Nhạc Du Nguyên trừng mắt nhìn ly rượu bị uống sạch sẽ, ánh mắt dại ra.

“Anh, anh…”

Ngón tay anh ta run rẩy chỉ cào Ân Minh Tranh nửa ngày cũng không nghẹn ra được câu thô tục nào.

Không phải lượng từ ngữ quá ít, mà là sợ mắng quá tục chọc phải lông mao của Ân Minh Tranh khiến anh thẳng tay xử đẹp anh ta.

Mà trong lúc anh ta đang đấu tranh có nên mắng chửi hay không thì người đàn ông vừa uống xong ly rượu lại thong thả ngồi xuống, dáng vẻ không muốn rời đi.

Khinh người quá đáng!!!

Nhạc Du Nguyên há miệng muốn đuổi người.

Người đàn ông trên sô hoa vừa nhấc mắt, chỉ một ánh mắt lạnh lẽo đã thành công làm anh ta sợ rụt lại.

Cái dáng đó của Ân Minh Tranh nào giống xông vào nhà người ta, ngược lại giống như chủ nhân nơi này hơn: “Tôi có chuyện muốn nói với Thời Thanh.”

Ý là muốn thẳng miệng đuổi người.

Nhạc Du Nguyên vô cùng muốn nói anh có chuyện gì thì nói ở đây đi, cùng lắm thì anh ta che lỗ tai lại là được.

Nhưng mà anh luôn cảm thấy vẻ mặt người đàn ông này có điều gì đó bất thường. Mấy ngày nay anh ta có không ít lần cùng Thời Thanh trêu chọc người đàn ông này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy biểu cảm sắp không chịu đựng được nữa của Ân Minh Tranh.

Cứ như thể nếu Nhạc Du Nguyên không đi, người đàn ông trước nay luôn không chủ động động thủ với người khác sẽ lập tức ra tay cho anh ta biết tại sao nước biển lại mặn.

Nhạc Du Nguyên dù phản nghịch nhưng anh ta có thể kiếm nhiều tiền như vậy, lại có thể chiếm cứ địa vị rất cao trong đám con ông cháu cha trong căn cứ, có thể chứng minh anh ta cũng không phải thật sự tùy hứng làm loạn như vẻ ngoài.

Vì thế, cho dù không cam lòng thế nào đi nữa cũng chỉ có thể như người cha già kéo tay Thời Thanh dặn dò linh tinh một hồi lâu “Di động ở đây, nếu có chuyện gì thì phải gọi cho tôi” “Tuyệt đối đừng sợ anh ta, có tôi chống lưng cho em”, trên mặt viết đầy hai chữ không cam rồi rời khỏi biệt thự.

Mà Thời Thanh từ sau khi Ân Minh Tranh uống rượu xong thì không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi lại trên sô pha, cuộn tròn trên chăn lông của mình.

Đợi đến khi Ân Minh Tranh dọn xong xuôi, cậu mới hừ một tiếng, rút lại về phía sô pha.

“Thời Thanh.”

Ân Minh Tranh liếc mắt nhìn qua, cậu thiếu niên giống như một con mèo con cuộn tròn lại dưới chăn, thấy anh nhìn qua thì lập tức quay đầu đi chỗ khác, bộ dáng giấu đầu lòi đuôi.

Biểu cảm trên mặt anh nhanh chóng trở nên nhu hòa, lập tức ngồi qua, duỗi tay ôm cậu thiếu niên vào lư ngực mình, thấy Thời Thanh không chống cự, trái tim treo lơ lửng lúc này mới hạ xuống.

“Lúc trước lừa em, là anh không đúng.”

Thời Thanh cũng chỉ hậm hực, nhưng bởi vì giọng điệu mềm mại nên nghe không giống như tức giận mà là giống làm nũng hơn.

Bàn tay Ân Minh Tranh đặt lên chiếc chăn, tựa như có thể cảm nhận được chiếc bụng nhỏ mềm mại của cậu thiếu niên, trong lòng không khỏi trở nên mềm mại.

Anh nhẹ giọng, như thể đang dỗ trẻ con: “Anh sẽ không như vậy nữa, tha thứ cho anh được không?”

“Anh bảo đảm, sau này sẽ không bao giờ lừa em nữa, hơn nữa sẽ luôn bên cạnh em, lấy thân phận bạn đời được không?”

Thời Thanh lại hừ lạnh một tiếng: “Xem tâm trạng em thế nào đã.”

Nhưng hai tay cậu đang chống ở trước ngực người đàn ông đã thả lỏng ra, không còn ý chống cự nữa.

Hiển nhiên, cậu nhóc nào đó ngoài miệng thì cứng nhưng thực ra đã mềm lòng rồi.

Trái tim Ân Minh Tranh như muốn nhũn cả ra.

“Vậy về với anh đi, cứ ở mãi chỗ này thì dù sao cũng làm phiền người khác quá.”

Người đàn ông không bao giờ nói xấu sau lưng người khác bây giờ lại mặt không đổi sắc hạ thấp tình địch: “Trong khoảng thời gian này Nhạc Du Nguyên đều không tiện ra ngoài chơi, bạn bè bên cạnh cậu ta cũng không tiện dẫn về nhà.”

Thời Thanh lại không có quá nhiều phản ứng, đương nhiên cậu biết cái thói của Nhạc Du Nguyên thế nào.

Cậu vừa nghe anh hùng nhân loại nói chuyện vừa ngoan ngoãn để Ân Minh Tranh ôm vào trong lòng, kéo bàn tay so với cậu thì cực kỳ to lớn kia ra ngắm nhìn, sau đấy dần dùng bàn tay non mềm của mình cạ lên vết chai trên tay người đàn ông.

Giống như trước đây lúc cậu còn chưa bỏ đi, lúc hai người xem ti vi cậu sẽ làm như vậy.

Đang vuốt ve an ủi cậu thiếu niên vừa được dỗ xong, cơ thể Ân Minh Tranh đột nhiên cứng đờ.

Anh cảm nhận được một ngọn lửa nóng đang từ từ dâng lên trong người mình, sau đó lan ra khắp các bộ phận.

Nhất là bây giờ Thời Thanh còn đang trong ngực anh, vốn dĩ chỉ là một ngọn lửa nhỏ thôi, giờ đây lại có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.

Ánh mắt Ân Minh Tranh dần trở nên mơ hồ, nhưng ý chí thì vẫn xem như tỉnh táo.

Cũng bởi vì ý chỉ còn tỉnh táo nên cơ thể càng cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy.

Ở trong vòng tay anh là Thời Thanh.

Là Thời Thanh của anh.

Là người anh thích.

Bàn tay đang ôm cậu thiếu niên càng dùng sức siết chặt, giống như một con mãng xà to lớn đang cuốn chặt lấy con mồi trong ngực.

Não của mãng xà đang dần chìm vào hôn mê, nhưng trong tiềm thức lại không hề thỏa mãn với việc chỉ đơn thuần ôm lấy con mồi, anh muốn nói với con mồi kia rằng anh muốn ăn cậu.

Hệ thống nhìn Ân Minh Tranh sắc mặt đỏ ửng, biểu tình mê man, ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo Thời Thanh thì lập tức mách lẻo: [Ký chủ, anh ta muốn bắt nạt cậu kia!!!]

[Tôi biết chứ, he he.]

Thời Thanh cười rất nham hiểm, cậu như con cá chép xoay người, thuần thục tăng trọng lượng cơ thể lên, bàn tay non mịn sờ soạng trên sô pha thử, không ngờ lại thật sự tìm được một cái cà vạt.

Cái và vạt này cuối cùng lại yên vị trên cổ tay Ân Minh Tranh.

Thời Thanh còn vô cùng nhàn nhã thoải mái thắt cho nó một cái nơ bướm.

Mà trong suốt quá trình này, Ân Minh Tranh chỉ đỏ mặt, không hề nhúc nhích, trông y như một đứa bé ngoan ngoãn nhìn động tác của Thời Thanh.

Thời Thanh trêu anh: “Anh biết em đang trói anh không? Không sợ à?”

Não bộ Ân Minh Tranh đã hoàn toàn mơ hồ, không còn vẻ nghiêm túc hờ hững như trước đây nữa. Anh vẫn đỏ mặt, dùng đôi mắt vô tội nhìn cậu, còn vô cùng ngoan ngoãn lắc đầu.

Giọng nói từ tính có chút mơ hồ chậm chạp trả lời:

“Không sợ, là Thời Thanh.”

Thời Thanh vui vẻ khẽ chạm vào mặt anh một cái.

Sau khi đã khống chế vững chắc người đàn ông đang dùng ánh mắt ngoan ngoãn nhìn mình, cậu dán mặt vào áo khác anh, cảm nhận được phần cơ bắp đàn hồi đã lâu không được thưởng thức.

[Bé hệ thống, bây giờ bé đi đọc “Đạo Đức kinh” được rồi đó.]

Hệ thống: [...]

Nó vô cùng thuần thục nhìn màn hình mờ tịt kia.

Thôi không sao.

Chỉ cần ký chủ không bị bắt nạt là được rồi.

Tuy rằng dáng vẻ này, nhìn thế nào cũng là ký chủ đang bắt nạt người khác.



Khi Ân Minh Tranh tỉnh lại liền cảm thấy eo hơi đâu, chân hơi mỏi, tay hơi tê.

Anh muốn nâng tay lên, nhưng lại phát hiện tay mình đang bị trói.

Ân Minh Tranh: “?”

Sau khi khó khăn cúi đầu xuống xem thử thì đúng lúc đối diện với mái tóc mềm mại của Thời Thanh.

Cậu thiếu niên đang ghé vào trên người anh, mặt cậu dán lên tim anh.

… Dùng cái trong lượng mấy tấn kia.

Hèn chi anh cứ cảm thấy chỗ ngực trái nặng nề khó chịu.

“Anh tỉnh rồi à.”

Thời Thanh nghe thấy tiếng động liền nâng mắt rồi trườn về phía trước, vươn ngón dài tinh tế trắng nõn ra, đầu ngón tay khẽ chọc vào gương mặt anh tuấn của người đàn ông.

Ký ức dần trở lại, cuối cùng Ân Minh Tranh cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì..

Nói thật, lúc cảm nhận được tác dụng của thuốc, anh từng nghĩ tới chuyện cứ thả theo dược hiệu này mà làm chuyện thỏa mãn tình yêu với Thời Thanh luôn đi.

Nhưng anh hoàn toàn không ngờ rằng, anh chỉ vừa mới nghĩ một chút là đã hoàn toàn mơ hồ, sau đó đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào hồi ức.

Càng không ngờ tới là, trong suốt hai giờ này, anh hoàn toàn bị Thời Thanh đè ra mà “thực hiện trình tự”.

Ân Minh Tranh giật giật môi, cảm thấy miệng mình hơi sưng.

Anh có nên cảm thấy may mắn hay không, vì Thời Thanh không hiểu gì hết cho nên dù Ân Minh Tranh bị áp chế hoàn toàn thì hai người cũng chỉ dính nhau hai giờ thôi.

Tuy rằng động tác dính nhau có chút phức tạp.

Hơn nữa quá trình cũng có chút đa dạng.

Mà chuyện vua của tộc máy móc cuối cùng cũng có thể nghiên cứu về cấu tạo cơ thể con người, làm Ân Minh Tranh đang bị trúng xuân dược, hơn nữa còn dưới tình huống hoàn toàn bị áp chế không cần ai giúp đỡ mà cũng có thể phát tiết dược hiệu, Ân Minh Tranh quyết định chôn sâu vào đáy lòng.

Quá mất mặt.

Nhưng cũng may, chỉ có một mình Thời Thanh chứng kiến hình ảnh mất mặt này của anh thôi.

Người đàn ông vô cùng khó khăn dùng dị năng giải cứu hai tay bị trói của mình, bởi vì thời gian trói quá lâu khiến cho tay anh hơi tê.

Ân Minh Tranh vươn bàn tay vẫn còn hơi run rẩy cẩn thận ôm lấy Thời Thanh đang ghé trên người mình.

“Về nhà với anh đi, được không?”

“Anh nói em là em trai anh.”

Sau khi bực bội nói xong câu này, cậu thiếu niên cáu kính nâng mặt nhìn thẳng vào mắt Ân Minh Tranh: “Nhân loại mấy anh, giữa anh em với nhau không thể trở thành bạn đời với nhau được.”

“Là anh sai rồi, em không phải em trai của anh, là bạn đời của anh.”

Ân Minh Tranh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi run rẩy của cậu thiếu niên: “Chúng ta kết hôn, để người trong toàn căn cứ đều biết em là bạn đời của anh được không?”

“Được đấy.”

Thời Thanh đồng ý vô cùng thích chí, nhưng rồi ngay giây sau cậu lại buồn rầu: “Có phải hai nhân loại nam thì không thể kết hôn đúng không?”

Ân Minh Tranh vừa trấn an cậu thiếu niên vừa cảm thấy vòng eo bủn rủn, trong lòng thầm ghi sổ cho Nhạc Du Nguyên một món nợ.

Đúng là loại lòng lang dạ thú, nếu không sao lại nói với Thời Thanh những chuyện đó.

Cánh tay ôm lấy cậu thiếu niên của anh hơi siết lại, tựa như sợ bản thân mà buông lỏng một chút thì cậu thiếu niên trong ngực sẽ chạy trốn mất, giọng nói từ tính trầm thấp: “Sẽ có thể mà.”

“Chỉ cần Thời Thanh muốn, anh sẽ làm được.”

Dù sao căn cứ này cũng đã đến lúc thay đổi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play