…
Người thông minh trong căn cứ dần phát giác được chuyện bất thường.
Ân Minh Tranh trước kia chỉ chuyên tâm chiến đấu với Trùng tộc giờ lại bắt đầu tham dự vào công việc trong căn cứ.
Nhưng mà lại không ai có thể tìm ra lý do để ngăn cản anh.
Dù sao anh cũng là Thượng tướng, trên thực tế thì đúng là người có quyền lực nhất trong căn cứ.
Chỉ cần Ân Minh Tranh muốn, quyền hạn của anh đủ để anh tham gia vào bất cứ hạng mục nào.
Chỉ là trước đây anh chưa bao giờ quản đến những chuyện vặt vãnh này, chỉ chăm chú làm việc của mình thôi, cho nên chưa từng tham dự vào.
Nhưng bây giờ, anh hùng nhân loại chưa từng tranh đoạt danh lợi lại lại bắt đầu nhúng tay vào công việc quản lý căn cứ.
Tầng lớp lãnh đạo cấp cao của căn cứ dần xuất hiện biến hóa.
Người chính trực thì hoan nghênh anh hùng nhân loại chính trực giống mình.
Còn người đã làm chút chuyện bẩn thỉu thì bắt đầu chột dạ sợ hãi.
Dần dần, trong căn cứ bắt đầu lưu truyền một ít tin đồn.
Gì mà Ân Minh Tranh là người ỷ thế hiếp người, Ân Minh Tranh không quan tâm đến tính mạng người thường, rồi còn Ân Minh Tranh tiêu xài hoang phí, đủ thứ đủ loại cái gì cũng có.
Lúc đầu những lời này cũng chỉ là lén lưu truyền, phần lớn mọi người đều không tin. Ai cũng biết, nếu không có Ân Minh Tranh thì bọn họ chắc chắn là đã chết từ lâu rồi.
Nhưng cũng có một số người, vì ngày tháng quá đen tối không nhìn thấy ngày mai, nay no mai đói, mất đi người thân, giống như là một cái xác không hồn.
Bọn họ rất cần một nơi để phát tiết cái miệng.
Mà kẻ chủ mưu phía sau lại vô cùng vô sỉ dẫn dắt chỗ phát tiết này lên người Ân Minh Tranh.
Một năm trước ở thành phố A có một chiến dịch, có khoảng năm mươi vạn Trùng tộc chiếm cứ thành phố đó, nhân loại bên trong đều đã bị giết, Ân Minh Tranh dẫn đội đi vào, giết chết Trùng tộc chiếm cứ ở đó, lấy máu của bọn chúng để tế cho những người đã hy sinh.
Mà bây giờ, bên trong căn cứ lại lặng lẽ lưu truyền một ít lời đồn.
… Thật ra lúc trước nhân loại trong thành phố kia vẫn chưa bị giết hết, Trùng tộc bắt một ít làm con tin, mà Ân Minh Tranh lại nóng lòng lập công nên làm lơ tính mạng của những con tin này, ra lệnh khai hỏa, cuối cùng dẫn đến toàn bộ thành phố không còn một người sống.
Lời đồn giả dối, nhưng lỡ như có người có người thân đã mất tin vào điều đó thì sao.
Vào một ngày mưa, căn cứ nhận được tin tức Trùng tộc đang càn quét ở bên ngoài thành. Nơi đó có những nhà nông rải rác, bởi vì cần phải làm ruộng nên không vào căn cứ mà sáng thì ngủ trong hầm, ban đêm thì ra ngoài trồng trọt.
Trùng tộc không biết bị cái gì kích thích, tìm kiếm nhà dân khắp nơi để giết.
Ân Minh Tranh rạng sáng bốn giờ nhận được tín hiệu cầu cứu lập tức ra ngoài, đến mười một giờ tối mới tắm máu trở về.
Hôm nay Thời Thanh vui vẻ chơi game với Nhạc Du Nguyên cả buổi sáng. Thấy đã đến giờ bèn lấy ra một cái ghế nhựa, ngoan ngoãn ngồi canh ở ngoài cửa căn cứ chờ anh.
Thủ vệ căn cứ đều đã quen thuộc với cậu, còn lấy que kẹo tìm được lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cho cậu.
Bây giờ trong căn cứ chỉ cần những thứ thiết yếu như lương thực, quần áo. Thứ như kẹo que này ăn không no, đồ ăn vặt đẹp mắt cũng không còn sản xuất, bán cũng bán không được, dù sao nếu chút tiền này thì mọi người càng ưu tiên mua thứ gì chắc bụng hơn.
Những thứ như kẹo que này đương nhiên không bán được.
Thấy cậu thiếu niên rõ ràng đã rất buồn ngủ rồi, như một con gà đang mổ thóc gật lên gật xuống, cho dù đã mơ mơ màng màng nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ để đợi, mấy thủ vệ cảm thấy rất thú vị nên liền tặng cậu cây kẹo que này.
Thời Thanh cảm ơn, vừa mở ra đã thấy đủ loại màu sắc, cẩn thận đưa lưỡi ra liếm một chút thì cảm thấy vô cùng ngọt, lúc này mới thỏa mãn nheo mắt bỏ vào miệng.
Cậu không thể ăn quá nhiều đồ ăn nhân loại, nhưng một cây kẹo que thì vẫn không sao.
Thời Thanh ngậm kẹo ngồi chờ chán đến mức cúi đầu đếm kiến trên mặt đất, hệ thống nhắc nhở cậu: [Ký chủ, Ân Minh Tranh đã về rồi.]
Tiểu vương tử ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía cửa lớn của căn cứ.
Ân Minh Tranh dẫn người đi vào.
Trên mặt anh dính đầy máu Trùng tộc, bởi vì máu của Trùng tộc có đủ loại màu sắc nên người anh trông hơi lếch thếch, trên đôi mắt luôn mang nét nặng nề kia cũng tràn đầy vẻ mỏi mệt.
Những người dị năng phía sau cũng như vậy, nhất là những người trẻ tuổi thiếu ngủ, đi đường cũng không vững, tiểu soái ca Trình Tuấn quen thuộc kia cũng ngáp liên tục, trong đầu vô cùng choáng váng mơ hồ dựa vào vai đồng đội.
Thời Thanh đứng lên lon ton chạy đến, đang muốn nhào vào lòng người đàn ông thì có một bóng người còn nhanh hơn cậu.
… Keng!
Còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì người đó đã bị vòng bảo vệ của một người dị năng đánh bay ra ngoài, con dao găm trên người kia hắn ra rơi trúng một cục đá trên đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thời Thanh dừng bước.
[Ám sát? Một người bình thường ám sát người dị năng?]
Hệ thống cũng không rõ lắm: [Cốt truyện đã thay đổi, hệ thống chỉ có thể thấy đại khái cốt truyện thôi, mấy chuyện nhỏ nhặt này không rõ lắm.]
Người bị đánh văng ra kia giãy dụa bò dậy, đôi mắt đầy thù nhận nhìn chằm chằm anh hùng nhân loại, nắm chặt con dao găm rồi lao lên một lần nữa: “Ân Minh Tranh, đi chết đi!!”
Trình Tuấn lúc này còn đang gà gật lập tức tỉnh táo, tiến lên một bước dùng dị năng ngăn lại: “Ông là ai vậy, có biết mưu sát là tội gì không!”
“Bắt lại!”
Nhìn thấy người đó bị bắt, Trình Tuấn đi về phía Ân Minh Tranh: “Thủ lĩnh, tôi thấy ông ta rất giống cùng một nhóm với người lần trước muốn bôi nhọ Thời Thanh.”
Người lần trước mang về còn chưa kịp thẩm vấn thì đã ngoẻo rồi, lần này đúng lúc bắt được một người sống, nhất định phải tra ra tên đầu sỏ.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn người đang giãy dụa không ngừng kia, đáy mắt thoáng hiện nét dò xét: “Trông ông ta không giống như có người sai khiến, có vẻ là dân thường.”
“Để tôi đi hỏi thử.”
Trình Tuấn bước lên: “Nói! Tại sao lại muốn ám sát Ân Tướng quân!”
Người nọ đã bị đè chặt nhưng vẫn chán sống mà giãy dụa. Nghe đến đây, thù hận trong mắt tăng vọt, nghẹn ngào lớn tiếng: “Là hắn hại chết con trai tôi!! Một năm trước, ở thành phố A, nếu không phải hắn vì quân công mà hạ lệnh mặc kệ con tin thì con trai tôi sao có thể chết được!!”
“Ân Minh Tranh, mày vì quyền lợi mà không màng đến tính mạng của dân thường bọn tao, mày nhất định sẽ gặp báo ứng!! Tao không giết được mày thì sau này sẽ có rất nhiều người đến giết mày!! Anh hùng nhân loại cái gì chứ, tao khinh!!”
Ân Minh Tranh khàn giọng nói: “Chiến dịch ở thành phố A kia, trước khi bọn tơi tới thì tất cả người ở đó đều chết cả rồi.”
“Tao nhổ vào! Mày còn muốn gạt tao nữa à. Mày chính là một đứa ích kỷ, một con quái vật vì lợi ích của bản thân mà giết người!! Ân Minh Tranh, mày đi theo con tao đi, trả con lại cho tao!! Trả lại cho tao!!”
Thời Thanh vừa thấy dáng vẻ điên cuồng này của ông ta là đã biết ông ta bị tẩy não rồi.
Một người đã mất đi tất cả, vào lúc tuyệt vọng nhất, chỉ cần cho người đó một mục tiêu thì họ sẽ có thể đánh đổi cả tính mạng để trả thù.
Nếu người bị nhắm vào là cậu thì cậu chẳng thèm quan tâm ông ta đâm đầu vào chỗ chết làm gì.
Ông ta mất con trai thì Ân Minh Tranh đáng bị mưu sát sao?
Mấy năm nay anh vì căn cứ mà bị thương bao nhiêu lần, biết bao lần từ cõi chết trở về, số người cứu được đâu chỉ là ngàn vạn, rõ ràng có công lớn như vậy nhưng nhà của anh vẫn là một căn nhà bình thường hai phòng ngủ một phòng khách, muốn cho Thời Thanh một chỗ đặt đồ chơi còn phải dọn phòng khách ra.
Giúp người mà ngược lại còn bị người ta ghi thù, đổi lại là Thời Thanh lòng dạ hẹp hòi thì không ngấm ngầm ra tay đã là tốt lắm rồi.
Kết quả cậu vừa mới nhìn qua thì phát hiện Ân Minh Tranh đang đứng yên tại chỗ, không nhìn ra biểu tình trên mặt, hai bàn tay bên người nắm chặt lại.
Anh nhíu mày, không nhìn rõ ý nghĩ trong đôi mắt đen kịt ấy.
Tuy rằng trong mắt người khác, Ân Minh Tranh vẫn là dáng vẻ “Tôi cao ngạo lạnh lùng như vậy đấy, ai quan tâm đến các người”, nhưng Thời Thanh có thể nhận ra, anh đang đau lòng.
Bình thường mà nói, anh sẽ không yếu đuối như vậy.
Nhưng vừa mới chiến đấu suốt hai mươi tiếng đồng hồ, không uống một ngụm nước, không ăn chút gì, chủ vừa kéo thân thể mệt mỏi về, muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng thứ nghênh đón anh lại là người dân mà mình bảo vệ cầm dao tấn công mình.
Dù là ai cũng không chịu nổi chuyện này.
Huống chi cho dù Ân Minh Tranh bình thường nhìn qua rất cao ngạo hờ hững, nói chuyện cũng lãnh nhạt, nhưng thật ra anh rất mềm lòng. Dù sao trước khi thế giới nhỏ này trở thành độc lập, tác giả cũng thiết lập anh là một cục cưng lương thiện.
Đáng tiếc, thế giới này lại tự mình tách ra thành một thế giới độc lập, thành ra những “nhân vật quần chúng” hiền lành đáng lẽ nên đứng hết về phía anh giờ lại tự có nhân tính của mình.
Mà nhân tính vốn dĩ cùng tồn tại song song với cái ác.
Thời Thanh từ xa nhìn người đàn ông như đã hòa cùng một thể với bóng đêm, không rõ thần sắc, thở dài một tiếng: [Nếu là đổi lại là tôi…]
Hệ thống vẫn luôn thấy Ân Minh Tranh ngứa mắt, nhưng lúc này cũng thấy hơi thương cảm cho anh, giọng điệu mềm mại: [Ký chủ đừng sợ, nếu có một ngày cậu gặp phải chuyện này. Chúng ta cứ mặc kệ là được rồi.]
[Mặc kệ là mặc kệ thế nào. Ông ta nói tôi giết con trai ông ta chứ gì, vậy tôi tiễn ông ta xuống đoàn tụ với đứa con đó luôn, để ông ta nhìn mặt con mình mà hỏi thử xem rốt cuộc là ai đã giết cậu ta.]
Hệ thống: […]
Chần chờ cả ngửa buổi, nó mới cẩn thận dè dặt nói: [Làm vậy nghe không ổn lắm đâu, người này cũng chỉ là thương con quá mức thôi, chúng ta thông cảm một chút…]
[Thông cảm con khỉ! Tôi là cha ông ta hay sao mà ông ta muốn giết tôi tôi còn phải thông cảm cho ông ta. Ân Minh Tranh thiếu nợ ông ta à? Người này còn sống đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào Ân Minh Tranh đấy. Ha! Bây giờ thì hay rồi, nghe bậy nghe bạ mấy lời nói vô căn cứ đã cho rằng Ân Minh Tranh giết con mình, còn muốn đến đây ám sát nữa. Chưa chắc ông ta đã không biết mình làm vậy chỉ là giận cá chém thớt thôi, vì không thể bảo vệ được con trai mà mình thì lại không thể tự sát, cho nên mới tìm một cái cớ để đi trách người khác. Cũng chỉ có Ân Minh Tranh mới cảm thấy mấy người này là trách nhiệm của anh ấy, bị ám sát mà còn không đáp trả, chỉ biết đứng kia buồn thôi.]
Thời Thanh lạnh lẽo xùy một tiếng: [Cuối cùng tôi cũng biết tại sao thế giới này lại sụp đổ rồi, một nam chính chân thiện mỹ như vậy thì sao có thể chịu được một thế giới tràn đầy những điều xấu xa, không sụp mới là lạ đấy.]
[Giống như trước đây tôi nhốt anh ấy trong phi thuyền vậy, rõ ràng là tôi bắt anh ấy về, vậy mà anh ây lại không ra tay được với tôi, trái tim mềm yếu, do dự không quyết đoán, nếu đổi thành người khác thì đã sớm chết tám trăm lần rồi.]
Hệ thống ma mới được giáo huấn một đống lý thuyết không hề giống với chương trình dạy học cho hệ thống mà nó từng được dạy, phải giãy dụa niệm hai câu Đạo Đức kinh mới không bị rối mạch
[Không ngờ ký chủ lại chướng mắt anh ta như vậy, tôi còn tưởng cậu thích anh ta lắm chứ.]
[Tôi rất thích anh ấy mà.]
Tiểu vương tử tươi cười trong sáng, như thể chưa từng sầu lo chuyện gì, trái tim hoàn toàn thuần khiết nhào thẳng vào trong ngực người đàn ông.
[Anh ấy càng ngốc thì tôi càng cảm thấy anh ấy ngốc nghếch đáng yêu, mềm lòng đáng yêu.]
[Nhưng mà, anh ấy chỉ cần ngốc nghếch với mình tôi là đủ rồi.]
Thời Thanh chôn mặt mình trong ngực người đàn ông, mỉm cười ngọt ngào, cảm nhận được sau khi được cậu ôm, người đàn ông lập tức sượng cứng người lại, sau đó mới dần thả lỏng cơ thể đang căng chặt, đôi tay mỏi mệt từ từ nâng lên ôm chặt cậu.
Giờ khắc này, Ân Minh Tranh tựa như một chú chim cứ mãi bay trên bầu trời không tìm được mảnh đất trú chân cuối cùng cũng phát hiện ra một hòn đảo nhỏ đủ để mình nghỉ ngơi.
Đậu xuống đất rồi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh có thể lấy tư thái cứng rắn để lấy được địa vị, có được khoảng trời riêng của mình trong căn cứ.
Cũng có thể lấy sức của một người đối kháng với muôn ngàn Trùng tộc.
Nhưng đối với âm mưu quỷ kế thế này, anh vẫn không rõ được.
Giống như trước đây anh trở về căn cứ, biết rõ là có người âm thầm hãm hại khiến anh buộc phải hy sinh, nhưng lại không thể chỉ ra được chỗ sai.
Lại giống như bây giờ, bị dân thường mà mình luôn bảo vệ ám sát, rõ ràng chỉ cần bóp một cái là có thể giết chết đối phương, nhưng anh lại không xuống tay được.
Ngón tay mảnh khảnh của Thời Thanh đặt lên tay anh.
Kéo người đàn ông chiều theo động tác của mình đến trước mặt dân thường kia
Cậu chỉ hỏi một câu: “Ông nói Ân Minh Tranh không màng đến tính mạng của người dân tình thường, vậy lúc trước chiếc phi thuyền kia dùng trăm vạn tính mạng uy hiếp, tại sao anh ấy lại tự nguyện chịu chết?”
[Hệ thống, làm cho ông ta tỉnh lại đi.]
Hệ thống: [Vâng.]
Người đang điên cuồng giãy dụa kia cả người đột nhiên cứng đờ.
Thời Thanh thấy ông ta sửng sốt, hỏi tiếp: “Nếu anh ấy thực sự như ông nói thì lúc trước cứ chạy trốn luôn đi cho rồi. Nếu không một người có địa vị cao như vậy, dị năng lại mạnh nhất trong số mọi người, sao anh ấy phải quan tâm dân thường các ông.”
“Đã biết đám người ngoài hành tinh đó hung ác, uy hiếp anh ấy lên thuyền rồi nói không chừng có thể ăn sống anh ấy luôn. Anh ấy đi chịu chết vì các người mà các người còn ở sau lưng chửi bởi anh ấy, các người còn có lương tâm nữa không!”
Người kia vừa khóc vừa cười, não bộ lúc trước còn đang mơ hồ giờ lại giống như nháy mắt tỉnh táo lại, ông ta mờ mịt nắm tóc mình, cuối cùng gần như sụp đổ gào khóc: “Tôi xin lôi! Tôi xin lỗi!”
Thời Thanh hài lòng nâng cằm.
Mà phía sau cậu, Ân Minh Tranh đã sớm không còn những cảm xúc mất mát đó nữa rồi.
Anh dở khóc dở cười nhìn tiểu thiếu gia đang vô cùng đắc ý, rồi lại nghĩ đến cậu tự nói mình là người ngoài hành tinh hung ác ăn thịt người.
Ừm, nói cũng không sai đâu.
Khóe môi người đàn ông bất giác cong lên, ánh mắt khi nhìn về phía Thời Thanh tràn đầy vẻ cưng chìu ấm áp.
Thời Thanh quả thật đã ăn mất trái tim anh rồi.
[Ting! Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 0/100]
…