Thời Thanh đứng trước giường bệnh, nhìn người đang nằm trên đó, vẻ ngoài của người này khá ưa nhìn, chỉ tiếc rằng sắc mặt trắng bệch, trên người còn cắm đầy các kiểu thiết bị y tế, bác sĩ thì đang mướt mải mồ hôi cứu chữa.
Mà thanh âm đại diện cho việc sự sống đang đếm ngược không ngừng truyền tới tai của cậu, ở bên cạnh còn có một giọng nói khác đang lải nhải: “Ký chủ, cậu thực sự không đồng ý đi làm nhiệm vụ sao? Không làm thì cậu chắc chắn ngoẻo luôn đấy, đơn giản lắm mà, chỉ cần bảo vệ người có vận may cực lớn, trong lúc không làm người ta nghi ngờ, khiến họ đi theo con đường đã vạch sẵn là được thôi.”
Thấy vẻ mặt của Thời Thanh vẫn chẳng có tí để ý nào, chỉ chăm chăm nhìn bản thân đang được cấp cứu, nó gấp lắm rồi: “Ký chủ, cậu đồng ý với tôi đi có được không, đợi tới khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, cơ thể của cậu vẫn sẽ sống được tiếp.”
Thời Thanh: “Không làm, ông đây muốn chết, cút ngay.”
Hệ thống gấp tới độ sắp khóc đến nơi: “Chúng ta bị ràng buộc với nhau rồi, cậu không nhận nhiệm vụ thì tôi chỉ có chết theo cậu luôn. Cầu xin cậu đấy, làm nhiệm vụ đi mà, vô cùng đơn giản luôn. Cùng lắm thì… cùng lắm thì tôi cho cậu bàn tay vàng, để cậu ở thế giới nào cũng vô cùng lợi hại có được không?”
Thời Thanh: “Ha ha.”
Cậu chỉ vào bản thân đang nằm trên giường: “Chính tôi cũng đủ xuất sắc rồi, cậu nhìn bây giờ đi.”
Còn không phải là nằm trên giường bệnh, mặc người khác giày vò à.
Hệ thống thực sự muốn khóc, trước đó nó nghe nói ký chủ một khi chịu sự ràng buộc với hệ thống thì sẽ vui mừng khôn xiết lập tức đi làm nhiệm vụ, chứ chưa gặp ký chủ nào như của nó cả, một lòng muốn chờ chết.
Nó cắn răng: “Tôi cho cậu bàn tay vàng lớn nhất! Mỗi lần cậu tới thế giới mới, cậu đều sẽ được quyền cao chức trọng, không ai dám trêu vào!!”
Thời Thanh đứng bên cạnh giường liếc nhìn một cái: “Chỉ có mỗi thế?”
Hệ thống: “Hu hu hu hu quyền hạn của tôi chỉ lớn tới mức ấy thôi, ngay cả bàn tay vàng lớn nhất này cũng sẽ có ảnh hưởng…”
Thấy nó chỉ khóc mãi mà không đưa ra thêm điều kiện nào mời mọc mình nữa, Thời Thanh mới tin rằng đây đã là điều kiện lớn nhất mà nó có thể đưa ra rồi, thẳng thừng duỗi tay ra: “Đi thôi.”
Hệ thống đang khóc bỗng ngơ ra, “Hả?”
Thời Thanh đứng từ trên cao nhìn xuống quả cầu nhỏ: “Sao bảo đi làm nhiệm vụ cơ mà? Đi thôi.”
“À à à! Đi đi đi!”
Niềm vui tới quá bất ngờ, hệ thống chẳng thèm nghĩ nhiều, vội vàng bay tới tay Thời Thanh, đưa cậu rời khỏi thế giới này.
Khi mở mắt ra lần nữa thì cậu đã ở trong không gian nhiệm vụ. Cũng chẳng biết Thời Thanh làm sao lại biết được tất cả mọi thứ trong không gian nhiệm vụ sẽ do ký chủ quyết định, không mất tới ba giây, không gian nhiệm vụ đã biến thành biển xanh cát trắng nắng vàng rồi.
Còn ký chủ của nó rất thư thái ngả mình trên chiếc ghế nằm trên bãi cát, đeo kính râm, ôm một quả dừa có cắm ống hút để uống.
Thấy bộ dạng vô cùng thoải mái của cậu, trong đầu hệ thống nảy ra một suy nghĩ, yếu ớt hỏi Thời Thanh: “Trước đấy cậu không đồng ý với tôi không phải vì muốn thêm điều kiện đấy chứ?”
Thời Thanh uống một hớp nước dừa, cũng chẳng phủ nhận: “Đối với tình huống mà mình không biết, đương nhiên cần phải bảo đảm bản thân nhận được quyền lợi tốt nhất.”
Hệ thống: “Nhưng thái độ của tôi tốt vậy mà…”
“Nếu không phải cùng đứng chung trên một chiếc thuyền thì dù thái độ có tốt hơn nữa cũng làm được gì đâu.”
Thời Thanh nói xong, chọt chọt quả cầu: “Yên tâm, bây giờ tôi đã biết chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi, sẽ không làm gì cậu đâu.”
Hệ thống: …
Bị ký chủ “chẳng hay biết gì” vờn trong tay mấy hôm, bây giờ nó đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi.
Nhưng có nghi ngờ kiểu gì đi nữa, nhiệm vụ thì vẫn phải làm thôi.
Hệ thống vừa an ủi bản thân rằng ký chủ là tay lão làng sẽ tốt hơn mấy đứa tay mơ không biết làm gì nhiều, vừa lấy tư liệu về thế giới đầu tiên ra, cẩn thận dè dặt đưa cho Thời Thanh.
Tư liệu được chuyển đi bằng hình thức đưa chuyển thẳng vào đầu, Thời Thanh hơi nhăn mày, cũng chẳng mấy ngạc nhiên với thứ đi trước thời đại này, nhắm mắt lại cẩn thận nghiên cứu về thế giới đầu tiên.
…
Nguyên gốc của thế giới này vốn là một cuốn tiểu thuyết diệt quái thăng cấp, nam chính Ân Minh Tranh. Truyện kể rằng vào thế kỷ hai mươi mốt, Trái Đất vốn yên bình thì bỗng một ngày nọ, tọa độ của Trái Đất bị bọn cướp xuyên ngân hà biết được, một hành tinh khoa học không phát triển, môi trường sinh thái lại vô cùng tốt, trong mắt của chúng hệt như vật không chủ vậy.
Thế là, bọn cướp đã đổ bộ xâm lược, khoa học của chúng phát triển hơn Trái Đất, đã thế bản thân chúng còn là giống loài có khả năng công kích mạnh, đối phó với những người dân bình thường ở Trái Đất đơn giản như người lớn đánh với trẻ con vậy.
Cùng với việc nhân loại bị tàn sát, càng ngày càng có nhiều nhân loại kích phát dị năng, đồng thời cũng bắt đầu phản công. Nam chính Ân Minh Tranh chính là người mạnh nhất trong số người kích phát được dị năng này, tính vũ lực cao, trí thông minh cũng không hề thấp.
Anh thành lập căn cứ, liên kết với các bạn bè có năng lực dị biệt cùng nhau đối địch, diệt quái thăng cấp. Xuôi theo dòng thời gian của cuốn tiểu thuyết, đáng lẽ Ân Minh Tranh nên một ngày đánh một con quái nhỏ, ba ngày đánh một con quái lớn, cứ vậy mà thăng cấp mãi cho tới khi bọn xâm lược bị đánh bại hoàn toàn mới đúng.
Nhưng cuốn tiểu thuyết này được viết quá chân thực, sự mong mỏi của người đọc đã khiến nó tự trở thành một thế giới nhỏ. Trong thế giới nhỏ này, những kẻ cướp kia chẳng hề kiên nhẫn đợi nhân vật chính mạnh lên, xâm lược Trái Đất không ngừng một phút nào.
Kịch bản đã được đổi mới, các nhân vật chủ chốt cũng có tính cách của riêng mình. Sau khi bọn cướp phát hiện mình không đánh lại những nhân loại mới đột biến, bèn tìm cách đủ mọi cách tạo ra vết nứt trong nội bộ loài người, tranh quyền đoạt lợi bất kể là lúc nào cũng chẳng ngơi nghỉ. Nam chính Ân Minh Tranh một lòng vì nhân loại lại bị một số người thẳng thừng coi là cái gai trong mắt.
Cùng lúc ấy, bởi vì thế giới tự dựng nên, tọa độ của Trái Đất bị lộ, những kẻ xâm phạm mới cũng nhanh chóng xuất hiện. Theo như sự dự toán của thế giới, Ân Minh Tranh sẽ đồng quy vu tận cùng với nhóm xâm lược thứ hai. Mất đi sự bảo vệ của anh, nhóm xâm lược thứ nhất dễ như trở bàn tay lấy được Trái Đất.
Nhiệm vụ của Thời Thanh chính là bảo vệ kẻ có vận may lớn là Ân Minh Tranh, để anh đánh đuổi được bọn xâm lược, đồng thời dựa theo kết cục, sống tới cuối cùng.
Hệ thống thấy cậu mở mắt, biết rằng ký chủ đã xem xong, vội nhắc: “Tôi sẽ đưa cậu vào một nhân vật lớn bất kỳ trong thế giới này, bảo đảm quyền cao chức trọng đi tới đâu tung hoành tới đó, cậu có thể xem trước một lượt các kịch bản của một số nhân vật lớn.”
“Có còn gì nữa không? Chỉ có mỗi một nhiệm vụ là bảo vệ nhân vật chính à?”
Qua mấy ngày ở chung này, Thời Thanh cũng biết hệ thống sẽ không nói dối cậu, nhưng cậu cứ cảm thấy nó cũng chẳng đáng tin cậy là bao.
Quả nhiên, hệ thống ngơ ra, vội vội vàng vàng mở miệng: “Đúng đúng đúng, còn có nhiệm vụ khác nữa, ký chủ nhất định phải nhớ cho kỹ. Bởi vì thế giới nhỏ này xoay quanh nam chính cho nên người mà nam chính bài xích cũng sẽ bị ý thức thế giới bài xích. Sự bài xích này không có ảnh hưởng gì mấy tới nơi này nhưng đối với người làm nhiệm vụ thì sẽ xuất hiện tình huống bị trục xuất. Một khi người làm nhiệm vụ bị trục xuất sẽ coi như nhiệm vụ thất bại.”
“Tháng đầu tiên người làm nhiệm vụ đi tới thế giới nhỏ là thời kỳ an toàn, cho dù nhân vật chính có hoàn toàn bài xích ký chủ thì ý thức của thế giới cũng chẳng phát hiện ra. Nhưng một khi qua thời kỳ an toàn này thì sẽ rất khó làm. Cho nên ký chủ nhất định phải tạo dựng mối quan hệ tốt với nhân vật chính, nhiệm vụ đầu tiên thất bại sẽ bị trừ âm điểm tích lũy, muốn bù về thì phải nhân lên gấp mười lần.”
“Hiểu rồi.”
Thời Thanh búng tay tách một cái, một quả dừa mới lại xuất hiện trong tay cậu.
Cậu híp hờ mắt, cũng chẳng mấy lo lắng về chuyện trục xuất khỏi thế giới.
Trong cái thế giới nhỏ ấy, chỉ cần là nhân vật có máu mặt thì đều sẽ có quan hệ rất khá với nam chính, dù cậu rơi bừa vào ai thì nam chính cũng sẽ không bài xích cậu được.
Đấy là trong trường hợp nếu như hệ thống không nhầm lẫn điều gì.
Hệ thống vẫn đang lảm nhảm: “Vì để phòng ngừa chuyện ký chủ chẳng hay biết gì bị loại bỏ, hệ thống sẽ cung cấp thiết bị kiểm tra mức độ bài xích, mức độ bài xích cao quá 50% thì ký chủ sẽ bị ý thức của thế giới đuổi ra khỏi thế giới nhỏ, nhất định phải chú ý đó!”
“Được rồi, tôi phải bắt đầu dịch chuyển rồi, ký chủ nhớ tiếp thu ký ức của nguyên chủ để tiện hòa nhập với thế giới nhé, 3… 2… 1…”
…
Phía trên tấm màng bảo vệ bao bọc khu dân cư rộng lớn, có rất nhiều người máy cao ngang người lớn đang cầm vũ khí, không ngừng tấn công vào lớp bảo vệ. Nhìn ra xa, số lượng của chúng vô cùng nhiều, không dưới nghìn tỷ. Mỗi lớp bảo vệ lại có ba tầng trong ba tầng ngoài lót vào, lúc này, tấm màng bảo vệ ngoài cùng đã xuất hiện vết nứt.
Bên trong lớp bảo hộ, vô số dân cư hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên trời, người mẹ ôm lấy đứa con, người chồng bảo vệ cho người vợ, con cái che chở cho ba mẹ, trong mắt đều chất chứa sự kinh hoảng và tuyệt vọng giống nhau.
Còn ở trên cao hơn cả những người máy, vẫn còn một cỗ máy phi thuyền còn to hơn cả tấm màn bảo vệ đang xoay tròn, chuẩn bị một nòng pháo nhắm thẳng vào tấm màn.
Một giọng nói lạnh tanh hiển nhiên là do người máy nói đang lặp đi lại lại: “Nhân loại, giao Ân Minh Tranh ra đây, nếu không thì sao khi kết thúc sáu mươi giây đếm ngược, bọn ta sẽ khởi động tấn công thực sự.”
“Nhân loại, giao Ân Minh Tranh ra đây, nếu không thì sao khi kết thúc sáu mươi giây đếm ngược, bọn ta sẽ khởi động tấn công thực sự.”
“Nhân loại, giao Ân Minh Tranh ra đây, nếu không thì sao khi kết thúc sáu mươi giây đếm ngược, bọn ta sẽ khởi động tấn công thực sự.”
Khoảnh khắc đếm ngược giống như lưỡi hái của Tử thần đang lia dần tới cổ của những người dân này, họ suy sụp òa khóc, ôm chặt lấy nhau.
Đây là một kiểu uy hiếp.
Dùng tính mạng của một trăm nghìn người dân thường để uy hiếp Ân Minh Tranh tự nộp mình lên.
Ai ai cũng biết, thủ lĩnh của nhân loại rơi vào trong tay bọn xâm lược thì sẽ có kết cục gì, chẳng ai dám trông mong Ân Minh Tranh sẽ giao nộp mình ra để đổi lấy họ. Bọn họ chỉ có thể khóc trong bất lực, đợi chờ thời khắc cuối cùng.
“Năm mươi bảy…”
“Năm mươi sáu…”
“Năm mươi lăm…”
Cuối cùng, khi chỉ còn mười giây đếm ngược, một chiếc máy bay từ xa bay tới.
Mãi cho tới khi người khác nhìn không rõ vệt sáng từ máy bay nữa, đồng hồ đếm ngược cuối cùng cũng dừng tiếng thông báo, họ mới nhận được tín hiệu từ máy bay.
“Chúng tôi đã đưa Ân Minh Tranh tới, hãy lập tức thả con tin ra.”
Đã ngồi trên ngai vàng của chiếc phi thuyền được ba mươi giây, Thời Thanh cụp mắt, nhìn người đàn ông vừa bị đẩy xuống máy bay. Với thị lực cực tốt của mình, cậu có thể thấy rất rõ ràng dáng người và vẻ ngoài anh tuấn của Ân Minh Tranh vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của cậu, rồi cả bước chân vô lực cùng hận ý tràn đầy trong mắt của anh nữa.
Chắc chắn anh đã bị người khác tập kích bất ngờ, tiêm vào một loại thuốc nào đó nên mới khiến một người mang dị năng đỉnh cấp nhân loại khiến vô số kẻ xâm lược sợ mất mật này chẳng thể cử động, chỉ có thể giống như một món hàng, bị người ta ném từ máy bay sang.
Thời Thanh phái một cỗ người máy ở gần Ân Minh Tranh nhất quay ra đón lấy anh. Nếu không qua đón, là một người có dị năng, Ân Minh Tranh đương nhiên sẽ không ngã chết, nhưng kiểu gì cũng đau một trận.
Cậu vừa chỉ huy người máy qua đón người về, vừa nhanh chóng tiếp tục việc tiếp thu ký ức.
Hệ thống nói không sai, cho cậu quyền cao chức trọng, đi tới đâu tung hoành tới đó, không ai dám trêu vào.
Bởi vì cậu chính là nhân vật phản diện lớn nhất nhảy ra sau khi thế giới nhỏ hình thành, là kẻ xâm lược thứ hai, là chỉ huy trưởng của quân đoàn người máy muốn đồng quy vu tận cùng Ân Minh Tranh.
Kiểu này thì chẳng phải không ai dám trêu vào à? Dựa vào ký ức vừa có được, cho dù có đi khắp cái vũ trụ, cũng chẳng ai dám trêu vào quân đoàn người máy này.
Nhưng thân phận tốt bực này, đối với nam chính Ân Minh Tranh thì lại là gì?
Là kẻ vừa mới tới Trái Đất đã dùng tính mạng của một trăm nghìn nhân loại ra uy hiếp, bức bách nhân loại từ bỏ anh, dùng anh để trao đổi…
… Là kẻ xâm lược.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT