Thời Thanh ngồi trên ngai vàng mặt không cảm xúc, ngón tay tạo nên bởi máy móc gác lên tay vịn, giọng điệu ấm áp tới lạ: [Hệ thống, cậu mau nói tôi nghe. Là lý do nào khiến cậu nghĩ ra ý tưởng này thế. Rõ ràng biết rằng ý thức thế giới sẽ bài xích người mà nam chính ghét, vậy mà lại đưa tôi nhập vào kẻ xâm lược suýt chút nữa bắn chết một trăm nghìn đồng bào của nam chính hả?]
Hệ thống vừa được gọi ra đã biết ngay là có chuyện xấu. Nghe ký chủ hỏi vậy liền sợ tới mức co rúm lại: [Tôi… tôi không cố ý đâu, tôi cũng là lần đầu làm nhiệm vụ mà. Trước đó chỉ nghe nói rằng nếu kích hoạt bàn tay vàng lớn nhất thì sẽ có ảnh hưởng, nhưng tôi không ngờ lại là ảnh hưởng như vậy…]
Nó sợ ký chủ truy xét nhưng Thời Thanh lại chẳng mấy tức giận, chuyện cũng đã xảy ra rồi, tức giận còn có ích gì, nhanh chóng nghĩ cách bù đắp mới đúng.
Hơn nữa, thân phận này quả thực quá tuyệt, ít nhiều gì thì trong tình cảnh nhân loại yếu ớt mà được làm một người ngoài hành tinh có quyền hành to lớn cũng tốt. Cậu cũng vừa mới tới Trái Đất, chưa dọa được một người Trái Đất nào, có thể tẩy trắng được.
[Được rồi, lần sau không vậy nữa là được. Có một tháng thời gian cũng đủ rồi, giờ nói cho tôi biết mức độ bài xích đi.]
Hệ thống lập tức bật mode làm việc: [Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 100/100]
Vừa báo cáo xong, nó lại sợ rụt lại.
Nó chưa từng gặp mức độ bài xích 100/100 thế này trong tài liệu nào của các tiền bối. Chỉ có thời gian là một tháng, sao mà đủ!
Đời này coi như bỏ! Mới làm nhiệm vụ đầu tiên mà đã phải gánh một ký chủ có âm điểm tích lũy rồi hu hu hu …
Hệ thống còn đang khóc lóc, Thời Thanh lại đứng dậy, vẫy vẫy tay, một con robot ở gần đó lập tức làm theo suy nghĩ của cậu, đưa một chiếc gương tới.
Trước tấm gương là một sinh vật được tạo ra bởi máy móc màu bạc, thân hình của của cậu tương tự như loài người, toàn thân chẳng thừa một cái gì, nhìn lên trên càng giống như cùng một dòng giống với nhân loại.
Thời Thanh nhắm mắt, máy móc màu bạc trên người lập tức tan ra thành chất lỏng, chậm rãi dung hòa lại với nhau, lộ ra phần dưới của khuôn mặt con người.
Gương mặt chỉ thuộc về chính cậu xuất hiện trong gương, sau đó là thân người, tứ chi, tới cuối cùng, người đứng trước gương đã là hình dạng của bản thân Thời Thanh rồi.
Cậu mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, thân người thon dài, ngũ quan lạnh nhạt nhưng lại tuấn tú.
[Ấy, ký chủ, cậu định giả vờ làm nhân loại tiếp cận Ân Minh Tranh sao? Cũng là một cách đấy.]
[Không, tôi còn có một cách hay hơn nữa cơ.]
Thời Thanh giơ tay lên, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào giữa hai đầu lông mày, con ngươi vốn là màu đen nay chuyển thành màu bạc, quần áo bình thường mặc trên người cũng đổi thành bộ giáp ngoài giống như những robot.
Còn trên mặt cậu, đôi mắt cứng đờ lạnh nhạt cũng mềm mại hơn, đôi môi mím chặt cũng có chút biến hóa nhỏ, thân người cũng được thay đổi. Chưa đầy một phút, người đứng trước gương đã không còn là thanh niên khiến người khác cảm thấy lạnh nhạt ưu nhã nữa mà là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám, vẫn còn hơi non nớt.
Thời Thanh duỗi tay ra, sờ cơ bụng hơi mềm mềm, ngắm bản thân mình trong gương.
Chậc, từ lúc tròn hai mươi tuổi tới phòng gym rèn luyện cơ bắp đến bây giờ, trên bụng câu chưa từng có nhiều thịt thế này.
Cậu của tuổi này, trông vừa trong sáng vừa thanh thuần, lúc nhìn người khác cũng là bộ dạng ngây thơ, cho dù là người ở tuổi nào cũng sẽ bất giác trào dâng thiện cảm với câu.
Trên phi thuyền, người máy làm nhiệm vụ ở các nơi chẳng hề chú ý chút nào tới động tác của Thời Thanh, chúng đều là những cỗ máy nghiêm nghị, chẳng có tình cảm, suy nghĩ, là thuộc hạ trung thành nhất của nguyên chủ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cả vũ trụ đều khiếp sợ chủng tộc của nguyên chủ. Chúng là tộc máy móc, hành tinh máy móc chỉ thai nghén ra một sinh mạng duy nhất, sinh mạng này hệt như Vương Phong* vậy, sau khi sinh mạng này ra đời liền tự dựa vào năng lực của bản thân để tạo ra quân đoàn của riêng mình, còn sứ mệnh của nó chính là việc xâm lăng đã khảm sâu trong linh hồn.
(*Là một nhà ghi nhớ người Trung Quốc, người từng hai lần đoạt giải Vô địch Trí nhớ Thế giới và là người đầu tiên không phải người châu Âu giành được danh hiệu này)
Thử hỏi, ai mà không sợ một chủng tộc xâm lược chẳng hề có sự sống, không sợ cái chết, có giết thế nào cũng giết không hết chứ? Chỉ cần nguyên chủ bằng lòng, nó* có thể sáng tạo ra những đoàn quân xâm lược mãi mãi không ngừng, hơn nữa dựa vào quân sư của quân đoàn mà tạo ra chiến lược xâm lăng tốt nhất.
(*: Nguyên chủ này không phải người nên tác giả cũng không để ngôi ba của con người)
Ví dụ như lần đi xâm lược Trái Đất này, vốn dĩ mệnh lệnh dùng mạng của một trăm nghìn người để đổi lấy Ân Minh Tranh cũng vì quân sư người máy của nó tính toán được rằng Ân Minh Tranh sẽ là sự uy hiếp to lớn nhất đối với việc chiếm lấy Trái Đất của họ, khuyên dùng kế ly gián để dụ họ đưa Ân Minh Tranh ra.
Dù gì nó cũng vừa mới sinh ra, dù bản tính xâm lăng đã ngấm vào xương cốt nhưng Trái Đất cũng là chiến trường đầu tiên của nó. Đối với người chưa từng ra tay như nguyên chủ, đương nhiên phải chọn cách ổn thỏa.
Cho nên mới dẫn tới việc lúc Thời Thanh xuyên tới, bên ngoài đang đếm ngược ép bức nhân loại giao người.
Đương nhiên là người Trái Đất đều không biết những chuyện này, tới kẻ xâm lược thứ nhất và kẻ xâm lược thứ hai bọn họ còn không phân biệt nổi. Chỉ biết đều là người ngoài hành tinh thôi.
Nhưng mà chính vì người Trái Đất không hiểu rõ về các chủng tộc trong vũ trụ cho nên Thời Thanh mới nảy ra một sáng kiến rất khá.
Hệ thống: [Ký chủ, cậu định làm như nào?]
Thời Thanh nhớ lại gương mặt của Ân Minh Tranh mới nãy, mắt khép hờ lại.
[Với vẻ ngoài với thân hình đó của anh ta, không chấm mút một chút thì sao mà được.]
Cậu nhìn bản thân mình trong gương, duỗi tay ra, đường vân tay ở trên gương dán vào vân tay của cậu.
“Truyền lệnh của ta, lui binh.”
Phía trên tấm màng bảo vệ lung lay sắp vỡ, những con robot vốn đã ngừng hoạt động từ lúc Ân Minh Tranh được đưa lên phi thuyền nay đột nhiên lại cử động, dọa cho người bên trong tấm màng kinh hoảng một phen.
Nhưng rồi trong khung cảnh kinh hoảng này, hàng vạn con robot quay người, phục tùng mệnh lệnh chủ nhân của chúng, bay về phía chiếc cửa đang mở của phi thuyền.
Tốc độ bay của bọn chúng nhanh nhưng không loạn, chưa đầy năm phút, bầu trời chỉ còn sót lại chiếc phi thuyền khổng lồ.
Mà sau đó, phi thuyền chậm rãi chuyển động, giống như khi chúng tới, cũng rời khỏi căn cứ loài người mà không một tiếng động.
Loài người ở trong tấm màn không dám tin.
Người ngoài hành tinh cứ vậy mà đi sao? Bọn chúng đi thật rồi sao?
Trong phút chốc, tiếng khóc truyền khắp cả căn cứ, không biết là vì bản thân tai qua nạn khỏi hay là vì người anh hùng đã bị bắt mất của nhân loại.
…
Ân Minh Tranh bị tiêm thuốc làm chậm, đây là loại thuốc chuyên dùng để tiêm cho người dị năng. Đối với người bình thường không có hiệu quả nhưng với người dị năng sẽ khiến họ chậm chạp hơn. Sau một tiếng đồng hồ thì ý thức sẽ tỉnh táo nhưng lại chẳng thể cử động được.
Đáng trách ở chỗ loại thuốc này do chính anh nghiên cứu ra rồi giao cho cấp trên, tác dụng vốn là dùng để quản lý những kẻ sau khi có dị năng tùy ý lạm sát người thường, vậy mà bây giờ nó lại được dùng với chính anh.
Lựa chọn giữa một trăm nghìn người dân với anh, cấp trên rất dễ dàng đưa ra quyết định.
Nhưng sau khi họ quyết định lại chẳng một ai nói với anh, không hề hỏi ý kiến của anh mà lại thẳng thừng lợi dụng việc anh không đề phòng đồng tộc, đánh lén xong rồi đưa anh lên máy bay.
Trong quá trình bị đánh lén, bị đưa lên máy bay rồi lại bị ném xuống máy bay, Ân Minh Tranh vẫn còn tỉnh táo, anh có thể cảm nhận được sự khinh miệt của những người đưa anh đi. Lúc lên máy bay, đến một chỗ để anh ngồi cũng không có, cứ vậy mà bị quăng dưới đất, hệt như một món đồ, giương mắt nhìn từng đôi giày một đi tới đi lui, thậm chí còn có người nhân lúc này mà đá anh một cái.
Ân Minh Tranh hiểu rõ lòng người đáng sợ, nhưng những người anh chẳng tiếc mạng mình để đổi lấy cơ hội sống cho họ, chịu đựng không biết bao nhiêu vết thương để bảo vệ lại đối xử với anh như vậy.
Đưa anh tới chỗ chết đã đành, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng trước khi chết anh cũng không có được.
Mà cũng phải, anh đã sắp chết rồi, còn cần cái tôn nghiêm gì nữa.
Sắp chết tới nơi, trước đó cứ mãi một lòng nghĩ cho đại cục, bảo vệ mọi người, không sợ hy sinh, nhưng giờ hình như chẳng cần phải tuân theo nữa.
Ân Minh Tranh nhắm mắt, biết được người máy đang đưa mình đi, sau đó hình như lại thả anh lên một chiếc giường mềm, bèn thầm cười nhạt. Dù cho là dị tộc, sau khi bắt anh còn bằng lòng cho anh một chiếc giường, còn đồng loại của anh thì lại hoàn toàn không nguyện ý.
Tiếp đó, anh cảm nhận được một đôi tay máy lạnh băng tới gần anh, tiêm cho anh cái gì đó, Ân Minh Tranh chẳng buồn phản kháng. Mà dù anh có muốn phản kháng, đã bị tiêm thuốc làm chậm rồi thì anh cũng lực bất tòng tâm.
Anh vẫn giả vờ như đang hôn mê, mặc kệ động tác của robot.
Chúng uy hiếp nhân loại giao anh ra, tới tay rồi lại không giết anh, lẽ nào còn định mổ xẻ anh?
Ân Minh Tranh đoán trong lòng, mãi cho tới khi đôi tay của người máy rút về, hơn nữa còn đặt anh ngả xuống chiếc nệm êm ái mềm mại.
Trong phòng lại có tiếng đi lại của người máy, bọn họ dường như đang vận chuyển đồ vật gì đó, có đồ gì đó được bê lên từ bên ngoài vào. Ân Minh Tranh khẽ giương tai lên, thính lực tinh nhạy vượt xa người thường của anh có thể nghe ra được bọn họ đang đặt một thứ gì đó khá nặng ở đầu giường của anh.
Tiếp theo, trực giác cho anh biết, đó hẳn là thực vật được gieo trong đất, cộng với tiếng rơi khá trầm, chắc là một chậu cây bằng gốm.
Nhưng tại sao người ngoài hành tinh lại đặt chậu cây đầu giường ở phòng tù binh?
Chẳng lẽ ở hành tinh của họ, thực vật là vũ khí hay công cụ để sỉ nhục người khác sao?
Sau đó, Ân Minh Tranh lại nghe được tiếng cưa cắt từ bức tường, các người máy đi tới chuyển lui các loại đồ nặng rồi lắp lên trên tường.
Anh thực sự hơi tò mò không biết rốt cuộc những người ngoài hành tinh này đang làm cái gì, không nhịn lòng được bèn mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy tất cả, Ân Minh Tranh không khỏi kinh ngạc.
Người máy lại đang lắp cửa sổ! Là kiểu cửa sổ kéo bình thường nhất của Trái Đất trước khi người ngoài hành tinh tới xâm lược.
Lắp cửa kính cửa sổ xong, còn có người máy đang treo rèm cửa màu xanh dương nhạt.
Mà ở những chỗ khác trong phòng, có hai người máy đang khoan tường, hình như định lắp đồ gì giống với ti vi vào, còn có hai người máy nữa đang khiêng chiếc bàn uống trà vào phòng, bên cạnh còn có một người máy đang sắp xếp gọn gàng đĩa hoa quả, ấm trà và chén trà đâu ra đấy.
Còn thêm cả những người máy phía sau đang trải thảm lót sàn, bưng tủ quần áo, khiêng bàn ghế và mấy đồ trông như đồ dùng nhà bếp nữa, Ân Minh Tranh thực sự nghi ngờ thân phận của bản thân không biết là tù binh hay khách quý được chủ nhà hậu đãi nữa.
Cho dù có ở trong căn cứ của loài người, bởi vì lúc nào cũng phải sẵn sàng ra trận cho nên anh cũng chẳng có thời gian và điều kiện sống hưởng thụ cuộc sống bình thường giống bao người Trái Đất khác như trước khi bọn xâm lăng tới.
Mà điều khiến Ân Minh Tranh ngạc nhiên nhất là người anh đang dần dần lấy lại sức lực.
Thuốc làm chậm do anh phát minh ra, đương nhiên anh biết rõ thời gian nó phát huy tác dụng là bao lâu. Vì để có đủ thời gian đưa người dị năng tới trước mặt người có thể áp chế họ, một liều thuốc làm chậm có khả năng khiến một người dị năng toàn thân vô lực trong vòng 24 tiếng.
Mà những người kia chắc đang lo rằng dị năng của anh quá mạnh nên thẳng tay tiêm cho anh tận năm mũi, phải qua năm ngày thì anh mới khôi phục được khí lực mới đúng.
Ân Minh Tranh dường như lập tức nghĩ tới người máy mới nãy tiêm cho mình thứ gì, sau lại lập tức phủ định.
Không, không thể nào.
Nhân loại với người ngoài hành tinh là quan hệ kẻ xâm lược và người bị xâm lược, họ không thể nào giúp anh.
Nhưng những người máy bận rộn trước mặt lại khiến anh chẳng tài nào hiểu nổi.
Sức lực của Ân Minh Tranh hồi phục rất nhanh, lúc hai người máy thành công lắp được chiếc ti vi vào trong tường, anh nắm bàn tay, cảm nhận được năng lượng lại một lần nữa được lấp đầy trong cơ thể, chậm rãi ngồi dậy.
Những người máy còn đang bận rộn hình như biết được động tĩnh bên anh, cùng quay đầu nhìn lại.
Được bao nhiêu đôi mắt màu bạc không cảm xúc nhìn chằm chằm như vậy, kinh nghiệm chiến đấu lâu dài với người ngoài hành tinh khiến Ân Minh Tranh căng chặt cả người, cảnh giác cao độ nhìn những người máy này, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhưng những người máy này lại chả làm gì cả, không công kích, cũng chẳng uy hiếp, bọn họ chỉ liếc Ân Minh Tranh một cái, sau đó lại làm như chẳng có chuyện gì mà quay đầu làm tiếp việc của mình.
Tình huống không rõ ràng, Ân Minh Tranh cũng không dám lơi là thế công, chỉ gồng hết cơ bắp trên người, vừa cảnh giác quan sát động tác của những con robot vừa kéo chăn ra rồi đi xuống giường.
Đúng vậy, những người ngoài hành tinh này còn đắp chăn cho anh.
Đãi ngộ này thực sự không giống tù binh chút nào cả.
Anh thăm dò ra tới cửa, tay nắm lên tay nắm, thấy những người máy trong phòng không nhìn mình thì mới chậm rãi đẩy cửa ra.
Sau cánh cửa là một hành lang vừa rộng vừa dài, nền nhà là màu bạc, tường cũng màu bạc, tất cả đều là màu bạc, bao gồm cả những người máy mặc bộ giáp màu bạc đang cúi đầu quét dọn trên hành lang.
Mà trong khoảng không gian bạc trắng này, một bóng người từ từ bước tới từ phía bên kia của hành lang.
Vẻ ngoài của cậu hệt như loài người, nhưng có thể xuất hiện trên phi thuyền này thì đương nhiên không phải người thật. Cậu mặc bộ giáp màu bạc, bước đi nhanh nhẹn, sau khi thấy rõ được người phía trước thì lại khựng chân chậm lại, đi về bên này.
Cậu đi tới nơi nào, những người máy bận rộn cũng dừng hết công việc đang làm, chiếc chân còn ngắn hơn cả loài người quỳ xuống, biểu thị sự phục tùng rất rõ ràng.
Tất cả đều im lặng nhưng nghiêm trang, thậm chí Ân Minh Tranh còn cảm nhận được sự trung thành vô hạn của những người máy này với người trước mặt.
Ân Minh Tranh vô cùng chắc chắn, người ngoài hành tinh có vẻ ngoài rất giống với loài người trước mặt anh chắc chắn là người có địa vị cực cao trên chiếc phi thuyền này.
Ân Minh Tranh hạ hai tay xuống, vẻ mặt lạnh tanh, lòng bàn tay ôm lấy ngón tay cái, đây là động tác thường thấy trước khi anh sử dụng dị năng.
Đôi ngươi màu bạc của thiếu niên kia dường như chẳng phát giác ra việc người Ân Minh Tranh đang căng lên và ánh nhìn đầy cảnh giác của anh.
Thấy Ân Minh Tranh đang nhìn mình, trên mặt cậu lập tức nở nụ cười ngọt ngào, bước nhanh về trước, chẳng để ý tới tư thế phòng thủ của Ân Minh Tranh, cứ thế ôm nhào lấy cánh tay của anh.
“Anh tỉnh rồi đấy à, bạn đời của em.”
Ân Minh Tranh: “… Gì cơ?”
Thời Thanh chẳng đáp lời, vừa kéo anh đi vừa đi vào phòng. Ân Minh Tranh có ý giãy ra nhưng lại phát hiện ra rằng thiếu niên này nhìn thì chẳng có bao nhiêu lực sát thương nhưng sức lại rất khỏe, dù cho anh có dùng sức tới đâu cũng không thoát ra được.
Trong lúc cấp bách, anh duỗi tay định dùng dị năng đẩy Thời Thanh ra nhưng phát hiện dị năng không biết vì sao lại vô hiệu, cậu thiếu niên chẳng có phản ứng gì.
Sao có thể thế được! Anh vừa mới thử rồi mà, rõ ràng dị năng còn dùng được…
Chỉ trong một khoảnh khắc thất thần như vậy, Ân Minh Tranh đã bị đè trên giường.
Đối mặt với anh trên chiếc giường, thiếu niên xa lạ đang khóa ngồi trên người anh, dùng đôi mắt trong veo cong cong lên nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào.
“Đợi đã…”
Ân Minh Tranh vừa định duỗi tay ra thì lại bị Thời Thanh nhẹ nhàng bắt được hai cổ tay, trực tiếp đặt lên trên đầu, hoàn toàn biến thành tư thế mặc người nhào nặn.
“Không phải đợi nữa.”
Thiếu niên có khuôn mặt ngây thơ thuần phác chớp chớp mắt, giọng nói vừa vô tội vừa mong chờ, nhưng hành động thì lại vô cùng mạnh mẽ:
“Nào, chúng mình sinh em bé thôi.”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT