…
Nhạc Du Nguyên vừa mới kêu người đến kéo xe mình đi, vừa đau lòng nhìn xe mới của mình vừa đau đớn mắng Ân Minh Tranh không phải người. Vừa đi về chưa được hai nước đã thấy tiểu bảo bối của mình mới bị người ta bắt đi nổi giận đùng đùng trở lại.
“Thời Tiểu Thanh!!!”
Nhạc Du Nguyên mừng rỡ vô cùng, vội vàng đi lên trước để đón, trông như một con chó Husky vây quanh Thời Thanh đang vô cùng tức giận: “Bảo bối, sao em lại về rồi!!”
Thời Thanh kéo tay anh ta: “Tôi không có nhà để về, anh dẫn tôi về nhà đi.”
“Được thôi được thôi!!”
Biểu cảm trên mặt Nhạc Du Nguyên y như nhìn thấy một bánh bao nhân thịt to đùng từ trên trời rơi xuống, miệng cười toe toét.
Lúc mới biết Ân Minh Tranh rời khỏi căn cứ, còn giao đứa nhỏ anh ta mang về cho tên thuộc hạ Trình Tuấn chăm sóc, trong lòng Nhạc Du Nguyên hoàn toàn chỉ có ý xấu, muốn lừa người tình của Ân Minh Tranh tới tay mình, cắm sừng cho Ân Minh Tranh, xem anh bị người ta chê cười.
Còn lừa như thế nào cũng đều đã tính toán hết rồi, cứ đập tiền vào mà tấn công.
Nghe nói đứa nhỏ kia cũng nhỏ tuổi, hơn nữa còn là do Ân Minh Tranh mang về từ bên ngoài nữa, nhất định là chưa thấy qua bao nhiêu chuyện đời, cứ dùng đại chút đồ để dụ dỗ là được.
Nhưng rồi chỉ mới lần đầu gặp Thời Thanh, Nhạc Du Nguyên lập tức kinh ngạc, kẻ cuồng sắc đẹp lập tức không biết xấu hổ dẹp hết kế hoạch trước đó, sau khi cẩn thận dụ dỗ được người ta về đây liền hận không thể đem hết những thứ tốt của mình ra, chỉ mong có thể giành được một nụ cười của mỹ nhân.
Lúc nãy thấy Thời Thanh bị tên khốn Ân Minh Tranh kia đoạt đi, anh ta còn đang đau lòng đứt ruột, vậy mà đau lòng một hồi xong thì đại vào bối của anh ta lại tự mình trở về.
Nhạc Du Nguyên vui đến mức muốn nhảy lên tận trời, lải nhải:
“Vậy giờ tôi mang em về, cho em đi xem công viên trò chơi rồi lại đến bãi đua xe nhé, không phải em thích chơi game sao? Tôi cho người thành lập một khu trò chơi lớn chỉ có một mình em chơi thôi, còn nữa…”
Giọng nói hưng phấn vang lên, mãi tới khi nhìn về sau lưng Thời Thanh thấy Ân Minh Tranh đang đi đến thì đột nhiên im bặt.
Cho dù trên người không bị thương chỗ nào nhưng nơi nào đó vẫn đột nhiên đau đớn theo phản xạ.
Chỉ cần nhìn biểu cảm cứng đờ của Nhạc Du Nguyên là Thời Thanh đã đoán được người phía sau là ai.
Ân Minh Tranh đã theo cậu cả một đường.
Dọc đường đi anh đều muốn giải thích, đáng tiếc cậu thiếu niên lại che tai nhất quyết không nghe.
Thực ra, cho dù Thời Thanh có nghe thì Ân Minh Tranh cũng không biết giải thích thế nào.
Lúc trước quả thật là anh đã gạt Thời Thanh lấy thân phận bạn đời để ở lại.
Sau đó, anh quả thật cũng có ý định đẩy người ta cho Trình Tuấn.
Ân Minh Tranh đã từng không rõ, nhưng sau khi anh làm rõ tâm ý của mình, chỉ cần nghĩ đến chuyện Thời Thanh không thích mình còn muốn đẩy anh cho người khác, vậy anh sẽ có cảm giác thế nào đây.
Cảm giác đó có thể hiểu vô cùng dễ dàng, anh ấn lên trái tim đang râm rỉ đau, Ân Minh Tranh rõ ràng hiểu ra những chuyện trước đây bản thân làm quá mức thế nào.
Thời Thanh không muốn nghe anh giải thích, cũng không muốn trở về với anh. Nhưng chỉ cần Ân Minh Tranh muốn thì hoàn toàn có thể mạnh mẽ khiêng cậu thiếu niên trở về.
Tuy rằng nếu thật sự đánh nhau, Thời Thanh quả thực không phải đối thủ của anh hùng nhân loại, nhưng sao Ân Minh Tranh nỡ cứng rắn với Thời Thanh được. Vậy là chỉ có thể như một chú cún to xác bị chủ nhân vứt bỏ, lẳng lặng đi sau cậu thiếu niên hộ tống cậu một đường tới đây.
Cảm xúc hiện tại của Thời Thanh không ổn định, anh lo trên đường sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh hộ tống người đến đây, Nhạc Du Nguyên thấy anh cũng không dám tiếp.
Thấy Thời Thanh còn giả bộ không biết gì mà kéo tay mình, lông tơ cả người Nhạc Du Nguyên dựng hết cả lên, cẩn thận lén nhìn người đàn ông mặc áo gió màu đen bị Thời Thanh vứt bỏ phía sau.
Nếu ánh mắt mà có thể biến thành dao thì ánh sắc lạnh trong mắt Ân Minh Tranh đã sắp xắt lát thịt anh ta rồi.
Tuy rằng rất không muốn chịu thua, nhưng ánh mắt Ân Minh Tranh thật sự quá đáng sợ, vì nghĩ cho sinh hoạt hạnh phúc nửa đời sau, Nhạc Du Nguyên khẽ nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt nhắc nhở:
“Thời Tiểu Thanh à, em nhìn phía sau em đi.”
“Không cần phải để ý đến anh ta.” Cậu thiếu niên hầm hừ, càng ôm chặt cánh tay Nhạc Du Nguyên: “Tôi không sợ anh ta, chúng ta đi!”
Nhạc Du Nguyên: “…”
Bảo bối, em không sợ anh ta, nhưng tôi sợ!!
Thấy anh ta không đi, cậu thiếu niên khó hiểu nhìn qua, đôi mắt trong suốt màu bạc tràn đầy vẻ nghi hoặc: “Sao anh còn không đi?”
Gương mặt trong sáng tựa như dòng suối trong vắt trước mặt, còn gần mình như thế, Nhạc Du Nguyên lập tức cảm thấy như trong mùa hè lại được uống một lon coca đông lạnh, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Eo thẳng vai rộng hẳn lên, nhìn Ân Minh Tranh cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
Ân Minh Tranh đứng ở phía sau nhìn Thời Thanh kéo tay tên Nhạc Du Nguyên như mới vừa được tiêm máu gà, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dần dần rời khỏi tầm mắt mình.
Trong nháy mắt, ánh sáng nơi đáy mắt người đàn ông hơi ảm đạm, nhưng chẳng mấy chốc trên mặt đã khôi phục biểu cảm lạnh lẽo cứng rắn, lẳng lặng theo sau không nói tiếng nào.
Tay phải Nhạc Du Nguyên kéo một mỹ thiếu niên, còn đi sau lưng là anh hùng nhân loại.
Lúc đầu anh ta cứ nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy đi phía sau mình không phải là người mà là một con sư tử đang nổi giận vì bị mình chiếm mất địa bàn.
Nhưng đi mãi đi mãi, chú ý tới từng ánh mắt kinh ngạc của người đi đường hướng tới, cằm của anh ta dần nâng cao.
Nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa thấy cảnh mỹ nhân trong ngực, phía sau là chó dữ bao giờ à!
Đây là Thời Tiểu Thanh muốn đi theo anh ta nhá, cho dù Ân Minh Tranh có không vừa lòng thì có thể làm được gì chứ? Há!
Cậu đây đúng là soái nhất quả đất!!
Dáng đi của Nhạc Du Nguyên dần chuyển sang kiểu bố đời.
Thậm chí còn dùng giọng điệu cà lơ phất phơ mà anh ta luôn dùng lúc ăn chơi đàn đúm, lên giọng hỏi cậu thiếu niên đi bên cạnh: “Bảo bối, tôi có thể đặt tay lên eo của em không?”
Thời Thanh: “Được chứ, để đi.”
Nhạc Du Nguyên: Hì hì hì vui vẻ.
Anh ta vươn tay về phía vòng eo mảnh khảnh của cậu thiếu niên, sau đó chợt cảm nhận được một hơi nóng rực thổi qua bên tay.
Cái gì đấy?
Nhạc Du Nguyên kỳ quái đưa tay lên trước mắt, sau đó trơ mắt nhìn chiếc nhẫn mình mang ở ngón giữa hóa thành màn sương đen rồi biến mất.
Có thể nhìn ra, nếu chủ nhân của đám sương đó muốn, ngón tay anh ta cũng có thể biến mất theo.
Nhạc Du Nguyên: “…”
Anh ta cứng đờ người, chậm chạp quay đầy, đúng lúc đối diện với tầm mắt Ân Minh Tranh đang nhìn qua.
Anh hùng nhân loại mặt lạnh như tiền, từ trước đến nay ở bên ngoài luôn ổn trọng, dễ nói chuyện, cũng không dùng thân phận của mình đi làm khó dễ người khác, lúc này cánh tay hơi nâng lên, trong lòng bàn tay bay ra một khối sương đen.
Nhạc Du Nguyên: “…”
Cậu thiếu niên đi bên cạnh anh ta không hề phát hiện ra điều gì, thấy anh ta không động đậy còn dùng giọng nói trong trẻo tò mò hỏi: “Sao thế? Không phải nói muốn để tay lên eo tôi sao?”
“Không được không được, hôm nay nóng quá, để lên eo em thì nóng lắm.”
Nhạc Du Nguyên nhanh chóng quay đầu lại, vừa nói vừa cẩn thận rút cánh tay mình ra khỏi tay Thời Thanh, cười dỗ: “Bảo bối đừng kéo nữa, tôi nóng lắm.”
“Ờ.”
Thời Thanh rất dễ tính, liền buông lỏng tay ra ngay.
Nhạc Du Nguyên nhẹ nhàng thở hắt một hơi, quay đầu lặng lẽ nhìn ra phía sau, thấy Ân Minh Tranh trông như một u linh không nói tiếng nào đi ở phía sau, giận đến mức nghiến răng.
Cũng không phải là anh ta sợ Ân Minh Tranh.
Anh ta chỉ đang tôn trọng Thời Tiểu Thanh thôi!! Tôn trọng!!
Dù sao tới lúc Thời Tiểu Thanh về nhà anh ta rồi, Ân Minh Tranh cũng không thể mạnh mẽ xông vào cùng được.
Cứ chờ mà xem, cho dù anh ta không đánh lại được Ân Minh Tranh nhưng bản lĩnh dỗ cho người vui vẻ của anh ta tốt hơn tên đàn ông già đầu kia nhiều!
Thời Tiểu Thanh nhất định sẽ ở bên anh ta!
…
Cậu bé được Ân Tướng quân Ân Minh Tranh mang về từ bên ngoài lại đi theo Nhạc Du Nguyên về nhà.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ căn cứ.
Sau khi Trình Tuấn biết anh trở về, lập tức cúi đầu tạ tội, tiểu soái ca áy náy đến mức muốn khóc: “Xin lỗi thủ lĩnh, tôi mới rời khỏi Thời Thanh có một giờ thôi mà cái tên Nhạc Du Nguyên kia đã nhảy ra dụ cậu ấy đi mất. Mấy ngày nay tôi đều tìm cách dỗ về nhưng Thời Thanh rất thích chơi với hắn ta, tôi thật sự không dỗ được, chỉ có thể đi cùng…”
“Không sao.”
Ánh mắt Ân Minh Tranh nặng nề nhưng giọng điệu lại vô cùng bình thường: “Tôi đã điều tra rồi, một giờ kia là do Nhạc Du Nguyên cố tình tìm người tới kiếm chuyện, vốn dĩ là để cậu rời đi, cho dù cậu không mắc mưu thì hắn ta vẫn sẽ còn chiêu khác.”
Vừa nghe thấy Nhạc Du Nguyên có chuẩn bị mà đến, Trình Tuấn hơi sửng sốt, sau đó lập tức nghiến chặt răng: “Quả nhiên hắn ta cố ý mà! Thủ lĩnh, hắn ta vẫn luôn chướng mắt anh, lần này nhất định là muốn lừa gạt Thời Thanh để cậu ấy đối nghịch với anh, cho nên anh nhất định phải mang Thời Thanh trở về.”
Còn cái gì mà lập công chuộc tội tự mình đem Thời Thanh về, những lời mạnh miệng như vậy Trình Tuấn không dám nói.
Bảo cậu ta đối phó với Nhạc Du Nguyên thì còn được, chứ đối diện với cậu thiếu niên không muốn trở về, vô cùng đáng thương cầu xin cậu ta rồi còn kéo dài giọng làm nũng, Trình Tuấn lập tức game over.
Cậu ta vốn dĩ rất thích Thời Thanh, sao có thể ngăn cản được chứ.
Nhưng thủ lĩnh thì nhất định làm được!!
Ân Minh Tranh liếc mắt nhìn cấp dưới đang tràn đầy tin tưởng nhìn mình, phất tay để cậu ta đi xuống.
Thủ lĩnh không thể.
Thủ lĩnh cũng không làm được.
Bây giờ rõ ràng là Thời Thanh đang giận anh, cho dù là xin lỗi hay đi theo thế nào cũng vô dụng. Cậu còn cố ý tình chàng ý thiếp với Nhạc Du Nguyên trước mặt anh mỗi ngày, như thể muốn dạo chơi cả căn cứ này.
Ân Minh Tranh ngoài mặt thì có thể miễn cưỡng chịu được.
Nhưng trong lòng lại rất đau đớn.
Trên đời này còn có chuyện gì bi ai hơn chuyện vừa phát hiện mình thích một người, nhưng ngay một giây trước lại chọc giận người đó, khiến người ta làm lơ mình còn muốn đi tìm người đàn ông khác chứ?
Ân Minh Tranh là một thẳng nam sắt thép duy trì lối sống lão cán bộ gần ba mươi năm, anh thậm chí còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào để dỗ Thời Thanh chịu để ý đến mình.
Biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra là khi Thời Thanh và Nhạc Du Nguyên chơi đủ trò vui, anh sẽ giống như vệ sĩ, nghiêm mình thẳng tắp đi theo sau.
Nhưng dù anh đứng thẳng đến thế nào thì Thời Thanh cũng không thèm liếc một cái.
Ân Minh Tranh thở dài.
Trong lòng khổ sở.
Anh khổ, Nhạc Du Nguyên còn khổ hơn.
Ân Minh Tranh sẽ không làm gì Thời Thanh, nhưng đối xử với tình địch như anh ta thì không hề khách khí chút nào.
Ngày não cùng lẽo đẽo theo sau như ôn thần thì thôi đi, đã thế còn dùng khả năng thị lực đến mức biến thái kia theo dõi người ta từng giây từng phút, Nhạc Du Nguyên thậm chí còn không dám chạm vào cậu thiếu niên một chút nào, sợ rằng nếu chạm vào chút thôi là anh ta sẽ phải đón nhận một ngày mai không còn tay nữa.
Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, còn có cái gì đau khổ hơn không?
…
Người vui vẻ nhất chính là Thời Thanh.
Cậu chơi hết những trò vui ở đây, ngày nào cũng vui vẻ dạo khắp căn cứ rồi vung tay mua đồ loạn xạ. Những bộ quần áo lúc trước Ân Minh Tranh sợ cậu bị lộ nên không cho cậu mặc giờ cậu mỗi ngày đổi một bộ, muốn cái gì thì cứ mở miệng nói với Nhạc Du Nguyên một tiếng là được. Nhạc Du Nguyên trước nay luôn là một người không sợ gây chuyện, cho dù Thời Thanh nói muốn Cố cung thì anh ta cũng có thể nghĩ cách xây Cố cung cho cậu.
Đã vậy còn nhìn thấy được mức độ bài xích không ngừng giảm xuống.
Nếu không sao lại có câu con người là giống người hạ tiện.
Ngày ngày lượn qua lượn lại làm nũng thì mức độ bài xích sống chết cũng không giảm.
Tức giận bỏ nhà ra ngoài chơi thì mức độ bài xích kia lại sụt giảm không ngừng.
Cậu ở trong ngôi nhà lớn nhất xa hoa nhất, trên đất trải thảm lông trắng muốt, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua cửa sổ sát đất, chút nắng rơi trên chiếc gối ôm được làm tỉ mẩn. Buổi chiều nên cậu thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi quá khổ, ôm gối ôm nằm trên thảm lông nhung ngủ gà ngủ gật.
Lúc tỉnh táo, cậu sẽ giống như một con mèo con mà duỗi người trên đó, còn lăn một vòng vô cùng thoải mái.
Càng giống như một tiểu vương tử nhận hết mọi yêu thương.
Hôm nay, Thời Thanh lại vô cùng vui vẻ lăn một vòng, hưởng thụ niềm vui khi da thịt tiếp xúc với tấm thảm mềm mại thoải mái, âm thanh vui sướng của hệ thống cũng đồng thời vang lên:
[Ting! Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 15/100]
Lại giảm xuống một chút nữa rồi.
Vừa nghe nhắc nhở là Thời Thanh biết ngay Ân Minh Tranh lại đang rình coi mình nữa rồi.
Cậu thiếu niên dứt khoát ngồi đối diện với cửa sổ sát đất, hơi nheo mắt dưới ánh mặt trời, bàn tay nhẹ nhàng vén lên một góc áo sơ mi, chóp mũi đưa lại gần ngửi ngửi, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp lập tức lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Hơn nữa cậu còn dùng khuôn mặt nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt vải.
Ân Minh Tranh ở tòa nhà đối diện cầm kính viễn vọng nhìn thấy một cảnh như vậy.
… Đùng!
Trong đầu người đàn ông tựa như truyền đến một tiếng ầm vang, vành tai đỏ đến mức nhỏ máu.
Chiếc áo quá khổ mà cậu thiếu niên đang mặc chính là của anh.
Thời Thanh thích mặc áo khoác ngoài nên lúc nào cũng mặc áo sơ mi của Ân Minh Tranh bên trong, còn bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác.
Lúc trước cậu bỏ nhà đi, mặc trên người là cái áo sơ mi này.
Đương nhiên là cậu không thể tỏ vẻ thân mật với một cái áo sơ mi được.
Mà là đối với chủ nhân chân chính của nó.
Ân Minh Tranh chờ một hồi lâu mới hạ được máu nóng đang sôi sục, tiếp tục dùng kính viễn vọng tham lam nhìn về cậu thiếu niên phía đối diện.
Vì phòng ngừa Nhạc Du Nguyên có tà tâm không dứt làm chút chuyện gì đó với tiểu vương tử của anh, một người đàn ông luôn không chú ý đến chỗ ở như Ân Minh Tranh cũng mua một tòa nhà đối diện biệt thự cao cấp của Nhạc Du Nguyên.
Thính lực và trực giác siêu cường của anh cũng đủ để giám thị cảnh cáo Nhạc Du Nguyên ở phía đối diện suốt 24 giờ.
Cho dù là lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cũng sẽ có những người dị năng khác xung phong tới nhận việc.
Đảm bảo bảo vệ chặt chẽ chị dâu tương lai của bọn họ không để cho kẻ gian (Nhạc Du Nguyên) có cơ hội làm hại.
Nhạc Du Nguyên phục.
Phục sát đất luôn rồi.
Từ khi Thời Tiểu Thanh dọn vào, ngày ngày anh ta đều phải đón nhận ánh mắt hậm hực của Ân Minh Tranh, mỗi tối trước khi ngủ đều lo lắng Ân Minh Tranh không khống chế được bản thân rồi chạy tới làm thịt khiến anh ta không nhìn được ánh mặt trời ngày mai.
Rõ ràng hai người cùng ở một nhà, nhưng anh ta không dám bước một bước nào vào phòng của Thời Thanh.
Dù sao trước đó có một lần anh ta có ý đồ bước vào thì tấm vân gỗ dưới chân lại đột nhiên thủng một lỗ.
Gần ngay trước mắt mà không ăn được, còn có chuyện gì thê thảm hơn thế này nữa không?
Nhạc Du Nguyên nhịn không được, vào một dịp tụ hội của đám con ông cháu cha, sau khi uống hai ly thì bắt đầu nói ra nỗi khổ trong lòng.
Đám con ông cháu cha nghe xong trong lòng tràn đầy căm phẫn, hùa theo trách Ân Minh Tranh không có đạo đức hết nửa ngày.
Nhạc Du Nguyên nghe xong mà trong lòng ấm áp, nâng chén đứng lên bàn: “Có người anh em nào giúp tôi được không, người anh em này xin nhớ ơn cả đời!!”
Đám con ông cháu cha vừa rồi còn mồm năm miệng mười trách cứ đồng loạt im lặng.
Là Ân Minh Tranh đấy, ai dám trêu chọc chứ.
Cho dù trước đó bọn họ có mở tiệc thì cũng là vì thấy Ân Minh Tranh “đã chết” nên mới dám làm.
Còn lúc này người vẫn đang sống sờ sờ trong căn cứ, nếu lỡ chọc giận anh thì chỉ cần một chiêu thôi cũng đủ khiến bọn họ tan thành tro bụi.
Thấy bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, Nhạc Du Nguyên câm nín: “... Thôi được rồi.”
Chỉ toàn là một lũ đàn đúm với nhau thôi, nào có bạn bè anh em gì.
Anh ta tự mình ra ngoài, đang lúc cầm theo một bình rượu vừa uống vừa tự hờn dỗi thì một tên nhóc lấm la lấm lét mò tới.
“Anh Nhạc, em có chiêu này.”
Thấy Nhạc Du Nguyên hứng thú nhìn qua, tên này liền cười đê tiện nhét vào tay Nhạc Du Nguyên một bao thuốc: “Cái này là dùng thực vật biến dị tinh luyện ra, đảm bảo khiến người ăn nó cả người khó chịu, không làm chuyện kia thì không được. Anh để thằng nhóc ăn cái này đi, đảm bảo cậu ta sẽ rất muốn làm chuyện ấy ấy kia, đến lúc đó anh muốn làm gì thì làm cái đó.”
Nhạc Du Nguyên cụp mắt nhìn bao thuốc kia, trên mặt nở một nụ cười, vẫy tay gọi hắn ta tới.
Tên kia vui sướng chạy lại.
Sau đó người vừa rồi còn cười cười đột nhiên đổi mặt, nện một đấm vào mặt hắn ta.
“Bà mẹ mày thằng súc sinh! Bố mày còn chưa bỉ ổi đến mức đó đâu, cút ngay cho bố!!”
Tên kia bị đánh cho ngơ ngác mất vài giây. Thấy Nhạc Du Nguyên chuẩn bị đá thêm một cái, hắn vội vàng bụm mặt lộn nhào chạy đi.
Nhạc Du Nguyên sắc mặt âm trầm tâm tình bất định nhìn về phía bao thuốc trên đất. Nghĩ đến việc lại có người có ý muốn bảo anh ta dùng phương pháp ghê tởm như vậy để theo đuổi người khác, tức giận đến mức bước tới hung hăng giẫm vài cái rồi mới rời đi.
Anh ta vừa đi, Triệu Diệu Diệu núp ở sau cây cột mới đi ra, nhặt bao thuốc kia lên.
…
Người dị năng cấp dưới xung phong nhận việc bảo vệ Thời Thanh của Ân Minh Tranh khẩn cấp liên hệ với anh.
Người đàn ông vừa mới bố trí xong kế hoạch chống Trùng tộc đột nhiên trầm mặt: “Cậu chắc chắn là đã thử rồi chứ?”
“Thử rồi ạ.”
Người dị năng kia trả lời vô cùng chắc chắn: “Toàn bộ đồ ăn của thiếu gia Thời Thanh chúng tôi đều sẽ kiểm tra hết một lần, của Nhạc Du Nguyên cũng kiểm tra luôn. Bình rượu Nhạc Du Nguyên mang về hôm nay có phản ứng của xuân dược.”
Người đàn ông vốn dĩ đang ngồi yên đột nhiên đứng phắt dậy, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng lại thì trước mắt đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Trong biệt thự, Nhạc Du Nguyên đang vui vẻ muốn mở bình rượu vang đỏ vừa đem về từ quán bar kia ra, bên cạnh là cậu thiếu niên đang ngồi đắp chăn bông xem TV
Thấy anh ta uống rượu, Thời Thanh cũng nhìn qua: “Tôi cũng muốn uống.”
“Em còn chưa thành niên đâu, đừng uống rượu, chờ tới khi thành niên rồi tôi sẽ mang em đi chơi cho đã.”
Nhạc Du Nguyên nói xong liền kỳ quái nhìn nắp rượu: “Sao rượu này lại bị mở ra rồi, không phải đồ mới à?”
Thôi, mặc kệ.
Anh ta cũng không để ý nhiều, đổ rượu ra ly, sau đó cầm ly lắc nhẹ.
Lắc được vài cái, đang muốn đưa vào miệng.
… Rầm.
Cửa bị đá văng.
Nhạc Du Nguyên vẫn duy trì động tác nâng rượu cứng đờ đối diện với tầm mắt của người đàn ông.
Thời Thanh ở trên sô pha lại không hề giật mình chút nào, chỉ là giọng điệu không được tốt: “Anh tới làm gì thế!”
Ân Minh Tranh thấy khắp phòng chỉ có một ly rượu trên tay Nhạc Du Nguyên thì mới an tâm. Nghe thấy giọng nói hầm hừ của cậu thiếu niên, anh mắt tối sầm lại.
“Anh…”
Tầm mắt anh dừng lại trên người Nhạc Du Nguyên đang duy trì động tác nâng ly, ánh sáng trong mắt trở nên sắc bén.
Anh hùng nhân loại sải bước tiến lên, nhìn về ly rượu trên tay Nhạc Du Nguyên: “Cậu uống rồi à?”
Nhạc Du Nguyên: “…Vẫn chưa.”
Lúc này anh ta cũng kịp hoàn hồn lại. Biết Ân Minh Tranh không phải tới lấy mạng chó của mình, sống lưng lập tức ưỡn lên thẳng tắp: “Này Ân Tướng quân, cái kiểu xuất hiện này của anh hơi xảo quyệt đấy nhé. Sao? Theo dõi Thời Thanh rồi lại vội vàng chạy đến hỏi tôi có uống rượu không, sợ tôi say rượu loạn tính chắc?”
Ân Minh Tranh lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm, đến khi Nhạc Du Nguyên dần chột dạ mất hết khí thế, tự giác câm miệng không nổ nữa.
Nhạc Du Nguyên sợ anh, còn Thời Thanh lại không sợ.
Thiếu niên xốc chăn lên, ngón chân trắng nõn đặt xuống đất, cứ thế đi chân trần rồi hùng hổ đi tới trước mặt người đàn ông.
Cậu thấp hơn Ân Minh Tranh cả một cái đầu, cho dù hùng hồn thế nào đi chăng nữa thì muốn chất vấn cũng phải ngẩng đầu, như một con chim cánh cụt đang tức giận: “Anh theo dõi em!!”
Ánh mắt vừa rồi còn rét lạnh của Ân Minh Tranh sau khi đối diện cậu lập tức tan chảy, phủ nhận không chút nghĩ ngợi: “Không phải.”
“Không phải thì sao anh lại đột nhiên chạy tới đây làm gì!”
Thời Thanh ngẩng cổ cảm thấy có chút mỏi, lập tức hung hăng lớn tiếng với người đàn ông: “Anh đứng cao như vậy làm gì! Thấy em ngẩng đầu nhìn anh như vậy làm anh vui lắm à!”
Để cậu thiếu niên có thể ngang bằng với mình, người đàn ông im lặng ngồi lên sô pha, để Thời Thanh có thể từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với anh.
Thời Thanh vừa lòng cúi đầu nhìn Ân Minh Tranh, tiếp tục hung hăng: “Có phải em đang giám sát em không!”
Giọng nói trầm thấp từ tính của Ân Minh Tranh đáp lại: “Không phải.”
Anh không cảm thấy đó là giám sát.
Phải gọi là bảo vệ mới đúng.
Nhạc Du Nguyên nhìn Ân Minh Tranh từ một con sư tử mạnh mẽ biến thành một chú cún đáng thương, trong lòng vô cùng hả hê cười trên nỗi đau của người khác, châm ngòi ly gián:
“Bảo bối, em đừng tin anh ta, tên già đầu này xấu xa lắm.”
“Anh ta đột nhiên xông tới như vậy nhất định là có chuyện, chứ không chỉ đơn giản là nhớ em đâu.”
Ân Minh Tranh không thèm liếc nhìn Nhạc Du Nguyên cái nào, chỉ rầu rĩ ngồi trên sô hoa, ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đang vô cùng căm giận:
“Phải, là anh nhớ em.”
Biểu cảm phẫn nộ trên mặt Thời Thanh cứng lại một chút, sau đó hừ một tiếng, tuy rằng rất muốn biểu hiện rằng bản thân rất giận dữ, nhưng giọng điệu cũng không khỏi mềm xuống:
“Em lợi hại như vậy, anh nhớ em cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Vậy nên anh thật sự không giám sát em?”
Ân Minh Tranh gần như tham lam nhìn thiếu niên vô cùng đắc ý trước mặt, không cần suy nghĩ: “Thật sự không phải.”
“Hứ.”
Nhạc Du Nguyên bất mãn nhìn bầu không khí dần trở nên ái muội giữa hai người: “Dáng vẻ trông cũng chững chạc đàng hoàng lắm, còn mồm miệng thì như bôi dầu. Thời Tiểu Thanh, em tuyệt đối đừng tin anh ta.”
Nói xong, anh ta bưng ly rượu kề lên miệng mình.
Khóe mắt Ân Minh Tranh nhìn thấy cảnh đó đột nhiên xoay người: “Từ từ!”
Nhạc Du Nguyên giật nảy mình, ngay sau đó lại nhớ tới Thời Thanh đang ở đây, Ân Minh Tranh nhất định không dám làm gì mình, lá gan lập tức lớn trở lại: “Rốt cuộc anh muốn làm gì!”
“Ồ tôi hiểu rồi…”
Cả người Ân Minh Tranh sượng cứng lại.
Xong rồi.
Anh vừa mới đảm bảo với Thời Thanh là không giám sát cậu.
Lần này phải giải thích thế nào đây
Nhưng mà…
Nhạc Du Nguyên: “Có phải nhìn tôi và Thời Tiểu Thanh ở với nhau làm anh ngứa mắt, muốn hạ độc độc chết tôi đúng không? Có phải anh hạ độc gì vào rượu này rồi không!!”
Đại thiếu gia trong thời kỳ phản nghịch trong đầu chỉ có kịch bản cung đấu đã từng xem, càng nói càng cảm thấy có lý, dù sao trước đây căn cứ cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện bị đối thủ đầu độc trong cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi:
“Tôi biết ngay mà, còn đang thắc mắc tại sao chai rượu này lại bị mở ra trước. Thời Tiểu Thanh, em xem đi!! Tên già đầu này lại xấu xa đến như vậy!!”
Ân Minh Tranh: “…”
Anh đối diện với ánh nhìn hoài nghi của Thời Thanh.
Gương mặt vừa rồi còn vui sướng hài lòng của cậu thiếu niên lập tức ngẩn ra, nhìn về phía anh với cặp mắt đỏ hoe: “Anh lại gạt em!”
Anh hùng nhân loại đối diện với nước mắt của cậu, não lập tức trống rỗng.
Còn ở một bên khác, Nhạc Du Nguyên còn cầm ly rượu vô cùng đắc ý: “Chỉ cần để tôi đem rượu này đi xét nghiệm là biết ngay đã xảy ra chuyện gì thôi. Dù sao bên cạnh nhà tôi cũng có một viện nghiên cứu. Thời Tiểu Thanh, em cứ chờ đó, để tôi lấy chứng cứ về, nhanh thôi!”
Nói xong, anh ta định cầm ly rượu ra ngoài. Nhưng rồi còn chưa bước ra được một bước, lý rượu cầm trên tay đột nhiên bị người đàn ông đứng lên giật lấy.
Nhạc Du Nguyên khịt mũi: “Anh giành nó thì có ích gì. Anh như vậy càng chứng minh là bản thân đang chột dạ thôi! Thời Tiểu Thanh, em đợi tôi đi lấy chứng cứ!”
Thời Thanh đứng ở bên cạnh nhìn, Ân Minh Tranh hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ.
Nói bên trong không có độc, có người khác hạ xuân dược thì khác nào anh lại tự vả câu nói không giám sát cậu lúc nãy.
Còn nếu cứ để Nhạc Du Nguyên tùy ý đi xét nghiệm, cuối cùng lại xét nghiệm ra xuân dược thì vẫn không thể nói rõ được.
Trong đầu anh chỉ còn lại một câu.
Tuyệt đối không thể để Thời Thanh hiểu lầm mình.
Giây tiếp theo, Ân Minh Tranh ngẩng đầu.
Ừng ực ừng ực.
Mấy ngụm đã uống sạch hết ly rượu bỏ thêm xuân dược này.
Uống xong rồi, anh ném trả lại ly không cho Nhạc Du Nguyên đang trợn mắt há hốc mồm.
Giọng nói của anh hùng nhân loại trầm trầm, vô cùng vững vàng:
“Tôi chứng minh rồi, không có độc.”