Ân Minh Tranh nhìn thấy người thiếu niên áp mình trên giường rõ ràng là giới tính nam, lần đầu tiên cảm nhận được sự hoang mang xuất phát từ sâu đáy lòng.
Thấy Thời Thanh nói xong câu này bèn gấp gáp sốt sắng đi lột áo ngoài của anh, anh vội vàng như con cá giãy giụa phần thân: “Không! Đợi một lát, tôi là nam mà!”
“Em cũng vậy mà.”
Thời Thanh vừa cúi đầu bận rộn vừa hào hùng đáp lại một câu.
Cậu đúng là rất bận, vì để lột được các lớp áo ngoài mà cậu phải nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Ân Minh Tranh, đôi tay trắng mềm chỉ thuộc về cậu thiếu niên đặt lên chiếc áo ngoài, mưu đồ cởi nó ra.
Nhưng rồi chính vì cậu không còn khống chế hai tay của Ân Minh Tranh, người đàn ông này lại lần nữa nắm được quyền sở hữu đôi tay của mình vùng vẫy hết sức. Một vị anh hùng, một cán bộ lão thành hai mươi tám tuổi vẫn còn là xử nam đã hoàn toàn bị động tác của Thời Thanh làm nhiễu động cả con tim, cũng chẳng hơi đâu nghĩ tới mấy vấn đề gì mà [thâm nhập vào doanh trại quân địch] [thăm dò không để lại dấu vết] [tìm hiểu rõ hình thức] nữa. Bây giờ trong đầu của anh chỉ còn đúng một ý nghĩ đáng thương rằng phải nhanh chóng bảo vệ cái áo ngoài của mình, và cả trinh tiết nữa.
Hai người cứ như đang chơi trò em công anh thủ, Thời Thanh công kích còn Ân Minh Tranh phòng thủ.
Sức của Thời Thanh rất khỏe nhưng lại không có phương pháp. Còn Ân Minh Tranh tuy có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng sức lại không khỏe bằng cậu. Thế là, tình cảnh giữa hai người bỗng chốc trở thành một muốn cởi, một lẹ tay giữ chặt, rơi vào thế cục bế tắc không ai thành công.
Ân Minh Tranh vừa tay giữ chân quặp bảo vệ áo ngoài của mình vừa liếc nhìn thiếu niên ở phía trên. Cậu có đôi mắt hạnh tròn, sâu thăm thẳm, chóp mũi nhỏ cao cao, đôi môi hồng nhuận vì “bận bịu” mà còn vô thức nhếch lên.
Dường như phát hiện ánh mắt của Ân Minh Tranh, cậu thậm chí còn dành chút thời gian để ngước mắt lên, nhìn người đàn ông rồi nở nụ cười tươi tắn.
Trông qua thì rất giống một cậu thiếu niên ngây thơ không có ác ý gì.
… Đấy là nếu như cậu không cười xong rồi lại tiếp tục cúi đầu thực hiện hành vi sàm sỡ của mình.
Phải công nhận cậu thiếu niên kỳ lạ này có khuôn mặt cực kỳ vô hại. Cho dù biết rằng tình huống bây giờ không rõ ràng, anh thì đang trên phi thuyền ngoài hành tinh còn người đang ngồi trên người anh cũng có địa vị cực cao trong số người ngoài hành tinh, nhìn cũng chẳng giống với loài người nhưng chỉ cần thấy nụ cười ngọt ngào cộng với đôi mắt cong cong này, trong lòng Ân Minh Tranh lại chẳng thể nào tức giận nổi.
Đương nhiên, cho dù anh muốn cũng chẳng thể nào phản kháng lại được, nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo đảm chiếc áo ngoài không bị cởi ra thôi.
Trình độ không bằng người ta, đành phải dùng miệng để đàm phán.
Nghĩ vậy, Ân Minh Tranh vừa khó khăn ngăn cái tay của Thời Thanh lại, vừa mở lời: “Có phải giữa hai chúng ta có hiểu lầm gì hay không? Tôi không quen biết cậu, chắc chắn không thể là bạn đời của cậu được.”
“Tại sao là bạn đời của em thì nhất định phải biết em chứ?”
Cậu thiếu niên ngồi trên người anh dừng tay lại, chớp chớp mắt, nét mặt khá hoang mang, thậm chí còn có hơi tủi thân: “Tại sao anh không tự cởi quần áo đi?”
“Tại sao tôi… Không phải, cậu đứng dậy trước đã.”
Thời Thanh trông có vẻ dễ nói chuyện khiến cho Ân Minh Tranh thở phào một hơi, có thể nói chuyện được là được.
Vậy mà sự thực chứng minh, một hơi này anh thở hơi sớm.
Trông cậu thiếu niên trắng trẻo mềm mại này chỉ có sức nặng ngang với một người bình thường khỏe mạnh nhưng lại ngồi rất vững vàng, giọng nói nhẹ nhàng không mấy hào hứng đáp lời: “Em không đứng dậy.”
“Anh là bạn đời của em, tại sao không thể sinh bé con với em.”
Ân Minh Tranh vừa muốn ngồi dậy nhưng lại vì sức nặng chẳng rõ được mấy tấn này đè xuống, thực sự không làm gì được. Anh có nỗ lực gấp mấy cuối cùng cũng đành chán nản nằm về dưới ánh nhìn không mấy vui vẻ của cậu thiếu niên.
Thở hắt mấy hơi, anh điều chỉnh cảm xúc của mình, có ý muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu thiếu niên nhìn chỉ mới mười bảy, mười tám này.
“Cậu bạn này, là như vậy nhé, thứ nhất, tôi không phải bạn đời của cậu, thứ hai, tôi và cậu đều là đàn ông, đàn ông 100%, hai người đàn ông sao có thể sinh con được.”
“Em biết.”
Thời Thanh lại nở nụ cười ngọt với anh, ngả người nằm lên người Ân Minh Tranh, tai dán vào lồng ngực của anh, lắng nghe con tim đang náo động không ngừng ở bên trong.
“Đàn ông của nhân loại các anh giao hợp với nhau đương nhiên không sinh em bé được rồi, nhưng tộc bên bọn em thì có thể.”
Trái tim vốn dĩ đã kích động nảy lên trong lồng ngực nhất thời lại tăng tốc nhanh chóng, đập bang bang bang.
Ân Minh Tranh từ trước tận thế cũng là một cán bộ kỳ cựu chưa từng để ý tới tính hướng nam nam, đương nhiên sẽ không liên tưởng được tới chuyện nam nam sinh con được.
Nhưng anh lại nghĩ tới một bộ phim xem được trước khi tận thế.
Giống với cách sinh nở của quái thai chính là nhét trứng vào trong cơ thể con người, khi thời cơ tới, quái thai con sẽ đục da bụng người ra, trong tiếng la hét bi ai của con người, chui ra khỏi đó…
Vừa mới nghĩ tới hình ảnh này rất có thể sẽ xảy ra trên người mình, mặt Ân Minh Tranh tái mét.
Thời Thanh cảm nhận được cảm xúc dữ dội của anh, cười rất hài lòng, ngón trỏ đặt trên chiếc khóa kéo áo ngoài của Ân Minh Tranh, vẽ vòng tròn quanh nó.
“Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, em sẽ bước vào giai đoạn trưởng thành, cây Mẹ ở hành tinh của em nhận được tín hiệu em đã trưởng thành mới hoài thai thế hệ kế tiếp, qua hai trăm năm sau khi em chết, bé con có bộ gen kết hợp của hai ta sẽ được ra đời.”
Giọng cậu khi nói có chút đơn thuần, còn chất chứa sự kỳ vọng vô vàn: “Gene của anh rất mạnh, bé con của chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng giỏi giang.”
Ân Minh Tranh: “…”
Anh tức tốc nghiền ngẫm ý trong lời của người ngoài hành tinh có dáng dấp như một thiếu niên loài người này.
Hành tinh của họ có một cái cây gọi là cây Mẹ, chỉ sau khi tiếp thu được tín hiệu trưởng thành của cậu thiếu niên, cây Mẹ mới bắt đầu thụ thai, chờ cho tới khi cậu chết, thế hệ sau có được gen của người giao hợp với cậu sẽ ra đời.
Giả thuyết vớ vẩn như này, nếu như đặt vào bộ phim trước tận thế, Ân Minh Tranh chắc chắn sẽ bảo vô cùng phi logic, vậy mà trong hiện thực, nó lại xảy ra rồi.
Anh cũng chẳng cảm thấy Thời Thanh đang lừa mình.
Dù sao tình thế trước mắt này, Ân Minh Tranh anh mới là con kiến bị Thời Thanh nắm trong lòng bàn tay, cậu hoàn toàn không cần thiết phải lừa anh.
Dù gì, từ sau khi kẻ xâm lược được nhân loại gọi là Trùng tộc tới Trái Đất, người Trái Đất đã hiểu ra rằng thế giới rộng lớn không gì là không thể.
So với những thứ mà đầu mất rồi mọc lại được; giao phối xong trùng cái còn ăn mất một bộ phận của trùng đực; trùng tộc cấp thấp đánh trận thì làm bia đỡ, không đánh trận thì làm thức ăn, còn cảm thấy việc bị ăn rất vinh hạnh, thệ việc người ngoài hành tinh cách xa nhau sinh con được, còn vừa hoài thai là hai trăm năm, cũng chẳng đáng kể mấy.
Nhưng cũng may, người anh gặp không phải không nói lý, xét tình hình trước mắt, chắc vẫn còn đàm phán được.
Vừa nghĩ tới đây, cậu thiếu niên ngoài hành tinh vừa nãy còn đang vô cùng ngoan ngoãn nằm trên ngực anh, cái tay đang vẽ vòng tròn lại bắt đầu không an phận, gấp gáp muốn thử kéo khóa áo ngoài của Ân Minh Tranh xuống.
Ân Minh Tranh vội vàng dùng tay chặn lại: “… Từ từ trước đã.”
“Lại làm sao nữa!”
Nét mặt của cậu thiếu niên rất không vui, một phát nắm được hai tay của Ân Minh Tranh đặt lên đầu giường: “Anh còn như thế nữa là em sẽ trói anh lại đấy, dù sao kể cả có trói lại cũng chẳng ảnh hưởng tới chúng ta ấy ấy.”
Ân Minh Tranh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, chẳng hề nghi ngờ việc cậu sẽ thực sự làm như vậy, vội dỗ dành: “Cậu nói tôi là bạn đời của cậu nhưng chúng ta chưa quen biết, người Trái Đất chúng tôi sẽ không làm chuyện đó với người mà mình không quen đâu.”
“Em biết anh mà, anh tên là Ân Minh Tranh.”
Có lẽ là cảm thấy anh nói khá hợp lý, nét mặt không vui của cậu thiếu niên cũng biến mất. Cậu nắm lấy tay Ân Minh Tranh đặt lên má của mình, hệt như chú mèo nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay có vết chai của người đàn ông, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Tôi biết cậu biết tôi, ý tôi là tôi chưa quen cậu.” Ân Minh Tranh không được thoải mái cử động đôi tay bị cậu thiếu niên nắm chặt. Trước tận thế anh vẫn còn độc thân, sau tận thế chỉ mải nghiên cứu chiến đấu với Trùng tộc, dẫu cho bên cạnh không ít người mến mộ nhưng trước giờ anh cũng chẳng có thời gian lo lắng chuyện này. Lần đầu tiên có sự tiếp xúc được coi như thân mật cùng “người”, trong tim Ân Minh Tranh hiếm có lúc nảy sinh những cảm xúc khó tả.
Anh ho khẽ một tiếng, ép cảm xúc này xuống, ngừng một hơi mới nói tiếp, ổn định lại tình hình một chút: “Cậu nói chúng ta là bạn đời nhưng tôi cũng không biết cậu tên là gì, bao nhiêu tuổi, là người hành tinh nào, trong nhà có mấy người, vì sao muốn tôi làm bạn đời của cậu. Kiểu quen biết ở Trái Đất không chỉ có một người biết là được đâu.”
Cậu thiếu niên không giận, chỉ buồn bực bĩu bĩu môi: “Người Trái Đất các anh phiền phức thật đấy.”
“Được rồi, em tên Thời Thanh, là tộc máy móc, hành tinh của em nằm ở hệ hành tinh 312, không có người thân, vì sao chọn anh làm bạn đời là vì sau khi em ra đời, tìm thấy hành tinh đầu tiên là Trái Đất, anh là người mạnh nhất Trái Đất, đương nhiên em phải chọn anh làm bạn đời rồi.”
Ân Minh Tranh vừa tiếp thu thông tin, vừa tiếp tục ân cần dẫn dụ hỏi tiếp: “Cậu không có người thân sao? Vậy ai quản lý phi thuyền này, cấp trên của cậu à?
Hệ thống đột nhiên nhảy ra: [Ký chủ, anh ta muốn moi tin từ cậu đấy, đừng cắn câu! Anh ta muốn hiểu cho tới cùng để tiện bề trốn thoát!!]
[Còn nữa ký chủ, cậu đừng kể chi tiết quá, chuyện mang thai của tộc là chuyện lớn như vậy, sao lại nói cho anh ta, mức độ bài xích của anh ta với cậu còn là 100% đấy !!!]
Thời Thanh: [Tôi biết, cho nên cậu nghe không ra tôi đang bịa chuyện à?]
Hệ thống ngơ ra: [Bịa chuyện???]
[Ừm, dù sao cả tộc cũng chỉ có một mình tôi, còn lại đều là máy móc, còn chẳng phải tôi nói như nào là như thế ư? Không nói như vậy thì tôi làm sao có thể tìm lý do để xơ múi, à không, hạ thấp mức độ bài xích chứ.]
Hệ thống thông minh đột xuất nhìn ra chỗ bất thường: … Loài người các cậu lươn lẹo thực sự.
Hai người giao lưu trong đầu, Ân Minh Tranh chẳng hề hay biết, anh chỉ thấy Thời Thanh cười cong cong đôi mắt, trong mắt ánh lên sự trong trẻo, ngây thơ như là một vị hoàng tử chẳng nhiễm bụi trần, dụi dụi vào bàn tay của Ân Minh Tranh: “Chiếc phi thuyền này là của em, bọn họ đều nghe lệnh của em hết.”
[Rồi xong, nói với anh ấy tôi là lãnh đạo rồi, đến lúc chấm mút rồi đây.]
Nói xong, một tay của Thời Thanh nắm lấy tay trái trên mặt, một tay nắm lấy tay phải vừa mới thả ra chưa được bao lâu của Ân Minh Tranh, cầm lấy hai cổ tay giao vào nhau, lại một lần nữa đặt trên đầu giường.
“Bây giờ thì chúng mình quen rồi đấy, ấy ấy thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT