Căn phòng mà Ân Minh Tranh đưa Thời Thanh đến là căn phòng anh từng ở.
Kể từ khi anh “hy sinh”, căn cứ lập tức phong tỏa căn phòng này, đồ đạc bên trong cũng không có ai di chuyển, ngụy tạo một lớp vỏ bọc cho thế giới bên ngoài thấy bọn họ tôn trọng Ân Minh Tranh như thế nào.
Người đàn ông vốn định để Thời Thanh ở trong phòng trước, sau đó tự mình đến tìm ông Hoàng rồi quay trở lại nhìn cậu xem có cần chữa trị hay không.
Kết quả là, vì Thời Thanh cứ quấn lấy anh, muốn Ân Minh Tranh ở bên cạnh mình để ngủ bù, cuối cùng cũng không gặp bác sĩ chữa trị.
Thời Thanh cầm lấy tay anh đặt lên trên trái tim cậu, muốn anh cảm nhận được trái tim máy móc của mình đang đập rộn ràng, tủi thân nhỏ giọng nói: “Vì tìm anh mà em không thể ngủ được.”
“Bây giờ em đang ở trong cơ thể nhân loại, nếu không ngủ thì sẽ rất khó chịu.”
Những lúc cậu thiếu niên mang khuôn mặt thanh thuần ẩn trong đó chút yếu ớt hạ giọng nói với anh, biểu cảm còn vô cùng đáng thương tủi thân, Ân Minh Tranh không bao giờ có thể từ chối cậu được.
Đặc biệt là khi Thời Thanh còn
Vì thế nên cả hai người đã thoải mái âu yếm nhau, đã lâu lắm rồi hai người mới ngủ cùng nhau.
… Đấy là đối với Ân Minh Tranh thôi.
Dù sao mấy ngày nay, đêm nào Thời Thanh cũng đều làm mê choáng người ta sau đó rúc vào trong lòng anh ngủ ngon lành.
Ân Minh Tranh đã quá mệt mỏi.
Một đường trở về căn cứ, anh vừa cảm nhận được sự khiển trách trong lòng vừa lo lắng Thời Thanh sẽ đuổi theo kịp, lại vừa phải đề phòng Trùng tộc gần đó, gần như từng giây từng phút anh tỉnh táo thì thần kinh đều căng thẳng.
Anh có thể kiên trì cho đến khi đi đến căn cứ mà không gục ngã đều là dựa vào ý chí kiên cường của mình, lại có cây Hương Thảo mà Thời Thanh mang đến hằng đêm để chữa trị cơ thể suy kiệt.
Chỉ có thể chữa khỏi suy kiệt về thể xác, nhưng mệt mỏi về tinh thần lại cần phải tự mình anh điều tiết.
Nếu Thời Thanh không xuất hiện, Ân Minh Tranh sẽ chỉ biết tự mình im lặng chịu đựng, coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn làm việc khi tinh thần căng thẳng.
Nhưng hoàng tử nhỏ của anh lại xuất hiện rồi.
Giống như một con báo nhỏ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích của mình, miệng kêu ngau ngáu, cả người toàn vết thương và bụi bẩn bổ nhào vào lòng anh.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì con báo nhỏ lại mang giọng điệu làm nũng ngậm lấy quần áo của anh, uất ức rầm rì, không những không trách cứ con mồi này tự mình chạy trốn mà ngược lại còn đầy vẻ ỷ lại.
Không thể không nói, vào lúc này, trong lòng Ân Minh Tranh càng cảm thấy có lỗi nặng nề, đồng thời trong lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn vô cùng lớn.
Đêm nay, anh giống như một con rồng khổng lồ, vây quanh lấy bảo bối của mình, ngủ một giấc ngon lành.
Trước khi đi ngủ, Ân Minh Tranh đã quyết định.
Nếu Thời Thanh đã từ bỏ phi thuyền và ở bên cạnh anh thì anh nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt.
Thời Thanh có những điểm yếu ấy đều là vì anh, đây là trách nhiệm của anh.
Khi tỉnh dậy, trong lúc tinh thần sảng khoái,Ân Minh Tranh nhớ lại lời hứa đêm qua, ký ức bắt đầu ùa về. Anh nhắm hai mắt lại, nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt và rụt rè của Thời Thanh ngày hôm qua, trong lòng dâng lên nỗi thương tiếc.
Tội nghiệp cậu nhóc, lần đầu tiên rời khỏi phi thuyền, chắc chắn cậu phải sợ hãi lắm.
Cậu chỉ là một đứa nhỏ mấy vạn tuổi mà thôi.
Ân Minh Tranh quyết định hôm nay rảnh rỗi sẽ an ủi Thời Thanh thật tốt, để cậu không phải sợ hãi như vậy nữa. Sau khi quyết định xong, đang định mở mắt ra thì đột nhiên cảm thấy trên người mình có gì đó bất thường.
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Ân Minh Tranh chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó liền thấy Thời Thanh đang dùng linh kiện của mình tìm tòi nghiên cứu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, cậu thiếu niên vui vẻ ngước mắt lên nhìn lại, mím môi: “Anh dậy rồi à.”
“Mau đến thực hiện trình tự thôi nào.”
Anh hùng của nhân loại: “...”
Dưới ánh mắt háo hức mong chờ của Thời Thanh, người đàn ông chịu thương chịu khó ngồi dậy.
… Thực hiện trình tự suốt một giờ.
Một giờ sau, Thời Thanh mãn nguyện khôi phục lại dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, nằm trên giường mở to đôi mắt to tròn tò mò nhìn những thứ trên bàn đầu giường.
Thấy cậu thiếu niên đang cầm chiếc cúp thủy tinh trên bàn đầu giường tò mò nhìn lên nhìn xuống, Ân Minh Tranh hiếm có lúc ngượng ngùng mà ho khan một tiếng.
“Đây là của Minh Tranh sao? Là gì vậy?”
Quả nhiên, Thời Thanh đang tò mò như một đứa nhỏ, nhanh chóng quay người lại hỏi.
Vẻ mặt của Ân Minh Tranh có chút không được tự nhiên, nhưng anh vẫn đáp: “Là chiếc cúp tôi giành được khi tham gia cuộc thi đấu trước đây.”
Trong thời đại hòa bình, anh chỉ là một người bình thường dáng vẻ ưa nhìn, tính tình ôn hòa, chiếc cúp này có được là do ba mẹ anh đưa anh đi tham gia cuộc thi đấu khi anh mới mười mấy tuổi, sau đó ba mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, Ân Minh Tranh lập tức lấy chiếc cúp này làm vật gửi gắm, cho dù sau này Trùng tộc có xâm lược hay con người có rút lui thì cũng không bao giờ quên mang theo bên mình.
Có điều, vẫn luôn giữ chiếc cúp từ hồi còn mười mấy tuổi thì nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn.
Cũng may là Thời Thanh là người ngoài hành tinh, hẳn sẽ không hiểu điều này.
Thời Thanh cầm chiếc cúp, dáng vẻ như đang suy tư gì đó, sau khi xem xét xong rồi mới đặt trở lại.
Chiếc cúp này được làm bằng thủy tinh, cho dù đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy nhưng Ân Minh Tranh vẫn có thể bảo vệ nó tốt đến thế, có thể tượng tượng được rằng anh coi trọng nó đến nhường nào.
Cậu thiếu niên người ngoài hành tinh giống như một chú cún con đang tò mò khi vừa chuyển đến một ngôi nhà mới. Cậu đi lung tung khắp nơi trong nhà, sau khi lục tung loạn xạ những thứ mà Ân Minh Tranh đã sắp xếp chỉnh tề trong nhà xong, cậu mới vừa lòng nằm trở lại giường, lộ ra vẻ thoải mái.
“Tất cả nơi này đều là mùi hương của Minh Tranh.”
Dù biết Thời Thanh chỉ đơn giản là đang nói về mùi hương thôi, nhưng trong đầu người tài xế già Ân Minh Tranh đã không còn thuần khiết vẫn lóe lên một hình ảnh không phù hợp với các giá trị của một xã hội hài hòa.
Anh hùng của nhân loại cố gắng để bản thân mình suy nghĩ trở lại bình thường, bắt đầu hỏi chuyện chính: “Thời Thanh, em rời khỏi phi thuyền như nào, em vẫn muốn trở về sao?”
“Đương nhiên, em tới đây chính là muốn đưa Minh Tranh trở về mà.”
Thời Thanh rất vui vẻ trả lời.
Ân Minh Tranh giật mình, ngay sau đó đáy mắt hiện lên vẻ chua xót: “Vậy thì... nếu tôi không định quay về thì sao?”
Cậu thiếu niên ngoài hành tinh ngơ ngác quay lại nhìn anh, đôi mắt trắng bạc ngơ ngẩn, như thể bị bỏ rơi, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà không nói lời nào.
Ân Minh Tranh cuối cùng cũng không chịu nổi ánh mắt này của cậu, chủ động hỏi: “Nếu như em nguyện ý thì Thời Thanh, em có thể ở lại căn cứ, sống cùng với tôi.”
Trong mắt Thời Thanh hiện lên vẻ mất mác, nhưng ngay sau đó, cậu lại kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Tộc máy móc sẽ không giúp đỡ các tộc khác đâu.”
“Tôi không cần em giúp.”
Rõ ràng là một bầu không khí rất nặng nề, nhưng nhìn thấy hành động của cậu thiếu niên này, người đàn ông vẫn bị chọc cười, anh đơn giản vươn cánh tay dài của mình ra, ôm người vào trong lòng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em vẫn luôn bị nhốt ở trong phi thuyền, không muốn xem thế giới bên ngoài có dáng vẻ như thế nào sao? Ở lại đây đi, em không cần làm gì cả, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.”
“Em biết anh sợ em mang anh đi. Thôi được rồi, anh là bạn đời của em, em nhường anh vậy.”
Cậu thiếu niên ngoài hành tinh như đang bắt vạ, ở trong lòng Ân Minh Tranh rầm rì, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ tự tin: “AI không thể sai được đâu.”
Cậu lăn lộn trong lòng của người đàn ông để phát tiết tức giận, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em sẽ miễn cưỡng ở chỗ này cùng với anh trước, đợi đến khi anh bị nhân loại phản bội, lúc ấy anh sẽ ngoan ngoãn quay về cùng em thôi.”
Đôi mắt Ân Minh Tranh tối sầm lại.
Trước đây anh chỉ luôn muốn bảo vệ căn cứ, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng lại có người nào đó trong căn cứ muốn ra tay với anh.
Bây giờ đã biết, nhưng anh cũng không hề có ý định lùi bước.
… Nếu có viên đá cứng cản trở thì cứ đá bay nó đi.
… Nếu có tiểu nhân cản đường thì chỉ cần giết là được rồi.
Dù sao thì anh cũng coi như đã từng chết một lần.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn cậu thiếu niên đang tự ý lăn lộn trong lòng mình, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Được rồi, chúng ta cùng nhau chờ xem đi.”
Thời Thanh: [Tại sao tôi luôn cảm thấy anh ấy đối xử với tôi như một đứa trẻ vậy? Không phải mức độ bài xích giảm xuống rồi ư?]
Hệ thống đã niệm “Đạo Đức Kinh” được một giờ lập tức ngoi lên, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu nịnh nọt: [Đã xuống 40 rồi nha ký chủ, dựa theo mức độ bài xích của vũ trụ thì 50 trở lên là mức bài xích tiêu chuẩn, dưới 50 là bài xích bình thường, hiện tại việc Ân Minh Tranh có mức độ bài xích 40 đối với ký chủ cho thấy anh ta có thiện cảm với cậu nhưng không thổ lộ tình cảm. Đề nghị ký chú thân yêu tiếp tục giảm bớt mức độ bài xích xuống, nếu không ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, anh ta sẽ phản ngược trở lại đó nha.]
Thời Thanh bị giọng điệu nhẹ nhàng buồn nôn của hệ thống làm cả người nổi da gà.
[Giọng cậu bị sao thế, mau đổi trở lại đi.]
Hệ thống bối rối: [Ký chủ không thích sao? Đây là lần đầu tiên ký chủ hoàn thành việc giảm mức độ bài xích xuống 50 nên tôi thưởng riêng cho cậu đó.]
[Đổi! Đổi ngay! Đổi về ngay đi!]
Hệ thống ấm ức thay đổi trở lại.
Thời Thanh làm tổ trong lòng Ân Minh Tranh, từng chút từng chút nghịch cổ tay áo anh.
Không ngờ rằng Ân Minh Tranh bề ngoài thì trông ngoan ngoãn nghe lời cậu, ánh mắt dịu dàng có thể tích ra được nước, nhưng hóa ra trong lòng anh vẫn không thực sự coi cậu là bạn đời.
Bình thường thì mấy tên đàn ông làm như vậy không phải lũ cặn bã thì chính là bọn trăng hoa.
Nhưng Ân Minh Tranh rõ ràng không phải là loại nào trong đám đó.
Anh chỉ đơn thuần là người có tinh thần trách nhiệm.
Mà khi có chuyện gì đó xảy ra, nếu như chuyện đó vượt lên cả cảm giác tội lỗi và trách nhiệm với Thời Thanh thì mức độ bài xích của anh vẫn sẽ tăng lên.
Nói vậy thì đây chính là một trò chơi chiến lược rồi.
Hệ thống sợ Thời Thanh chịu nhiều áp lực, liền an ủi nói: [Ký chủ đừng sợ, bình thường thì mức độ bài xích rất khó tăng lên…]
Vừa nói xong, nó đột nhiên nhớ tới lần trước mức độ bài xích của Ân Minh Tranh tăng vọt, lập tức nghẹn ứ lại.
Thời Thanh hoàn toàn không cảm thấy nhiều áp lực, cậu vui mừng vùi đầu chui vào trong lòng Ân Minh Tranh, suýt chút nữa không nhịn cười nổi.
[Thú vị quá đấy, tôi thích!]
Có sự phù hộ của anh hùng của nhân loại Ân Minh Tranh có danh tiếng rất lớn trong căn cứ, Thời Thanh suôn sẻ sống trong căn cứ.
Thói quen hằng ngày của cậu là uống “Trà”, xem các chương trình truyền hình, nắm tay nhau đi dạo phố, sau đó lại cùng Ân Minh Tranh tiến hành cuộc giao lưu nghiêm túc giữa chủng tộc nhân loại và máy móc.
Từ khi thấy mức độ bài xích giảm xuống còn 40, sẽ không còn lo lắng về việc bị ý thức thế giới thổi bay mọi lúc nữa, hệ thống mừng rỡ, cho dù ngày ngày phải đối mặt với màn hình mù tịt thì cũng có thể niệm “Đạo Đức Kin” say sưa vui vẻ vô cùng.
Thời Thanh rất được chào đón ở trong đội người dị năng.
Trong thời thế bây giờ, nhóm người có năng lực dị năng sẽ chiến đấu để bảo vệ căn cứ, ngay cả khuôn mặt của mấy cậu thiếu niên mười mấy tuổi cũng bị phong hóa, trông hệt như bộ dạng người lớn.
Dân thường thì còn khổ hơn, ngày ngày bị kẹt trong căn cứ, làm việc tê liệt mệt mỏi, gần đây khi Trùng tộc tấn công, bọn họ không thể làm gì được chỉ có thể run rẩy trốn ở trong chờ đợi cứu viện.
Trong tình cảnh như vậy, hoàng tử nhỏ Thời Thanh vừa dịu dàng vừa mềm mại, biết nói chuyện ngon ngọt làm nũng lại không hề gây cản trở cho người khác (cậu chỉ gây cản trở cho Ân Minh Tranh thôi), đương nhiên rất được chào đón.
Đặc biệt cậu còn là bảo bối ở đầu quả tim của Ân Minh Tranh, cho dù là nể mặt Ân Minh Tranh, mấy người dị năng này cũng hận không thể nựng cậu trong lòng bàn tay mình mà cẩn thận đối xử.
Đã vậy, ngay ngày thứ hai sau khi vào căn cứ, hoàng tử nhỏ nhanh nhẹn lanh lợi chạy quanh một vòng xong liền hí hứng nhào vào vòng tay Ân Minh Tranh, tuyên bố với anh rằng:
“Em cũng muốn có dị năng!”
Người đàn ông quen thuộc ôm cậu vào lòng, vừa giúp cậu sửa sang lại mái tóc rối tung bởi vì quá phấn khích, vừa cười dỗ dành: “Dị năng không phải muốn có là có được đâu.”
“Em có được, cơ thể hiện tại của em có cấu tạo của nhân loại, chỉ cần em muốn thì em cũng có thể có dị năng!”
Ân Minh Tranh sửng sốt, anh cũng không ngờ tới chuyện này.
Lúc trước anh đã từng hỏi Thời Thanh, nhưng Thời Thanh từ chối triệu hồi đội quân robot, chỉ muốn ngô nghê dùng cơ thể nhân loại tràn đầy nhược điểm mà ở trong căn cứ, ngoan ngoãn được Ân Minh Tranh bảo vệ.
Mà cũng xuất phát từ nỗi lo lắng Thời Thanh mang robot tới rồi về sau cậu phật ý một chút thôi là sẽ cưỡng ép bắt anh đi, Ân Minh Tranh cũng chiều theo cậu, không nói bất cứ điều gì nữa.
Chỉ là khi ra ngoài làm nhiệm vụ, anh đã không còn yên tâm như trước kia.
Giống như một người sống một mình suốt một thời gian dài, bỗng dưng ở nhà lại nuôi con mèo con chưa cai sữa.
Con mèo con quá nhỏ, mềm mềm non nớt, vẫn chưa cai sữa, chỉ biết bò, tiếng kêu vừa nhỏ vừa mềm mại, trông như thể không có người cho ăn thì sẽ không sống nổi.
Kiểu đó thì làm sao mà bỏ được, dù đang làm chuyện gì cũng đều nghĩ xem lúc này con mèo con đang làm gì ở nhà, đã đói bụng chưa, có sợ hãi không.
Bây giờ biết được Thời Thanh có thể có dị năng, Ân Minh Tranh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh ôm cậu thiếu niên, hỏi cậu: “Em có thể tự mình điều khiển dị năng sao?”
“Đúng vậy, em có thể thay đổi cấu trúc phân tử bên trong mình để phù hợp với hàm lượng dị năng trong không khí trên hành tinh này.”
Tuy rằng nghe có vẻ hơi điêu, nhưng Ân Minh Tranh đã quen với loại chuyện nghe có vẻ vô lý này rồi, thành ra nghe xong lại cảm thấy rất thật.
Anh suy nghĩ một chút, nói: “Em sử dụng dị năng hệ lôi đi, đấy là loại mạnh nhất, cũng có thể mượn sấm sét của bầu trời để bảo vệ bản thân mình.”
“Không muốn.”
Thời Thanh thẳng thừng từ chối.
Ân Minh Tranh kiên nhẫn dỗ dành cậu: “Ngoan, bây giờ không phải lúc tùy hứng đâu, ngày nào tôi cũng hầu như ở bên ngoài, có lúc không bảo vệ được em đâu.”
“Em muốn hệ chữa trị.”
Hoàng tử nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, đặt tay lên trái tim người đàn ông.
“Em cũng muốn bảo vệ anh.”
Ân Minh Tranh sững sờ.
Ở trong mắt nhiều người, anh là anh hùng của nhân loại.
Anh là chiến thần đánh đâu thắng đó.
Là hy vọng để khắc chế Trùng tộc.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người nói muốn bảo vệ anh.
Rung động trong lòng qua đi, Ân Minh Tranh bình tĩnh lại: “Không được, trước tiên em phải đảm bảo an toàn của chính mình đã!”
Thời Thanh hoàn toàn không nghe lời anh, thuần thục nhảy khỏi vòng tay của anh rồi co cẳng chạy đi: “Anh tới bắt em đi! Ngay cả anh bắt được em thì em cũng không nghe anh đâu.”
Bóng lưng nghịch ngợm của hoàng tử nhỏ ở ngay trước mắt người đàn ông.
Ân Minh Tranh nhìn bóng dáng nhỏ bé thỉnh thoảng lại len lén quay lại nhìn anh, khóe môi bất đắc dĩ cong lên, sao lại có một nhóc ngốc như vậy, từ bỏ an toàn của bản thân mình, còn muốn bảo vệ người khác.
Anh cười, trong đôi mắt anh tràn đầy sự dịu dàng:
“Đúng là, nhóc ngốc này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT