Cố Hân nghe thấy thế không khỏi bĩu môi, cô và Tống Thiến không quen biết gì nhau, huống chi Tống Thiến còn luôn xem thường cô. Nghĩ nghĩ một hồi, cô cảm thấy chính mình vẫn nên trung thực đi sửa bệnh án đi thôi.

So với khoa nội, bệnh án của khoa ngoại đơn giản hơn nhiều. Điều này liên quan đến việc các bác sĩ mổ sẽ tốn thiếu thời gian hơn. Ít nhất đã từng có bác sĩ trong khoa phải chuyển bệnh nhân sang khoa nội để tiếp tục trị liệu mà bệnh án điện tử không kịp viết xong, các đơn thuốc cũng chưa dán xong dẫn đến việc các bác sĩ nội khoa gọi điện đến phàn nàn.

Vì lý do này, La Diễm Văn cũng chỉ cười, nói rằng từ sau khi Cố Hân đến anh chưa bao giờ bị các y tá thúc giục giao hồ sơ bệnh án.

Trong văn phòng chỉ còn lại âm thanh Cố Hân đánh bàn phím. Còn La Diễm Văn ngồi ở một bên lật xem tài liệu của giường bệnh số ba để ngày mai chuẩn bị phẫu thuật. Gãy xương chày cần làm một ca phẫu thuật cố định xương ở bên trong. Đây chỉ là một tiểu phẫu cơ bản nhưng La Diễm Văn muốn nắm rõ tình hình để có thể đối mặt với những tình huống ngoài ý muốn.

Cốc cốc

Tiếng đập cửa vang lên khiến hai người đều ngẩng đầu nhìn qua. Một người phụ nữ trẻ tuổi có gương mặt tròn đang đứng ở cửa, ánh mắt cô ấy có chút né tránh. Thấy hai người đều đang nhìn mình, cô ấy vô thức xoa tay, nói: “Xin hỏi, có phải là bác sĩ phụ trách giường số ba không ạ?”

Ngón tay thon dài của La Diễm Văn khẽ đảo, đóng tập hồ sơ lại, “Mời vào, là tôi, tôi họ La. Xin hỏi cô là gì của bệnh nhân giường số ba?”

Bệnh nhân giường số ba gãy xương cần phải phẫu thuật, sáng nay cô vừa nói chuyện với người nhà, Cố Hân vẫn nhớ kỹ không có ai đau buồn gì cả.

Cô gái kia đi tới, “Xin chào bác sĩ La, tôi là bạn gái của bệnh nhân giường số ba, tôi muốn tìm hiểu một chút về bệnh tình của anh ấy.”

Ánh mắt La Diễm Văn rơi vào bàn tay đang vô thức vân vê góc áo của cô ấy, sau đó nhẹ nhàng rời đi, chậm rãi nói: “Cô không cần lo lắng, bạn trai cô bị gãy xương do tai nạn xe cộ, chỉ cần làm một phẫu thuật nhỏ cố định xương bên trong, sau đó dưỡng thương một khoảng thời gian là có thể khôi phục. Tuy nhiên lúc khôi phục cũng phải chú ý không thể vận động mạnh.” Chú ý tới thái độ khẩn trương của cô gái, La Diễm Văn lại bổ sung: “Cái phẫu thuật này khoa chúng tôi vẫn thường hay làm, không phải phẫu thuật gì khó khăn.”

Cô gái nghe xong lời này nhưng lông mày vẫn không thả lỏng, vẫn luôn muốn nói lại thôi.

La Diễm Văn một mực kiên nhẫn nhìn cô ây chăm chú, không hề thúc giục.

Một lúc lâu sau, cô gái ấp a ấp úng hỏi: “Lần phẫu thuật này có ảnh hưởng đến những cái khác hay không?”

Cố Hân biến sắc, cái gì gọi là có ảnh hưởng đến những cái khác hay không, chẳng lẽ bệnh nhân này còn che giấu bệnh án?

Giống như ý thức được lời nói của mình có vấn đề, cô gái này trở nên lúng túng, vội vàng đứng lên nói: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, lần phẫu thuật này có thể đừng làm sớm như vậy.”

Cho dù là một thực tập sinh như Cố Hân cũng phát hiện ra chuyện này có gì đó không ổn, huống chi là La Diễm Văn, anh thanh lãnh nhìn cô gái, lời nói ra rất có lực uy hiếp, “Sáng sớm hôm nay, cha mẹ của bạn trai cô tự đến tìm tôi nói chuyện, nói trong nhà không có tiền, hy vọng có thể nhanh chóng làm phẫu thuật, nhanh chóng xuất viện. Mà bây giờ cô lại hỏi tôi có thể trì hoãn phẫu thuật hay không. Cô gái à, nhà các cô có thể thống nhất ý kiến hay không?”

Cô gái kia nghe vậy há to miệng, không nói ra lời, nhưng mà sắc mặt cô ấy không hề bình tĩnh, giống như đang phân vân.

Cố Hân không điền bệnh án nữa, từ hệ thống mở ra bệnh án của bệnh nhân giường số ba. Cô nhìn từ đầu đến cuối đều không thể nhìn ra vấn đề gì. Đương nhiên, bệnh án này là hỏi từ bệnh nhân, nếu là bệnh nhân hoặc người nhà có ý định giấu diếm thì bệnh án sẽ không nhìn ra được vấn đề gì. Tiếp đó cô mở kết quả khám ra, nhìn xuống phía dưới, máu vẫn bình thường, bệnh truyền nhiễm được ghi chú là viêm gan B tiểu tam dương. Chỉ cần nhân viên y tế chú ý không chạm vào máu người bệnh là được. Giống như đều rất bình thường. Cố Hân đổi mới giao diện, khoa phóng xạ vừa mới gửi kết quả CT đến, Cố Hân nhìn qua, không khỏi kinh hô một tiếng: “Thầy La –”

Cố Hân quay màn hình máy tính về phía La Diễm Văn. Sau khi anh nhìn thấy, ánh mắt trở nên sắc bén hơn rất nhiều, “Người bệnh còn che giấu bệnh tình gì?”

Cô gái kia bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chăm chú thì càng thêm lúng túng. Cô ấy không biết phải biểu hiện như nào cho đúng, cuối cùng còn khóc ra.

Thấy cô ấy khóc thương tâm, chân mày của La Diễm Văn càng nhíu chặt.

Cố Hân bất đắc dĩ, vội vàng vòng qua bàn rút giấy đưa cho cô ấy, an ủi: “Cô đừng khóc, bệnh tình của bạn trai cô quan trọng hơn. Ngàn vạn lần không thể nói dối với bác sĩ sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị của bệnh nhân. Vậy dạo gần đây bệnh nhân có cảm thấy khó chịu gì không?”

Cô gái phải chịu đựng rất nhiều áp lực, sau một hồi khóc lóc, cuối cùng có hơi không kiềm chế được chính mình: “Một khoảng thời gian trước anh ấy thường xuyên nói đau bụng, tôi đã đưa anh ấy đến bệnh viện để bác sĩ siêu âm B cho anh ấy. Bác sĩ bảo có thể anh ấy bị ung thư gan. Tôi muốn để anh ấy đi kiểm tra tiếp nhưng anh ấy sợ tốn tiền nên đã nhất quyết từ chối, cũng không hề nói gì với người nhà. Lần này xảy ra tai nạn xe cộ anh ấy cũng không chịu nói vì sợ người nhà lo lắng.”

Cô ấy nằm trên mặt bàn, tiếng khóc rất nhỏ, sợ bạn trai ở phòng bệnh gần đó nghe thấy. Thế nhưng cô ấy đã kìm nén quá lâu, trong lòng luôn có bí mật tuyệt vọng: “Chúng tôi không có tiền, chúng tôi thật sự không biết phải làm như thế nào. Bây giờ lại xảy ra một vụ tai nạn xe…”

Cố Hân cũng không có cách nào, chỉ đành rút giấy đưa cho cô ấy.

La Diễm Văn mở ghi chú của bác sĩ trên hệ thống ra kiểm tra, nói: “Đi thông báo với y tá, lấy máu của bệnh nhân giường số ba đi xét nghiệm.”

Cố Hân đang mở một chai alpha-fetoprotein mới, nghe thấy thế thì gật đầu một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Nói chung, bác sĩ sẽ điền ghi chú và các y tá sẽ đưa kết quả xét nghiệm máu vào mười rưỡi sáng mai để điều dưỡng xem xét và thực hiện.

Chờ khi Cố Hân trở về, La Diễm Văn đang cùng cô gái kia phân phó những điều cần chú ý. Cô gái kia cũng đã ngừng khóc và đang chăm chú lắng nghe những gì anh nói.

“... Căn cứ vào nhắc nhở trên CT, khối u ở gan của người bệnh khá lớn, mọi người cần chú ý đến thức ăn của người bệnh. Không thể để cho anh ấy ăn đồ cay nóng, cũng không thể có những hoạt động mạnh, bị ngã hoặc bị va chạm đều không được. Nếu như khối u bị vỡ thì con người cũng sẽ mất mạng.” Giọng nói của La Diễm Văn vẫn rất ôn hòa, nhưng thời điểm thích hợp thì âm thanh lại nhấn mạnh một chút.

Cô gái kia liên tục gật đầu, biểu thị đã nhớ kỹ.

“Về phần còn lại, cô phải tin tưởng ở các bác sĩ trong bệnh viện. Tôi sẽ nói chuyện lại với cô sau khi có kết quả.”

La Diễm Văn nói xong, cô gái kia gật đầu, sau đó đứng yên một lúc rồi mới bước ra ngoài.

“Thầy La thật là lợi hại nha, làm thế nào mà anh khiến cô ấy ngừng khóc vậy.” Cố Hân chớp chớp đôi mắt, sùng bái nhìn La Diễm Văn.

Trong khóa học của bác sĩ, việc nói chuyện cùng bệnh nhân là một kỹ thuật trọng yếu. Làm thế nào để người nhà bệnh nhân tiếp nhận, hơn nữa còn tin tưởng cô là điều mà rất nhiều bác sĩ trẻ khó có thể làm được.

La Diễm Văn dựa vào ghế, thấy hai mắt cô chớp chớp vô cùng đáng yêu, anh không khỏi xuất thần. Sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một bao thuốc, cười nói: “Nói rõ bệnh tình, hơn nữa còn nói cho cô ấy biết tiếp theo cần làm kiểm tra và trị liệu những gì. Cứ như vậy.”

“Đơn giản như vậy?” Cố Hân nghi ngờ hỏi lại. Cô đã từng nghe trợ giảng trẻ tuổi nói chuyện với người nhà bệnh nhân lúc cô thực tập tại khoa ung bướu. Mọi người đều có cảm giác muốn đánh người. Nhưng công bằng mà nói, bác sĩ là người có lương tâm, dù là kê thuốc hay kê đơn khám bệnh cũng không bao giờ nói lung tung, còn một số lời nói quá nghiêm trọng thì sẽ lựa lời nói ra.”

La Diễm Văn nhả khói thuốc ra, khói mùi lượn lờ làm Cố Hân không nhìn rõ mặt anh. Mà ở phía bên kia làn khói, ánh mắt của La Diễm Văn vẫn đang chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Cố Hân, “Như vậy đi, một tuần tiếp theo, cô sẽ là người nói chuyện với bệnh nhân, tôi sẽ dự thính.”

Cố Hân nuốt nước miếng, đề nghị này vô cùng hấp dẫn. Cô là thực tập sinh, cái gì cũng tò mò thế nhưng lại sợ sẽ không làm tốt, lắp bắp nói: “Nếu như tôi không biết nói chuyện, lúc nói chuyện mà người nhà bệnh nhân muốn đánh tôi thì làm sao bây giờ?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Hân liền tự biết mình đã hỏi một câu ngu ngốc. Lấy tiêu chuẩn cao của thầy La, nhất định sẽ nói chính mình đáng đời nếu cô nói chuyện không tốt bị người nhà bệnh nhân đánh.

Ai ngờ lúc La Diễm Văn nghe xong câu này chỉ cười một tiếng, tiếp đó đứng dậy mở cửa sổ để tản bớt mùi thuốc lá trong phòng. Anh quay đầu lại nói: “Tôi vẫn còn phải dự thính mà, có tôi ở đây, ai dám đánh cô.”

Cố Hân sững sờ ngẩng đầu, thấy anh đang tựa ở bệ cửa sổ, ngón giữa cùng ngón trỏ còn đang kẹp điếu thuốc. Mặc dù dáng đứng tùy ý nhưng áo khoác trắng trên người anh luôn kín đáo và chỉnh tề. Anh đứng ở chỗ khuất bóng nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ có thể thấy cặp mắt đen thâm thúy, giống nhưng nhìn vào đáy lòng chính mình.

Nhịp tim của Cố Hân đập nhanh một cách khó hiểu, cô vô thức đưa tay ấn vào mạch đập trái tim. Xong rồi, tim mình đập quá nhanh.

Còn có… Cô cảm giác chính mình vừa bị La Diễm Văn trêu chọc.

May mắn là điện thoại di động của La Diễm Văn vang lên đúng lúc nên anh không hề phát hiện ra cô có hơi bất thường. Cố Hân vẫn còn đang mơ hồ đứng tại chỗ suy nghĩ chuyện vừa rồi, tại sao mình lại bị La Diễm Văn trêu chọc chứ, anh là một thầy hướng dẫn nghiêm khắc a, chẳng lẽ sùng bái quá mức?

La Diễm Văn nghe điện thoại luôn luôn là lời ít mà ý nhiều, đơn giản nói vài câu liền dập máy. Anh ném cuống điếu thuốc là vào sọt rác, quay ra nói với cô: “Nhanh đi lấy cơm.”

Ừ? Cố Hân lấy lại tinh thần, “ Sắp tan làm rồi, hôm nay không phải ca trực của anh mà.” Còn đi lấy cớm cái gì.

La Diễm Văn nhún vai, “Thầy Ngô của cô vừa gọi điện thoại cho tôi nói là trong nhà có chút chuyện, để tôi trực thay ca tối nay.”

Cố Hân gật đầu, chuẩn bị đi đặt cơm tối. Nhớ tới ngày thường hay nghe thấy Tô Tạp kể chuyện bát quái, cô thuận miệng nói: “Trong nhà có chuyện, tám phần là bị bạn gái giận.”

La Diễm Văn cười mà như không nhìn cô, “Bác sĩ ngoại khoa tìm bạn gái không dễ dàng gì, đương nhiên là muốn coi thành tổ tông mà cúng bái.”

“Vậy thầy La đối với bạn gái cũng giống như đối với tổ tông à?” Có lẽ bầu không khí vừa nãy quá dễ chịu nên Cố Hân mới thuận miệng nói một câu như thế. Nói xong cô muốn đập chết chính mình, hỏi như thế có phải rất giống thăm dò hay không? Nhưng mà không biết vì sao cô lại có vài phần chờ mong, muốn bt La Diễm Văn có bạn gái hay không.

La Diễm Văn cũng dừng một chút, “Tôi không có bạn gái.”

Trong lòng Cố Hân một trận vui sướng, nhịp tim của cô cũng theo đó mà tăng nhanh. Cô nghĩ, cô xong rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play