữa chứ.”