Trong sa mạc hoang vắng, Ân Minh Tranh bước đi một mình.
Khu sa mạc này là lãnh địa của Trùng tộc, bởi vì dân cư thưa thớt nên không có nhiều Trùng tộc trông giữ, anh cố gắng hành động một cách nhẹ nhàng, một khi Trùng tộc phát hiện ra anh thì sẽ lập tức giết người diệt khẩu.
Chỉ sau khi anh ra tay rồi mới phát hiện, năng lượng dị năng của mình hóa ra đã cao hơn trước đây không ít, khả năng khống chế cũng tốt hơn rất nhiều.
Ân Minh Tranh lập tức nghĩ đến chuyện mười mấy ngày nay Thời Thanh vẫn luôn đè nặng mấy tấn lên người anh, buộc anh phải sử dụng dị năng để bế cậu lên.
Lúc ăn cơm phải ôm một cái.
Lúc tắm cũng phải ôm một cái.
Lúc ngủ lại phải ôm một cái nữa.
Cậu giống như một đứa trẻ vậy, không lúc nào là không nũng nịu muốn có người bên cạnh.
Nhưng sau khi biết Thời Thanh đã sống mấy vạn năm qua như thế nào, Ân Minh Tranh lại không thể không thừa nhận rằng, một đứa nhỏ như vậy không hề khiến anh thấy phiền chút nào.
Ngược lại, còn có một chút gì đó thương tiếc.
Nhìn con Trùng tộc cấp thấp chỉ mọc ba chân sáu mắt kia, ngay cả một tiếng hú lên cũng chưa kịp phát ra thì chân tay dưới đã biến thành tro, trước mắt Ân Minh Tranh dường như xuất hiện hình bóng một cậu thiếu niên ngoan ngoãn dính người mang biểu cảm sững sờ sau khi tỉnh lại không thấy anh đâu.
Thời Thanh nói với anh, phi thuyền vẫn luôn bay lên, bởi vì Trái Đất tồn tại lực hấp dẫn nên trên phi thuyền bay rất chậm, không giống như những người máy kia có thể dễ dàng lên xuống. Trước hôm Ân Minh Tranh trốn thoát một ngày, cậu thiếu niên còn nói, chỉ còn một ngày nữa là bọn họ có thể rời khỏi Trái Đất rồi.
Cũng chính bởi những lời này, ban đầu Ân Minh Trạnh định tính toán đảm bảo an toàn đâu vào đó xong mới rời đi thì lại lựa chọn cách mạo hiểm, vào đêm đầu tiên khi Thời Thanh vừa mới học cách đi ngủ anh đã thoát khỏi phi thuyền.
Bây giờ anh không còn suy nghĩ về việc sau khi Thời Thanh tỉnh lại có thể cử người đuổi giết mình nữa không.
Giải pháp tốt nhất lúc đó chính là giết Thời Thanh, giải quyết mầm họa lớn tiềm ẩn này, nhưng Ân Minh Tranh đã không làm được.
Dù có bị kích thích như thế nào đi chăng nữa, thì bản chất của anh vẫn là mẫu anh hùng nhân hậu hiền lành.
Không giết phụ nữ và trẻ em là điểm mấu chốt, cho dù địa vị của Thời Thanh có cao đến nhường nào, có nhiều thuộc hạ cỡ nào, năng lực của cậu có mạnh đến đâu, thì mấy ngày ở chung cũng khiến Ân Minh Tranh xác định rằng đây chỉ là một đứa nhỏ.
Đúng như những gì Thời Thanh đã nói trước đây: Một đứa nhỏ mấy vạn tuổi.
Vào đêm đầu tiên sau khi rời khỏi phi thuyền, Ân Minh Tranh ngủ không được ngon giấc.
Trong mười mấy ngày qua, quả thực Thời Thanh không có lúc nào là không dính anh, rõ ràng chỉ mới ở chung hơn mười ngày thôi, nhưng lại giống như đã ở chung lâu như mười mấy năm vậy.
Thời Thanh giống như một chiếc bánh dẻo lớn, dính chặt vào cục đường trong lòng mình.
Đã không còn cơ thể mềm mại và ấm áp của cậu thiếu niên giống như một chú cún con cọ tới cọ lui trong lòng anh.
Cũng không còn khi anh vừa mới cử động chút thôi là đã bị người bên cạnh ôm siết chặt như con bạch tuộc.
Ân Minh Tranh thức giấc nửa đêm rất nhiều lần, luôn cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng, như thiếu một cái gì đó.
Khi anh đang nửa ngủ nửa tỉnh nghe thấy có tiếng chim bay trong rừng cây, sẽ vươn tay theo thói quen định vỗ nhẹ vào lưng cậu thiếu niên để dỗ cậu ngủ.
Đương nhiên, khi vươn tay ra lại chạm vào không khí, người cũng từ trong giấc ngủ mở mắt ra.
Từ trước đến nay Ân Minh Tranh vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không thích đàn ông, nhưng sau khi trải qua vô số lần “giao lưu có hệ thống” với người đàn ông làm bằng kim loại là Thời Thanh này, thứ “công cụ” quan trọng nhất để sinh sản của nhân loại thỉnh thoảng lại “ngóc đầu lên” thể hiện sự tồn tại, anh cũng không thể xác định rõ về xu hướng tính dục của mình nữa.
Sau khi lăn qua lộn lại mấy vòng, trời đã rạng sáng, anh chỉ có thể thở dài, mang theo tâm trạng phức tạp tiếp tục lên đường.
Mà ngay khi trong lòng anh đang có vô vàn suy nghĩ lướt qua, trên mặt vẫn trầm tĩnh và vững vàng lên đường, thì ở nơi tầm mắt của anh không nhìn tới được, Thời Thanh đang ngồi trên chiếc phi thuyền nhỏ của mình, trong miệng ngậm ống hút, vừa uống “nước trái cây” vừa điều khiển phi thuyền hạ cạnh cách phía sau Ân Minh Tranh ở một khoảng cách không xa cũng không gần.
Không giống như Ân Minh Tranh phải di chuyển vào ban ngày, nghỉ ngơi tại chỗ vào ban đêm, phơi mình dưới nắng gió, Thời Thanh ở trong phi thuyền muốn cái gì được cái đó, chỉ cần nằm ngồi dễ chịu thoải mái là có thể tiếp tục theo dõi người đàn ông trước mặt mình.
Theo đuổi cả một ngày như vậy, cậu cảm thấy hơi nhàm chán, bắt đầu trêu chọc hệ thống: [Tôi là tân thủ, đây là thế giới đầu tiên, đáng lẽ ra cậu nên tặng cho tân thủ một gói quà hay gì đó chứ nhỉ.]
Hệ thống do dự: [Thật ra thì vẫn có, nhưng đấy là phần thưởng khi thành công ở thế giới đầu tiên, phải thành công mới được tặng.]
Thời Thanh vừa nghe giọng điệu của nó đã nhanh chóng hiểu ra hệ thống có quyền được trao phần thưởng trước, mỉm cười thuyết phục: [Cậu cảm thấy tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này chắc?]
Hệ thống nhìn mức độ bài xích 60, thật sự cảm thấy hơi căng thẳng.
Tuy nói mức độ bài xích dưới 50 sẽ không bị loại khỏi thế giới này, nhưng càng ở mức dưới thì mức độ bài xích càng khó giảm...
Thời Thanh dường như bị sự im lặng của hệ thống kích thích, giọng điệu tuyệt vọng: [Chẳng lẽ cậu không tin tôi sao? Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng suốt mười mấy ngày nay tôi chỉ ham mê sắc đẹp xơ múi bé cưng thôi à? Chẳng lẽ ở trong lòng cậu tôi chỉ là loại người chỉ muốn hưởng thụ thôi chắc!]
Hệ thống chỉ là một con ma mới lập tức hoảng loạn.
[Không phải đâu ký chủ, đương nhiên không phải vậy, sao cậu có thể ham mê sắc đẹp chỉ muốn hưởng thụ được chứ, bây giờ tôi sẽ lập tức ban thưởng cho cậu!!]
Nói xong, nó lấy ra một cái bình ngọc màu trắng đưa cho Thời Thanh.
[Đây là phấn hoa Hương Thảo, chỉ cần cậu rắc một ít lên, ngay cả người có sức mạnh khỏe nhất cũng sẽ ngủ thiếp đi, trong quá trình ngủ có thể nâng cao trí lực, chữa trị các bệnh kín của cơ thể, có hiệu lực khoảng năm giờ đồng hồ.]
Thời Thanh cầm cái bình ngọc, vẻ mặt tuyệt vọng đột nhiên chuyển sang phấn chấn, dựa lưng vào ghế: [Đồ ngốc.]
[Đúng là tôi đang ham mê sắc đẹp, chỉ muốn hưởng thụ thôi đấy.]
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Huhuhu…]
[Được rồi, đừng khóc đừng khóc nữa, nếu tôi đã nhận được phần thưởng rồi thì nhiệm vụ này nhất định sẽ hoàn thành.]
Thời Thanh tung bình ngọc lên, sau đó bắt lấy, rồi lại tung lên, lại bắt lấy.
[Tôi có thể dùng thứ này để làm gì…]
Hệ thống khóc nhanh mà bị dỗ cũng nhanh, chủ động đưa ra ý tưởng: [Ký chủ có thể dùng nó để đối phó với Trùng tộc, chỉ cần rắc lên một chút là cậu muốn làm gì thì làm!]
[Muốn làm gì thì làm ư...]
Những ngón tay trắng nõn thon dài của Thời Thanh chậm rãi xoay bình ngọc, đôi mắt màu trắng bạc dần lộ ra vẻ trầm tư:
[Cậu nói đúng, muốn làm gì thì làm.]
Hệ thống hiếm khi đưa ra ý kiến được tiếp thu nên lập tức rất vui mừng như đang ăn Tết.
Nó biết mà, nó vẫn còn rất hữu dụng!
Ân Minh Tranh lòng ngổn ngang cảm xúc, phát hiện từ sau khi đêm thứ hai bắt đầu lên đường, tuy rằng anh bắt đầu ngủ lại bình thường, nhưng anh cũng bắt đầu mơ những giấc mơ đẹp về giao tiếp giữa người với hệ thống máy móc.
Trong giấc mơ, anh dường như lại trở về vườn địa đàng trên phi thuyền kia.
Cậu thiếu niên ngoài hành tinh mềm mềm dính dính ở trong lòng của anh, như một bé mèo nghịch khóa kéo áo khoác của anh.
Nhưng khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Ân Minh Tranh lại phát hiệ lúc ở trong phi thuyền ngày nào cũng bị quấn quýt vẫn có thể chống đỡ mà ở trong mơ anh lạ 'tước vũ khí' đầu hàng.
Có thể hình dung được chuyện này là cú sốc nặng thế nào đối với một người đàn ông tâm thanh tịnh ít ham muốn chẳng bao giờ mộng xuân như anh.
Sau khi trời tối, số lượng Trùng tộc trên sa mạc dần dần giảm đi, bởi vì Trùng tộc cấp thấp chỉ lo tiến hóa giá trị vũ lực nên đầu óc và thị giác của chúng cũng phát triển giống nhau, đến ban đêm là thời gian chúng nó nghỉ ngơi.
Người dị năng như Ân Minh Tranh có khả năng nhìn ban đêm rất tốt, anh tìm được một khu vực trũng thấp, trải quần áo ở trên, miễn cưỡng sử dụng làm giường ngủ.
Sau khi đặt bẫy xung quanh để đảm bảo rằng nếu có Trùng tộc đến gần anh có thể lập tức tỉnh lại xong, lúc này người đàn ông mới nằm trên đó, vì biết đêm nay chắc chắn sẽ tiếp tục ngủ mơ nên tâm trạng của anh có chút phức tạp.
Không phải vì kháng cự, mà là vì sự mong đợi thoang thoáng trong lòng.
Nhưng thời gian của anh không còn nhiều, nếu ở lại trên sa mạc này thêm một ngày thì nguy hiểm và các yếu tố rủi to sẽ càng thêm nhiều, anh phải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ để bổ sung năng lượng, như vậy ngày mai mới có thể tiếp tục di chuyển.
Hơi thở của Ân Minh Tranh dần dần bình lặng lại, nhưng bàn tay của anh vẫn luôn nắm chặt, một khi có động tĩnh gì thì người đàn ông tưởng chừng đang ngủ rất say sưa này sẽ lập tức mở mắt ra, trực tiếp tung chiêu giết người.
Gió từ sa mạc lướt qua mặt người đàn ông.
Một chiếc phi thuyền loại nhỏ lặng lẽ bay lơ lửng trên người anh.
Rõ ràng là không phát ra tiếng động nào, nhưng Ân Minh Tranh dường như cảm nhận được bầu không khí khác thường trong không khí, anh khẽ cau mày lại, dường như ngay sau đó sẽ mở mắt ra.
“Phù…”
Thời Thanh rất khéo léo thổi bay phấn hoa bên dưới khỏi lòng bàn tay.
Đôi mày cau có của Ân Minh Tranh từ từ giãn ra sau khi dính phấn hoa, lại chìm vào trong giấc ngủ sâu một lần nữa.
Hệ thống trơ mắt nhìn Thời Thanh nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, trực tiếp chui vào trong lòng của người đàn ông, điều chỉnh một tư thế thoải mái.
Nó nghẹn rồi lại nghẹn, cuối cùng vẫn không chịu được: [… Ký chủ, tôi cảm thấy như vậy không ổn đâu. ]
[Sao lại không ổn? Tôi vẫn chưa làm gì mà.
Thời Thanh tận hưởng cảm giác được đè lên phần cơ bắp siêu đàn hồi kia, nheo mắt chuẩn bị ngủ: [Cậu xem, tôi không làm gì anh ấy cả. ]
Hệ thống không thể phản bác.
Đúng, Thời Thanh sẽ không làm gì với Ân Minh Tranh.
Nhưng Ân Minh Tranh thì sẽ làm! !
Hơn mười ngày qua người đàn ông đã sớm quen thuộc với việc Thời Thanh luôn ở chung nên trong lúc ngủ cảm nhận thấy cơ thể mềm mại tiếp cận mình, anh gần như theo bản năng duỗi tay ra vòng qua người đó ôm vào trong lòng mình, sau đó nhắm mắt lại mà bắt đầu “thực hiện trình tự”.
Hệ thống trước mắt mờ tịt, lẳng lặng đi tụng kinh.
[Đạo khả đạo, phi thường đạo…]
[Danh khả danh, phi thường danh…]
Sau mấy ngày rong ruổi vất vả, cuối cùng Ân Minh Tranh cũng đến được trước cửa căn cứ của nhân loại.
Anh cũng không che giấu lén lút, trực tiếp đi thẳng đến cửa luôn.
Nghĩ cũng biết, khi những người đó giao anh ra cũng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ có thể sống sót trở về, cho nên dĩ nhiên cũng không thể bày ra mấy trò gì được.
Cho nên anh cứ thẳng thừng ra mặt là tốt nhất.
Quả nhiên, ngay khi Ân Minh Tranh lộ mặt, những người ở cổng căn cứ đều kinh hãi không thể tin được, sau đó lại là một trận mừng rỡ như điên.
“Ân Tướng quân đã trở lại rồi!!! Ân Tướng quân đã trở về rồi!!!”
“Cái gì?! Ân Tướng quân thật sự đã trở lại rồi ư?!!”
“Thật tốt quá, Ân Tướng quân, anh còn sống.”
Trong không khí như đang đón mừng năm mới, Thời Thanh đang ẩn hình trong phi thuyền quan sát nhìn thấy một người phụ nữ có vẻ mặt tràn đầy vui mừng, yếu ớt đáng thương nhào vào trong lòng của Ân Minh Tranh.
Mặc dù Ân Minh Tranh né tránh nhưng cô ta như vậy không giống như chỉ đơn thuần vui mừng quá mức mà không chú ý đến hành vi.
[Hệ thống, người này là ai.]
Hệ thống rà quét: [Con gái duy nhất của Triệu Tướng quân, Triệu Tướng quân vẫn luôn muốn liên hôn với Ân Minh Tranh.]
Nói xong, nó lập tức suy xét đến những gì Thời Thanh đã làm với Ân Minh Tranh trong mấy ngày nay, còn nói thêm một câu rất nhân văn: [Ký chủ không cần để ý tới cô ta làm gì đâu, trong cốt truyện ban đầu cô ta chưa bao giờ thành công, về sau còn phản bội lại Ân Minh Tranh, còn đầu quân Trùng tộc, cuối cùng bị Ân Minh Tranh diệt sạch, cứ coi như là một Boss tầm trung sống tương đối ăn bám đi.]
[Đương nhiên là tôi không thèm để ý tới cô ta rồi.]
Thời Thanh từ xa xa nhìn về phía người phụ nữ ăn mặc toàn thân màu trắng giữa đám quần áo xám xịt: [Để tôi đoán xem, có phải thuộc tính của cô ta là bạch liên hoa không?]
[Đúng vậy, là bạch liên hoa… Ký chủ, cậu đang làm gì thế?]
Thời Thanh nhảy xuống phi thuyền, roẹt roẹt vài cái xé rách nửa quần áo trên người, nắm một nắm tro bụi trên mặt đất, vỗ nhẹ lên gương mặt trắng nõn.
[Làm bạch liên hoa.]
Hệ thống bắt đầu cảm thấy không ổn.
Dưới trực giác không ổn như vậy, nó nhanh trí lấy ra “Đạo Đức Kinh” trước.
“Anh Minh Tranh, em thực sự rất lo lắng cho anh, cũng may anh không sao. Mấy ngày nay ngay cả cơm em cũng không ăn được, ngày nào cũng lo lắng hoảng sợ nghĩ không biết anh có phải chịu đựng những khó khăn gì không…”
Ngay cả khi Ân Minh Tranh né tránh mình thì người phụ nữ vẫn khóc lóc thương tâm, ai nghe thấy cũng đau lòng, ai nhìn thấy cũng rơi lệ: “Anh đã gầy như vậy rồi…”
Cô ta vừa nói vừa ngước mắt lên để nhìn xem Ân Minh Tranh đã gầy đến mức nào rồi, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng, lời nói trực tiếp mắc kẹt lại trong cổ họng.
Trong mười mấy ngày qua, mỗi ngày Ân Minh Tranh không ăn thì chính là ngủ, nếu không thì cùng Thời Thanh thực hiện trình tự. Ngay cả ở trên sa mạc cũng mỗi đêm đều có phấn hoa Hương Thảo để nâng cao trí lực, trông anh còn mạnh khỏe hơn trước khi rời khỏi căn cứ.
Người phụ nữ nghẹn vài giây, sau đó lại xoay người: “Anh không có chuyện gì là tốt rồi, anh không sao thì em không lo lắng, khụ khụ…”
Người bạn đi theo bên cạnh cô ta lập tức hợp tác nói: “Ân Tướng quân, mấy ngày nay Diệu Diệu vì anh mà ăn không ngon ngủ không yên, đã bị bệnh từ lâu rồi. “
Người phụ nữ yếu ớt lắc đầu: “Mình không sao, chỉ là mình…”
“Khụ khụ...”
Một tiếng ho nhỏ đột nhiên vang lên phía sau lưng bọn họ.
Vốn dĩ Ân Minh Tranh vẫn đang cau mày không biết suy nghĩ gì lại đột nhiên cứng đờ cả người, quay phắt người lại.
Thời Thanh đang đứng cách cửa căn cứ không xa, quần áo trên người bị rách vài mảnh, trên đôi má luôn trắng trẻo không dính một hạt bụi nào cũng nhiễm một ít tro, giờ phút này đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đau khổ tủi thân nhìn anh.
Nhìn thấy Ân Minh Tranh đang nhìn qua, trong phút chốc đôi mắt trắng bạc nhợt nhạt của cậu thiếu niên đã tràn đầy nước mắt, cơ thể cậu yếu ớt đến mức gió thổi qua là có thể ngã, nước trong mắt cậu dường như có thể ngay lập tức chảy đầy mặt.
“Minh Tranh, khụ khụ...”
Đầu óc của Ân Minh Tranh trống rỗng, anh thậm chí còn không có thời gian để nghĩ xem tại sao Thời Thanh lại xuất hiện ở đây, tại sao sẽ có bộ dáng chật vật như thế này, cơ thể anh nhanh chóng sải bước tới, chỉ vài bước đã đến trước mặt cậu thiếu niên, quen thuộc ôm cậu vào trong lòng, rồi lại cởi bỏ áo khoác của mình ra để che đi phần lộ ra ngoài do quần áo bị rách của cậu thiếu niên.
Anh hơi há miệng, giọng nói nhức nhối đến phát đau: “Thời Thanh...”
Thời Thanh nhẹ nhàng dựa vào trong lòng anh, cũng không có ý chất vất anh, giống như lúc trước ở trên phi thuyền, kéo dài âm thanh ngọt ngào làm nũng: “Anh đã đi đâu vậy, em tìm anh lâu lắm rồi đấy.”
Vừa nói xong, cậu rất yếu ớt, như bạch liên hoa dụi dụi vào trong lòng anh, giọng điệu rất oan ức, sụt sùi nói: “Nơi này đáng sợ quá, em gặp rất nhiều nguy hiểm, quần áo bị rách hết cả rồi…”
Lời nói này nghe thấy hơi giả bộ, nhưng nếu là cậu thiếu niên trông như một hoàng tử nhỏ này nói ra, Ân Minh Tranh chỉ cảm thấy tội nghiệp và áy náy, không nhịn được mà lại ôm chặt lấy tay cậu thiếu niên.
Thời Thanh sụt sùi xong còn liếc mắt nhìn người phụ nữ bị người khác cướp mất người, tức giận đến sắc mặt cứng đờ một cái, giây tiếp theo lại như thể bị sắc mặt khó coi của cô ta dọa sợ, không khác nào thỏ con vùi đầu vào trong lòng của người đàn ông.
Yếu đuối, đáng thương lại nhát gan:
“Hức… Em sợ quá.”
Hệ thống chứng kiến hết mọi chuyện: […]
Màn biểu diễn tinh vi như vậy, nếu không phải nó phải tận mắt chứng kiến Thời Thanh ban ngày chơi game rồi lăn ra ngủ, ban đêm tranh thủ mê trai xơ múi sàm sỡ người ta thì nó đã tin thật rồi đấy.
Kỹ năng diễn xuất của loài người các cậu đều tốt như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT