Thời Thanh sắm vai một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, thật sự đã đạt đến trình độ tự nhiên đến hoàn hảo.
Cậu vùi mặt vào lồng ngực của Ân Minh Tranh, cơ thể phối hợp run lên nhè nhẹ, giống như con thú nhỏ bị dọa sợ, hỏi người đang ôm mình một cách đáng thương: “Minh Tranh, không phải anh đã đồng ý sẽ mãi mãi ở bên em sao?”
“Tại sao lúc em tỉnh dậy thì không thấy anh đâu nữa?
“Tôi…”
Trong lòng anh tràn ngập sự chua xót, cảm nhận được sự run rẩy của cậu thiếu niên đang vùi vào lòng mình, thật sự không biết nên trả lời như thế nào mới phải.
Anh đã mường tượng ra rất nhiều tình huống.
Có thể Thời Thanh sẽ tức giận phẫn nộ, phái người truy giết anh.
Cũng có thể Thời Thanh sẽ cho rằng anh đã phản bội cậu.
Không ngờ Thời Thanh lại rời phi thuyền đi tìm anh, xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ tủi hờn.
Tuy rằng Thời Thanh đã mấy chục nghìn năm tuổi rồi, nhưng thời gian đó cậu chỉ sống cô độc trên phi thuyền, ngoại trừ việc có thể biến đổi trọng lượng cơ thể một cách tùy ý, từ trước đến nay Ân Minh Tranh chưa bao giờ nhìn thấy cậu dùng vũ lực.
Đúng vậy, vua của tộc máy móc không cần phải sử dụng vũ lực.
Chỉ cần ngồi yên trên phi thuyền là tự khắc sẽ có mấy nghìn máy móc vây quanh bảo vệ cậu một cách chặt chẽ, thoả mãn mọi nhu cầu của cậu.
Mà hiện tại, cậu lại vì Ân Minh Tranh mà rời khỏi chiếc phi thuyền kia…
Đối mặt với thiếu niên hết mực ỷ lại vào mình, trái tim của người đàn ông dần dần bị lấp đầy bởi cảm giác áy náy và bất lực.
Anh phải trả lời như thế nào đây?
Chẳng lẽ anh lại nói là mình đã lên kế hoạch từ lâu rồi, tìm cách để khiến Thời Thanh xuất hiện thêm nhiều nhược điểm sao?
Trong lúc Ân Minh Tranh ngập ngừng không biết nên trả lời ra sao, Triệu Diệu Diệu bị kinh ngạc trước sự việc xảy ra một cách đột ngột này. Nhìn người đàn ông kia ân cần che chở cho Thời Thanh, cô ta cố gắng đè nén vẻ âm trầm nơi đáy mắt, nở một nụ cười thân thiện đi về phía Thời Thanh: “Cậu bé này ở đâu ra vậy? Đáng thương quá đi, anh Minh Tranh, ở chỗ em có mấy bác sĩ rất giỏi, hay là anh đưa cậu bé này đến đó đi, em kêu họ chữa trị cho cậu ấy.”
Ân Minh Tranh cũng lo Thời Thanh bị thương ở đâu đó, dù sao bây giờ cơ thể Thời Thanh đã có những bộ phận giống con người rồi, không còn khả năng “đao thương bất nhập” như cơ thể máy móc trước đó nữa.
Tất nhiên không thể tìm bác sĩ của người khác để chữa trị cho cậu.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Thời Thanh nên anh phải tìm những bác sĩ mà anh thật sự tin tưởng.
Nghĩ như vậy, người đàn ông cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói: “Thời Thanh, em xuống đi đã, để tôi tìm bác sĩ đến khám cho em.”
Thời Thanh tỏ thái độ không hợp tác, tiếp tục bấu víu trên cổ anh: “Em không xuống đâu, muốn anh ôm em đi cơ.”
Khuôn mặt của Triệu Diệu Diệu nghệch ra khi chứng kiến Thời Thanh sai khiến Ân Minh Tranh, nhưng rất nhanh lại cảm thấy vui vẻ.
Lúc Ân Minh Tranh ở trong căn cứ, cô ta hay lượn lờ xung quanh anh, muốn chiếm được thiện cảm của anh. Nhưng Ân Minh Tranh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt với cô ta.
Triệu Diệu Diệu không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới hiểu được tại sao Ân Minh Tranh lại luôn tỏ ra lạnh lùng như vậy. Bởi vì bản thân anh bước ra từ núi đao biển lửa, cho nên luôn không thích những ai quá mềm yếu.
Mà Trần Diệu Diệu sống trong thời cuộc dầu sôi lửa bỏng như hiện tại lại vẫn giữ cái tính tiểu thư yểu điệu đi dạo phố, chả trách anh không thèm để mắt đến cô ta.
Sau khi biết nguyên nhân khiến Ân Minh Tranh không thích mình, Triệu Diệu Diệu đã không còn nhắc đến chuyện quần áo trang sức trước mặt anh nữa, cô ta còn gia nhập đội ngũ y bác sĩ dưới danh nghĩa của cha mình.
Dù chỉ là một chức danh nhưng dù sao cô ta vẫn có một công việc.
Chỉ tiếc là, vốn dĩ Ân Minh Tranh không thích cuộc hôn nhân này, nhưng vẫn luôn giữ thái độ hoà nhã với cô ta. Tuy nhiên, trong một lần bị trùng tộc tập kích, cánh tay của Triệu Diệu Diệu bị thương nhẹ, cô ta phát cáu với quân y đang chăm sóc mình, còn đem đồ ăn trên tay hất lên người quân y, đúng lúc bị Ân Minh Tranh bắt gặp. Bắt đầu từ ngày đó, Ân Minh Tranh không chỉ không rung động mà ngày càng tránh xa cô ta.
Có thể thấy được, Ân Minh Tranh rất không thích kiểu người yếu đuối.
Mà hôm nay, thằng oắt con không biết nhảy từ đâu ra này lại đòi Ân Minh Tranh bế đi ăn cơm.
Nỗi căm tức trong lòng Triệu Diệu Diệu nhanh chóng bị dập tắt, thay vào đó là sự hả hê khi thấy người gặp hoạ.
Cứ đợi đi.
Chắc chắn Ân Minh Tranh sẽ từ chối cho mà xem.
Sau lưng cô ta, nhóm người dị năng hay tin thủ lĩnh đã quay về thì cũng vội vàng chạy đến, đúng lúc nghe thấy câu này của Thời Thanh.
Tất cả đều khựng lại, biểu cảm trên khuôn mặt thảm không đỡ nổi.
Bọn họ cùng nhau lên núi đao xuống biển lửa, đồng cam cộng khổ lâu như vậy, tất nhiên sẽ hiểu tính tình của Ân Minh Tranh hơn Triệu Diệu Diệu.
Anh thuộc tuýp người hà khắc với bản thân, và yêu cầu người khác cũng phải nghiêm như vậy.
Mọi người đều biết Ân Minh Tranh ghét nhất cái kiểu nũng nịu, làm gì cũng nhờ người khác.
Cũng bởi cái tính ngay thẳng đó mà anh và vài tên con ông cháu cha trong căn cứ luôn xảy ra xích mích. Lần này, Ân Minh Tranh vì giải cứu dân thường vô tội nên “tự nguyện” đi vào chỗ chết, mấy tên “phú nhị đại” kia còn vì thế mà tổ chức tiệc ăn mừng nữa.
Bây giờ, tên oắt con không rõ mặt mũi kia chui vào lòng thủ lĩnh của bọn họ thì thôi đi, lại còn ngang nhiên sai khiến thủ lĩnh của bọn họ nữa.
Đám người dị năng tỏ vẻ không dám nhìn thẳng.
Mẹ nó chứ! Có khi tên oắt con này sẽ bị thủ lĩnh xách cổ lên ném ra ngoài luôn đấy.
Sau đó…
Ân Minh Tranh từ lâu đã quen chăm sóc cậu bé chục nghìn năm tuổi này, chẳng những không tức giận mà trên mặt còn nở một nụ cười ấm áp, giọng nói từ tính vang lên, thuần thục dỗ dành thiếu niên trong lòng mình một cách dịu dàng:
“Ngoan nào, em hơi nặng, cứ xuống trước đi đã, được không?”
Triệu Diệu Diệu: “...”
Nhóm người dị năng: “...”
Thời Thanh ló đầu ra khỏi lồng ngực của người đàn ông, không thèm ngó ngàng đến đám người đang há hốc mồm bên kia, liên tục nũng nịu:
“Không thích, không thích đâu, vậy để em biến nhỏ lại là Minh Tranh có thể ôm em đi rồi.”
Cằm của đám người kia sắp rớt xuống biển Thái Bình Dương luôn rồi: “...” Tổ cha nhà nó chứ, người chứ có phải cái gì đâu mà nói thu nhỏ là thu nhỏ được? Làm nũng cũng đâu nhất thiết phải như vậy.
Mà điều kỳ lạ nhất là thủ lĩnh của bọn họ, người vẫn luôn giữ bộ mặt nghiêm khắc khi đối diện với đủ kiểu gái đẹp giờ lại phối hợp gật gù với tên oắt con xa lạ kia:
“Rồi, ngoan nào, tôi ôm em đi khám.”
Cả đám người lại tiếp tục câm nín: “...”
Lời này nói ra thật là…
Mà cái cậu nhóc kia cứ như biến mình nhẹ đi thật vậy.
Lúc đám người đang có chung một biểu cảm “Má ơi con có đang nằm mơ không? Đây có đúng là thủ lĩnh không vậy?” thì Ân Minh Tranh đã nhỏ giọng dỗ dành Thời Thanh xong, nhanh chóng khôi phục biểu cảm lạnh lùng như cũ, đưa mắt liếc nhìn đám người.
Tiếp xúc với ánh mắt quen thuộc, bọn họ không tự chủ được mà đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước.
Ân Minh Tranh liếc qua một cái, thấy tiểu đội dị năng không thiếu một ai, lúc này mới yên tâm hơn.
Cũng phải, lúc mấy thằng nhóc này tới đón anh, trên mặt chỉ có vẻ vui sướng, không tức giận cũng không bất bình, có thể thấy bọn họ cũng không biết được sự thật rằng anh đã bị phản bội.
Nhưng nếu đã không biết, vậy đám người kia tại sao lại không nhân cơ hội này trừ khử nhóm dị năng?
Đã nắm rõ sơ sơ được tình thế trước mắt, lúc này người đàn ông mới hỏi: “Ông Hoàng đâu?”
Ông Hoàng là một bác sĩ mà Ân Minh Tranh quen biết, sở hữu dị năng chữa trị hiếm có.
Trịnh Lưu là người có kinh nghiệm dày dặn nhất trong tiểu đội dị năng nhanh chóng bước ra khỏi hàng, thực hiện nghi thức quân lễ xong mới đáp: “Ông ấy đang ở trong căn cứ quân đội số ba chữa trị cho binh lính bị thương.”
“Tôi đi tìm ông ấy, các cậu làm gì thì làm đi, tối nay đến tìm tôi, chúng ta mở cuộc họp.”
Nói xong, người đàn ông cao lớn với dáng vẻ dày dặn phong sương ôm cậu thiếu niên vào lòng, xoay người đi về phía căn cứ. Triệu Diệu Diệu đang muốn tìm cơ hội nói chuyện nhưng lại bị Ân Minh Tranh phớt lờ.
Sau khi xác định thủ lĩnh đã rời đi, tiểu đội dị năng mới dám thả lỏng cơ thể. Phần lớn người trong tiểu đội là thanh niên trai trẻ, bình thường đã rất năng động, nay thấy vị thủ lĩnh vốn bị cho là đã hy sinh quay về một cách lành lặn vẹn toàn, cả đám lại càng mừng rỡ hơn.
“Thủ lĩnh đúng là thủ lĩnh mà! Tôi biết ngay, thủ lĩnh của chúng ta chắc chắn không sao đâu!”
“Tôi thấy thủ lĩnh của chúng ta còn mạnh hơn lúc trước nữa, tuy không cảm nhận được cấp bậc dị năng nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy đã thăng cấp rồi.”
“Này, các anh thử đoán xem người được thủ lĩnh ôm kia là ai vậy? Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy thủ lĩnh đối xử tốt với ai như vậy bao giờ.”
Có người khẳng định chắc nịch: “Còn ai vào đây nữa, chắc chắn là chị dâu rồi.”
Trùng tộc xâm lấn, nhân loại may mắn thoát chết trong đợt tập kích đầu tiên nhưng lại chịu tổn thất nghiêm trọng. Trong đó, vì thể lực theo không tốt bằng đám đàn ông nên tỉ lệ tử vong của phụ nữ rất cao, mà sau khi xây dựng căn cứ ổn định xong, tỉ lệ giữa nam và nữ lại càng chênh lệch, khiến một vài người đàn ông lựa chọn thay đổi cách nhìn, khi thấy hai người đàn ông yêu nhau thì bọn họ cũng không còn dị nghị gì nữa.
Nếu nói bất ngờ vì điều gì thì chỉ có thể là thủ lĩnh của bọn họ vẫn còn biết yêu đương thôi.
Một đám người cười nói rôm rả, nhưng không ai để ý đến Triệu Diệu Diệu bên cạnh, tất cả đều ăn ý xem cô ta như không khí.
Sắc mặt của Triệu Diệu Diệu xanh mét, thấy bọn họ nói cười vui vẻ, còn kêu thằng ranh con kia một tiếng “chị dâu” hai tiếng cũng “chị dâu”. Cô ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, lạnh mặt xoay người bỏ đi.
Chị dâu cái thá gì chứ! Ân Minh Tranh mới trở về, cô ta còn rất nhiều cơ hội!!
Sau khi cô ta đi rồi, nhóm dị năng trẻ tuổi này đều cảm thấy cực kỳ hả giận.
Trước kia Triệu Diệu Diệu cứ mở miệng là nói thích thủ lĩnh của bọn họ, tuy rằng không dám tác hợp trước mặt Ân Minh Tranh nhưng bọn họ đã ngầm thừa nhận Triệu Diệu Diệu là chị dâu.
Kết quả, chỉ mới một ngày sau khi nhận được thông tin thủ lĩnh hy sinh, cô ta liền thay đổi mục tiêu, ngày nào cũng vui đùa với đám người luôn đối đầu với thủ lĩnh. Không đau lòng thì thôi đi, còn hùa theo chúc mừng nữa. Đã vậy, cô ta cũng thay đổi ngoắt thái độ với bọn họ, lúc trước dịu dàng bao nhiêu thì về sau chỉ thấy cao ngạo khinh thường, thậm chí còn đề nghị bọn họ ra ngoài đánh Trùng tộc để bảo vệ căn cứ, làm cu li cho căn cứ của đám quyền thế “phú nhị đại” kia.
Bây giờ thì hay rồi, thủ lĩnh quay về, cô ta lại tiếp tục ra vẻ quan tâm, giả vờ cho ai xem vậy chứ!
“Hừ! Cô đừng có mà si tâm vọng tưởng!”
Một người dị năng trong số bọn họ hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy cậu nhóc mà thủ lĩnh đưa về đây cũng không tồi, tuy rằng nhìn qua hình như không có dị năng, hơi mềm yếu, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với loại rắn độc như Triệu Diệu Diệu.”
“Tôi cũng thấy vậy, trước đây tôi có học tâm lý học. Thủ lĩnh thuộc thế mạnh nên kiểu hình mảnh mai sẽ phù hợp với thủ lĩnh nhất, hoàn toàn bị anh ấy chi phối, khiến anh ấy đạt được cảm giác khống chế bạn đời. Mà cậu nhóc ban nãy chẳng phải kiểu hình này sao?”
Những người khác cũng tỏ ra tán đồng, nhưng cũng có chút lo lắng: “Nhìn dáng vẻ này thì thấy có chút mềm yếu đó. Thôi vậy đi, nếu thủ lĩnh thật sự thích cậu nhóc đó thì chúng ta cũng sẽ giúp đỡ ra tay tác hợp. Lúc thủ lĩnh vắng mặt sẽ chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, không để cậu nhóc bị người khác bắt nạt.”
Bên trong căn cứ.
Thời Thanh - người bị cho rằng “tính cách mềm yếu”, “ở thế bị động” đang được Ân Minh Tranh ôm vào phòng.
Vừa tiến vào bên trong cậu đã lập tức nhảy xuống đất, nhanh chóng tăng trọng lượng cơ thể, dùng một tay ấn Ân Minh Tranh lên tường.
Cậu thiếu niên có khuôn mặt thanh tú kia không thèm nhiều lời, một tay ôm Ân Minh Tranh, tay kia cởi áo khoác của người đàn ông đang bị ấn lên tường.
“Thời Thanh, khoan đã nào…”
Ân Minh Tranh luống cuống, muốn đưa tay ngăn cản nhưng lại bị Thời Thanh đè ép.
“Chờ… Ưmm!”
“… Thời Thanh, em nghe tôi nói đã…”
Năm phút sau, Thời Thanh như con thú non được ăn no, ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực người đàn ông, ngón tay thon dài đặt bên dưới lớp áo khoác, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn.
Ân Minh Tranh bị đè trên tường cuối cùng cũng thở được, đôi tay được thả lỏng chậm rãi ôm chặt cậu thiếu niên trong lồng ngực, khàn giọng hỏi: “Sao em lại rời khỏi phi thuyền?”
“Em đến tìm anh.”
Thời Thanh cảm nhận được độ co dãn dưới lòng bàn tay, thích thú nheo đôi mắt xinh đẹp, chậm rãi cọ mặt lên người Ân Minh Tranh, ấm ức kể lể: “Em thức dậy nhưng không thấy anh đâu cả, phi thuyền thì bay quá chậm, em sợ không tìm thấy anh nên tự đi tìm…”
[Hệ thống, tạo cho tôi một vết thương đi.]
Hệ thống đang lẳng lặng nhìn màn mờ trước mắt niệm kinh “Đạo Đức Kinh”, vô cùng từ bi tạo cho Thời Thanh một vết thương.
Thời Thanh nâng tay lên cho Ân Minh Tranh nhìn, trên mu bàn tay của thiếu niên là một miệng vết thương vừa dài vừa mảnh, giống kiểu “nếu không nhanh chóng xử lý thì sẽ không lành lại”, cậu ấm ức nói với anh:
“Anh nhìn đi, em bị thương rồi nè.”
Ân Minh Tranh từng chịu những vết thương rất nặng.
Ở trên lưng, ở cạnh tim, đâu đâu cũng là vết thương chí mạng có thể giết chết anh trong chốc lát.
Nhưng những vết thương đó lại không khiến anh cảm thấy khó chịu như vết thương mà cậu thiếu niên đang đưa cho anh xem.
Ánh mắt Thời Thanh nhìn anh vẫn trong trẻo như xưa.
Cậu chỉ ấm ức vì không tìm thấy anh thôi.
Chứ không phải vì anh đã bỏ đi…
Trong lòng Ân Minh Tranh dấy lên nỗi áy náy và sự rối ren, đôi môi khẽ hôn lên vết thương nhỏ bé kia, mang theo sự dịu dàng và thương tiếc.
“Tôi sẽ chữa lành nó.”
Người đàn ông ôm Thời Thanh vào lồng ngực, như con rộng khổng lồ đang cuộn mình bảo vệ báu vật của nó.
“Tôi đảm bảo với em nó sẽ nhanh khỏi thôi.”
[Ting! Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 40/100]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT