Tình cảnh của Ân Minh Tranh bây giờ hoàn toàn có thể nói là có mọc thêm cánh cũng chạy đằng trời.

Hai tay của anh bị tóm lấy, chân cũng không biết bị đè mấy tấn lên, đừng nói là chạy trốn, tới việc ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn

Nhưng anh không từ bỏ việc giãy giụa.

Người hùng loài người không ngừng cử động nửa thân trên như muốn dùng toàn bộ sức lực giãy khỏi trọng lượng khủng bố này.

Nhưng lại giống như đang gập bụng vậy, cho dù dưới động tác đầy nỗ lực của anh, dù có nhấc cao eo cũng không thể không nằm lại xuống vì sức nặng, rồi một giây sau lại chẳng chịu thua nhổm người dậy tiếp.

Và thế là, Thời Thanh cứ nhìn người đàn ông cực kỳ vừa ý mình nhổm dậy rồi lại nằm xuống, ngắm nhìn cơ bụng vừa thấy đã biết phải tốn bao nhiêu mồ hôi và công sức mới có thể luyện được.

[Đây là một kiểu mỹ nhân kế đầy trắng trợn.] Cậu còn dùng lời lẽ đanh thép phân tích cho hệ thống: [Anh ấy đang thể hiện sức hấp dẫn của mình với tôi. Ôi đàn ông…]

Hệ thống: Không muốn nói chuyện.

Thời Thanh cứ như vậy nhìn anh chàng đẹp trai này nỗ lực chạy trốn, những giọt mồ hôi tinh mịn tuôn ra ướt cả phần đầu, sợi tóc ướt dính lấy phần trán khiến chủ nhân của nó trông vừa mê người vừa quyến rũ.

“Anh đẹp trai thật đấy.”

Cậu hoàn toàn chẳng che đi sự yêu thích trong mắt: “Anh đã mạnh mẽ như vậy rồi lại còn đẹp trai nữa, bé con của hai ta chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh.”

Ngó xuống thấy Thời Thanh đang thẳng thừng cúi đầu dùng miệng cởi áo ngoài cho mình, Ân Minh Tranh cũng chẳng thiết gì chạy trốn nữa, liến thoắng thở gấp hô dừng.

“Từ từ…”

Bởi vì mới nãy giãy giụa vô ích nên bây giờ anh không kịp thở lấy hơi, cố gắng nặn ra một câu trong khi đầu lại hoàn toàn trống rỗng.

“Cậu có biết… loài người chúng tôi làm chuyện đó như nào không?”

Ân Minh Tranh cũng bí lắm rồi, những lần đi đánh trận trước, anh có thấy được Trùng tộc giao phối mấy lần, đầu với đầu, tay với tay cũng có, loài Trùng tộc đẻ nhiều, các kiểu giao phối nhiều không đếm xuể. Nhưng có một điều có thể khẳng định được, không có cách nào để Trùng tộc giao phối với con người cả.

Trùng tộc đã như vậy, người ngoài hành tinh như Thời Thanh chắc cũng chẳng kém.

Quả nhiên, Thời Thanh đang đè sống đè chết anh cũng ngơ ra, đôi con người màu bạc lộ ra chút hoang mang: “Không phải là ghép linh kiện của anh với linh kiện của em vào với nhau à?”

“Lúc mới tới Trái Đất, em cũng nhìn loài người ấy ấy rồi, đầu tiên phải cởi quần áo, sau đó chúng ta có thể lắp linh kiện.”

Phù.

Ân Minh Tranh thầm thở hắt ra một hơi.

May quá, Thời Thanh thực sự không hiểu.

Anh thở đều mấy hơi, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách.

Tóm lại cứ phải trì hoãn chuyện “ba chấm” này càng lâu càng tốt trước đã, đợi tới khi bình ổn lại được Thời Thanh rồi mới tìm cơ hội bỏ trốn.

Nghĩ kỹ xong, Ân Minh Tranh khẽ ho một tiếng: “Thời Thanh, cậu mới chỉ đúng một nửa thôi, trước lúc đó vẫn còn một loạt trình tự nữa. Loài người ở bên nhau phức tạp lắm, vô cùng phức tạp. Vậy đi, cậu xuống khỏi người tôi trước đã rồi tôi từ từ nói cậu nghe.”

Hệ thống tận chức tận trách nhảy ra: [Ký chủ, anh ta đang nói dối!!]

Thời Thanh: [Tôi biết, lúc anh ấy lừa người cũng rất đẹp trai.]

Hệ thống: […]

Nó lén lút lên tổng bộ tải cho mình một giao diện máy tính – não chống nhiễu âm, đề phòng nhân loại độc ác lắm chiêu trò này vấy bẩn trái tim máy thuần khiết của mình.

Ân Minh Tranh còn nói tiếp: “Cậu nói tôi là bạn đời của cậu, ý nghĩa của bạn đời chính là hai bên bình đẳng như nhau, cậu muốn làm chuyện đó với tôi, đương nhiên cũng phải làm theo trình tự của người Trái Đất chúng tôi nữa, đúng không?”

Người của tộc máy móc dù cho là vẻ ngoài hay ngôn ngữ trông cũng hoàn toàn đơn thuần này chớp mắt một cái, nhìn có vẻ nghe lọt rồi.

Cậu chậm rãi nằm bò xuống, lại dán tai mình lên lồng ngực của người đàn ông, giọng nói nghe có vẻ vô cùng ngoan ngoãn: “Được, em nghe anh, anh kể em nghe về trình tự của người Trái Đất các anh đi, em sẽ làm theo trình tự đó.”

Ân Minh Tranh thở phào được một hơi, đồng thời, đáy lòng anh cũng bởi vì sự tín nhiệm của Thời Thanh mà cảm thấy có chút áy náy.

Trước kia khi anh còn ở căn cứ, anh chưa từng lừa bất kỳ một ai. Vậy mà giờ đến lúc đối mặt với khó khăn lại bị vứt bỏ một cách vô tình.

Ngược lại là Thời Thanh, cho dù là người ngoài hành tinh nhưng bất kể là làm việc hay nói chuyện, vừa ngây thơ cũng vừa tin tưởng anh.

Đáy lòng Ân Minh Tranh dấy lên chút áy náy, đồng thời cũng không thoải mái cựa cựa nửa người trên.

Không biết có phải ảo giác không mà anh cứ cảm thấy ngón tay của Thời Thanh đang sờ tới sờ lui, tuy rằng không đau không ngứa nhưng cái áo ngoài này cũng không quá dày khiến cho Ân Minh Tranh cảm thấy bản thân không phải bị sờ áo ngoài mà bị sờ cơ bắp đằng sau lớp áo ngoài.

Nhưng vừa nãy cậu thiếu niên ngoài hành tinh này lại tỏ vẻ khá ngờ nghệch trong chuyện này, Ân Minh Tranh cũng chẳng có cách nào lên án ngón tay nghịch ngợm của cậu. Sau khi cử động thất bại, anh liền xấu hổ cố gắng ép bản thân lơ đi ngón tay đang nghịch “áo ngoài” của anh.

Anh nghĩ, có thể là do Thời Thanh chưa tiếp xúc với quần áo của nhân loại bao giờ nên thấy tò mò thôi.

[Ting! Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh 98/100]

Hệ thống vui tới mức hận không thể bắn pháo hoa chúc mừng: [Chúc mừng ký chủ, chúc mừng ký chủ, ký chủ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ*.]

(*: Câu nói trong “Tiếu ngạo giang hồ” của Kim Dung, ý chỉ ngàn năm nghìn đời, thống nhất giang hồ)

Thời Thanh: [Sờ thích thật đấy.]

Hệ thống: […]

Không sao cả, không sao cả.

Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, nó có thể tiếp nhận những lời lẽ không có liêm sỉ làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của nó.

Ân Minh Tranh vẫn còn mưu đồ dỗ dành cậu thiếu niên người ngoài hành tinh xuống khỏi người mình:

“Thời Thanh, cậu đi xuống trước đã, cậu nặng quá, đè vậy tôi nói không được.”

“Thế để em giảm nhẹ trọng lượng xuống.” Thời Thanh nói xong bèn khống chế cân nặng xuống nhẹ hơn.

Tộc máy móc có thể tùy ý điều chỉnh cân nặng của mình, trước đấy cậu cố ý chỉnh cân nặng lên tới mức có thể đè Ân Minh Tranh lại mà không để anh vì bị đè mà xảy ra vấn đề gì.

Ân Minh Tranh bị chặn họng, cảm giác cậu thiếu niên đúng là từ từ nhẹ hơn nhiều, trông tư thế như muốn dính lấy cả người anh.

Đây là địa bàn của Thời Thanh, trong phòng còn một đống người máy được trang bị hoàn hảo, cho dù Ân Minh Tranh có thấy không được thoải mái vì cái “người” trên người anh, cũng không có ý đồ để Thời Thanh đi xuống nữa, tránh lại làm cậu giận.

“Không phải anh nói muốn kể em nghe trình tự ấy ấy của con người sao? Mau nói đi.” Thời Thanh giục anh.

Ân Minh Tranh mở miệng, còn chưa nói gì đã nghe thấy thiếu niên đáp: “Nói nhanh lên đi, chúng ta nhanh chóng làm theo trình tự.”

Anh lại nghẹn họng thêm lần nữa, trầm tư suy nghĩ bản thân phải làm gì mới có thể lừa gạt Thời Thanh cho qua chuyện.

Đang nghĩ phải lừa như nào mới hợp logic thì cậu thiếu niên đang ngoan ngoãn nằm bò trên người anh bỗng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.

Con ngươi của Thời Thanh là màu bạc, bởi vì gam màu lạnh này nên kể cả có một vẻ ngoài mềm mại thì lúc không nói câu gì mà cứ nhìn người khác như vậy, sẽ tạo ra cảm giác bức bách.

“Em biết loài người các anh rất thích nói dối, anh đừng lừa em, em kiểm tra được đấy.”

Cơ thể cậu mềm mại chẳng giống như lời cậu vừa nói ra, dính lấy người Ân Minh Tranh, dường như muốn anh cách một lớp áo cũng cảm nhận được nhiệt độ lạnh nóng chẳng thuộc về con người. Mang theo lớp nhiệt ấy, Thời Thanh ghé tới bên tai anh, giọng nói khẽ khàng, hệt như đang thì thầm:

“Cả vũ trụ này, chẳng một ai dám lừa tộc máy móc cả.”

Não của Ân Minh Tranh còn chưa kịp phản xạ lại thì thân thể đã ý thức được co chặt cả người trước, đây là sự đề phòng theo phản xạ tự nhiên chỉ khi đối mặt với kẻ địch nguy hiểm mới có.

Giờ phút này anh mới ý thức được rằng, cho dù Thời Thanh có dễ nói chuyện tới mức nào đi chăng nữa, bề ngoài nhìn vô hại ra sao, cậu cũng chẳng thuộc về tộc loài người mà là một người ngoài hành tinh sở hữu một phi thuyền khổng lồ, nắm trong tay vô số thuộc hạ.

Sự cảnh giác của anh, từ lúc bắt đầu đã không nên buông xuống.

[Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 99/100]

[Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 100/100]

[Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 99/100]

Hệ thống nhìn mức độ bài xích lên rồi lại xuống, cao rồi lại thấp, hoảng hốt: [Ký chủ, phải làm sao đây, mức độ bài xích lại tăng rồi, sao cậu lại để lộ ra nữa thế.]

[Đây không gọi là bị lộ.]

Thời Thanh vẫn nhìn chằm chằm Ân Minh Tranh, nhìn thấu sự cảnh giác trong mắt anh, ngược lại lại còn thấy rất hài lòng.

[Cậu sẽ không thực sự cho rằng tôi định cứ dỗ dành anh ta mãi như vậy để giảm mức độ bài xích đấy chứ? Tôi là tộc máy móc đấy nhé, đi tới đâu ngang tàn tới đó. Nếu như hình tượng của tôi là Ân Minh Tranh nói gì tôi nghe nấy, tin nấy, anh ta “thính” tôi một cái là bảo được tôi đưa quân của mình đánh đuổi Trùng tộc đi luôn, dù đánh xong thì mức độ bài xích cũng chỉ giảm một chút được thôi, nếu vậy, tôi còn bảo vệ Ân Minh Tranh tới cuối cùng thế nào được?]

[Cho dù thực sự phải ra tay thì cũng phải đợi mức độ bài xích của anh ta giảm xuống mới được.]

Hệ thống bỗng ngộ ra, sau đó lại bắt đầu lo lắng: [Nhưng ký chủ mạnh mẽ như thế, mức độ bài xích giảm sao được?]

[Kiểu gì cũng có cách, tôi không muốn đánh đổ hình tượng, chỉ là muốn anh ấy biết được giữa hai chúng tôi, ai mới là người nắm quyền chủ đạo mà thôi.]

Tay của Thời Thanh đặt lên trái tim của Ân Minh Tranh, cảm nhận được sự kích động kịch liệt của anh, nhìn Ân Minh Tranh rồi lại nở nụ cười ngọt ngào quen thuộc: “Em tin anh sẽ không lừa em đâu, đúng không?”

Ân Minh Tranh kiềm chế bản thân và cả đôi mày đang cau lại, cũng cười, khẳng định:

“Đúng, tôi là bạn đời của cậu mà, sao có thể lừa cậu được.”

Hệ thống đứng ngoài quan sát tất cả: Hai tên đàn ông đểu giả này.

Ân Minh Tranh bị sự bất ngờ này làm loạn toàn bộ suy nghĩ, biết rằng cậu thiếu niên ngoài hành tinh này sẽ không ngờ nghệch nói gì tin đấy, bỗng chốc cũng chẳng biết làm sao để lừa gạt Thời Thanh cho qua. Còn đang suy nghĩ thì khóe mắt bỗng liếc qua chiếc ti vi đặt trong phòng, trong lòng bỗng nảy ra ý tưởng.

“Thời Thanh, tôi tìm cho cậu một bộ phim về tình yêu, trình tự yêu đương của loài người chúng tôi so với trên phim cũng không khác là bao đâu.”

Ân Minh Tranh cẩn thận dè dặt tìm lời để dỗ Thời Thanh xuống khỏi người mình, đi tới trước ti vi, không ngờ còn tìm được cả đống băng đĩa ở đó.

Cán bộ lão thành Ân Minh Tranh từ trước lúc Trùng tộc tới cũng chẳng có kinh nghiệm gì cho cam, lại tràn đầy tự tin chọn ra một đĩa kể về tình yêu ở hiện thực theo như anh nhớ.

Anh chẳng chút lo lắng về việc Thời Thanh có thể học được mấy thứ không nên học từ trong đó hay không.

Đây đều là đĩa phim của Trung Quốc, sẽ không giống với mấy bộ tình tứ ở nước ngoài đưa mấy đoạn “thân mật cần giấu” lên phim.

Đĩa vừa bắt đầu chạy, Ân Minh Tranh quay đầu nhìn Thời Thanh mỉm cười chắc nịch: “Xem xong bộ này, cậu chắc sẽ biết trình tự làm chuyện đó của loài người chúng tôi.”

Anh liếc nhìn số tập, càng thêm yên tâm: “Bộ phim này có 88 tập, hay là cậu cứ xem phim trước đã, tôi tham quan phi thuyền một lúc, chúng ta cùng tìm hiểu về đối phương có được không?”

“Được thôi.”

Nghe được lời đáp nhanh chóng của Thời Thanh, cả người Ân Minh Tranh mới thả lỏng được một chút.

Chỉ cần cho anh thời gian, anh tin rằng bản thân có thể tìm được lỗ hổng trên phi thuyền, trốn khỏi nơi này.

Tám mươi tám tập phim truyền hình, một tập hơn bốn mươi phút, ít nhất cũng đủ để Thời Thanh xem tới sáng mai, anh có đủ thời gian …

¬… Cạch

Một tiếng máy móc chạm vào nhau kéo suy nghĩ của Ân Minh Tranh về, anh vừa mới vô thức ngoảnh lại đã lập tức cứng đờ cả người.

Chỉ thấy đứng trước ti vi, Thời Thanh chạm tay vào màn hình, nhắm mắt lại như đang cảm nhận gì đó, ba giây sau, cậu thu tay về, quay đầu nhìn Ân Minh Tranh, ngọt ngào cười nói: “Em xem xong rồi.”

Ân Minh Tranh: “…”

Anh quên mất, Thời Thanh nói mình là tộc máy móc.

Còn chưa đợi anh mở lời, cậu thiếu niên ngoài hành tinh này bước hai ba bước đã tới trước mặt anh, vươn tay ra một cái, đẩy anh ngã nhào xuống đất.

Sau đó, cậu gác chân phải sang, thuần thục ngồi lên người Ân Minh Tranh, vô cùng thẳng thắn lao tới đôi môi đang dẩu lên của người đàn ông.

“Đợi đợi…”

Nghe được tiếng hô dừng gần như là hoảng loạn của Ân Minh Tranh, cậu thiếu niên ngoài hành tinh nhìn thì yếu đuối mà cân nặng phải mấy tấn cũng lanh lợi dừng lại, hiền lành thu đôi môi đang dẩu ra, chớp chớp mắt, trong mắt ánh lên một ít nghi hoặc.

“Do động tác của em chưa đúng sao?” Cậu lại chu đôi môi hồng hồng ra với Ân Minh Tranh: “Em xem trong cái gọi là phim truyền hình kia, không phải loài người các anh đều làm như vậy sao? Lắp linh kiện của em với của anh vào với nhau, đây không phải nghi thức cần có trước khi ** của nhân loại các anh à?”

Ân Minh Tranh còn chưa kịp phản ứng lại được với những gì Thời Thanh nói, mãi cho tới khi anh nhìn cậu thiếu niên lại mở miệng đưa về phía anh, thè chiếc lưỡi hồng hồng ra, ngón tay chỉ chỉ.

“Hay là… linh kiện này của em nhỏ quá nên không hợp thẩm mỹ của anh?”

Cho xem linh kiện của mình xong, cậu oán trách Ân Minh Tranh.

“Anh kén chọn thật đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play