…
Nếu hỏi Ân Minh Tranh trong căn cứ ai là người anh không muốn Thời Thanh tiếp xúc nhất thì Nhạc Du Nguyên nhất định sẽ là người đầu tiên.
Nhạc Du Nguyên có thể tự tin nói là con ông cháu cha có đủ tự tin nhất ở đây.
Cha anh ta là một trong những người phái thực quyền hiếm thấy trong căn cứ trong tay nắm quyền còn chịu ra ngoài đánh Trùng tộc, thường xuyên không ở trong căn cứ. Khi Trùng tộc đánh tới Nhạc Du Nguyên vừa bước vào độ tuổi phản nghịch, qua nhiều năm như vậy, ngày thường tìm đủ đường chết, hơn phân nửa trò chơi trong nội thành là do anh ta bày ra.
Vậy tại sao nói anh ta lại đủ tự tin như thế, không chỉ bởi vì cha anh ta có uy thế rất cao trong căn cứ, mà còn là bởi vì anh ta còn là một người dị năng hiếm có trong đám phú nhị đại, hơn nữa cũng không phải là loại dị năng yếu kém không làm được gì, ngược lại còn là hệ hỏa có cấp bậc rất cao.
Hơn nữa Nhạc Du Nguyên còn có số phát tài, khi căn cứ mới thành lập anh ta đã đánh dấu một mảnh đất cho bản thân, sau này quả nhiên xây thành một cái bát đầy tiền ở bên ngoài nội thành. Khi tinh tệ bắt đầu lưu thông anh ta bắt đầu chuyển căn cứ thì các lãnh đạo cấp cao mới phát hiện tiền trên tay thằng nhóc này còn nhiều hơn cả mấy nhân vật có thực quyền.
Có tiền, bản thân lại có dị năng, sau lưng lại có cha Nhạc là núi dựa vững chắc, tháng ngày của Nhạc Du Nguyên đương nhiên là rất vui vẻ.
Ngày nào cũng tụ tập một đám con ông cháu cha đi khắp nơi chơi đùa tìm chuyện vui, dù sao kể cả bây giờ Trùng tộc có đánh tới thì đối với những người như bọn họ cũng chỉ là không thể tự do muốn đi đâu thì đi nữa thôi, căn cứ lớn như vậy cơ mà, cũng đủ để bọn họ sống được rồi.
Sở dĩ bên trong căn cứ vẫn còn lưu hành các loại máy chơi game chính là vì đám con ông cháu cha này.
Ngay từ lúc bắt đầu Ân Minh Tranh và Nhạc Du Nguyên đã là đối thủ một mất một còn.
Đương nhiên là Nhạc Du Nguyên đơn phương xem anh là đối thủ một mất một còn.
Lúc đầu nguyên nhân anh ta thù hận Ân Minh Tranh rất đơn giản. Đến người cha nửa tháng không gặp được một lần, vất vả lắm mới gặp được nhau nhưng cũng mắng anh ta là đứa chỉ biết ăn chơi, là tên vô dụng, đã thế còn tự dưng lòi ở đâu ra một tên Ân Minh Tranh, ngày nào cũng đi làm nhiệm vụ cùng cha của anh ta. Hết lời khích lệ thì thôi đi, còn thường treo ngoài miệng câu “Nếu Nhạc Nguyên nhà mình có thể bằng một nửa người ta thì hay rồi”. Nếu bất cứ ai rơi vào trường hợp như vậy thì nhất định đều sẽ không thích Ân Minh Tranh nổi.
Anh chính là “Con nhà người ta”, tùy rằng cho dù là quá khứ hay hiện tại thì với tuổi tác của anh cũng không thể gọi là “con” được.
Khi hai người biết nhau, ngày nào Ân Minh Tranh cũng vội vàng nâng cao thực lực để chống đỡ Trùng tộc, nào còn có tâm tư để ý tới một tên còn chưa qua thời kì phản nghịch chứ.
Cũng chính là bởi vì thái độ không để anh ta trong mắt này của anh nên mới kích thích Nhạc Du Nguyên càng thêm hận Ân Minh Tranh.
Ân Minh Tranh vui là anh ta thấy bất mãn, phải khi Ân Minh Tranh không vui thì anh ta mới vui.
Lúc trước khi biết Ân Minh Tranh lại ngu ngốc tự hy sinh, Nhạc Du Nguyên còn mở tiệc ba ngày để chúc mừng. Nếu không phải bởi vì cha Nhạc quay về vừa vặn bắt gặp thì có khi anh ta còn chúc mừng đến khi Ân Minh Tranh về mới thôi.
Một người lấy việc đối phó với Ân Minh Tranh làm mục tiêu nhiệm vụ cả đời như anh ta, dù Ân Minh Tranh chẳng bao giờ e ngại những thứ này, nhưng sau khi Thời Thanh xuất hiện, anh cũng phải lo lắng xem Nhạc Du Nguyên có nhân lúc anh không ở mà bắt nạt Thời Thanh không.
Anh ngàn phòng vạn phòng, Thời Thanh đi đâu cũng đều phái người dị năng đi theo bảo vệ, nhưng rồi cuối cùng vẫn để Nhạc Du Nguyên bắt được cơ hội.
Trước chiếc xe mui trần đỏ tươi, trên tay anh cầm chiếc máy chơi game đã hư, sắc mặt âm trầm, không để ý Nhạc Du Nguyên đang tí tởn đắc ý, nhìn thẳng về phía Thời Than rồi trầm giọng nói: “Thời Thanh, xuống xe.”
“Ừm.”
Cậu thiếu niên mặc bộ quần áo hiển nhiên không phải là Ân Minh Tranh mua hoàn toàn không nhận thấy có gì bất ổn, ngoan ngoãn lên tiếng rồi cởi ra dây an toàn trên bụng ra.
“Đừng mà.”
Nhạc Du Nguyên cười hì hì đưa tay ngăn lại tay Thời Thanh, gương mặt anh tuấn sáng ngời mang theo khiêu khích nâng cằm nhìn về phía Ân Minh Tranh: “Tôi và Thời Tiểu Thanh đã hẹn nhau hôm nay sẽ cùng nhau đi nhảy disco rồi, cho dù có là Ân Tướng quân hay anh trai Thời Tiểu Thanh thì cũng không thể để cậu ấy lỡ hẹn được chứ, đúng không?”
Lúc nói đến hai chữ anh trai, anh ta còn cố ý nhấn giọng.
Nói xong, thấy sắc mặt Ân Minh Tranh lại đen thêm một chút, nụ cười trên mặt anh ta càng thêm phóng túng: “Sắp đến giờ hẹn của chúng tôi rồi, không làm phiền Ân Tướng quân nữa, đi trước đây.”
Nói xong, anh ta phất tay làm động tác chào, sau đó lập tức khởi động xe, đám người nịnh bợ ton hót xung quanh chợt né ra xa, mái tóc được nhuộm đỏ của Nhạc Du Nguyên bị gió thổi bay lên, Ân Minh Tranh nhìn mà thấy ngứa tay muốn tẩn vô cùng.
Còn cậu thiếu niên ngoài hành tinh thì vẫn không biết tinh ý nhìn sắc mặt đoán tình hình, ngốc nghếch nghe Nhạc Du Nguyên nói xong liền ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, mỉm cười rồi dùng vẻ mặt hồn nhiên vô tội quay đầu lại, học theo Nhạc Du Nguyên vẫy tay chào: “Minh Tranh, gặp lại sau nhé.”
Nhạc Du Nguyên đang lái xe, vừa đánh mắt đã thấy Thời Thanh đang quay đầu vẫy tay, tâm trạng lập tức vui vẻ: “Bảo bối, cậu đừng khiêu khích anh ta như thế, tôi đoán có khi Ân Minh Tranh đã bị chọc cho điên tiết lên rồi…”
… Két!!!
Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông mới vừa rồi còn ở sau bọn họ giờ đã chắn trước xe.
Âm thanh này phát ra bởi vì anh nhấn mạnh đầu xe, cưỡng ép chiếc xe mui trần đang chạy phải dừng lại.
Bị cưỡng ép dừng xe như vậy, chiếc xe thể thao màu đỏ dừng khựng lại rồi phun khói trắng.
Ân Minh Tranh đứng ở trước đầu xe, nhìn Thời Thanh như thể bị dọa mà ôm chặt tay Nhạc Du Nguyên, đáy mắt xẹt qua một tia u ám.
Nhưng biểu cảm trên mặt anh thì lại vẫn như bao ngày, ngữ điệu cũng không cao không thấp, thậm chí có thể xem là mềm nhẹ:
“Thời Thanh, xuống xe.”
Thời Thanh ngây ngốc nhìn người đàn ông, như thể vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Không kịp phản ứng cũng là bình thường thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên người anh hùng nhân loại này lộ ra vẻ cường thế như vậy trước mặt cậu.
Nhạc Du Nguyên cũng bị dọa cho khiếp vía.
Lúc trước anh ta nhiều lần khiêu khích Ân Minh Tranh như vậy, nhưng bởi vì cha Nhạc, Ân Minh Tranh chưa từng để anh ta trong lòng, cũng chưa từng đối diện trực tiếp với anh ta.
Giờ phút này anh ta mới phát hiện, lúc Ân Minh Tranh nổi cáu lên thì sẽ đáng sợ thế nào.
Chỉ là tuy rằng trong nháy mắt kia bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, nhưng đánh mắt thấy Thời Thanh cũng bị dọa đến mông lung, trong lòng Nhạc Du Nguyên thương tiếc, trên mặt nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm cà lơ phất phơ, dựa người ra sau: “Ân Tướng quân, Thời Thanh đã có hẹn với tôi rồi, dù sao cậu ấy cũng đã lớn như vậy, tôi biết người anh trai như anh quan tâm cậu ấy, nhưng anh quan tâm hơi quá rồi đấy.”
Nói xong, anh ta còn quay sang hỏi vương tử nhỏ đang mờ mịt:
“Đúng không Thời Tiểu Thanh?”
Ân Minh Tranh không nói gì nữa.
Anh chỉ lạnh lùng nhìn Nhạc Du Nguyên, bàn tay đặt ở trên xe hơi dùng sức, trước mặt bao người, đầu chiếc xe mui trần có giá xa xỉ ở trong tay anh dần dần tan thành một cái lỗ lớn.
Nhạc Du Nguyên nhìn chằm chằm cái lỗ kia, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là uy hiếp!
Đây nhất định là uy hiếp!
Anh ta sợ Ân Minh Tranh uy hiếp chắc?
Anh ta khiêu khích giương cằm lên: “Tôi thực sự thích Thời Tiểu Thanh, cho dù anh làm gì cũng không ngăn được tôi theo đuổi cậu ấy đâu.”
Hai chữ theo đuổi này tựa như mở ra một chốt mở đáng sợ nào đó, biểu cảm trên mặt người đàn ông lập tức trở nên vô cùng khủng bố, cũng không thấy anh có động tác dư thừa gì, người xung quanh chỉ nghe oanh một tiếng xuyên vào lỗ tai.
Đầu chiếc xe màu đỏ đã hoàn toàn tan biến.
Thời Thanh đang đeo dây an toàn nên vẫn còn ổn, chỉ có người bị hướng về phía trước theo chiếc xe thôi, chứ mông vẫn đặt trên ghế.
Còn Nhạc Du Nguyên thì tương đối thảm.
Anh ta sống phóng túng tùy tiện vô cùng, làm gì có chuyện sẽ thắt dây an toàn. Đầu xe bị làm cho tan biến, cả người anh ta bị trượt té khỏi ghế dựa, trên tay vẫn còn cầm cái vô lăng.
Nhạc Du Nguyên ôm vô lăng lăn trên đất mấy vòng mới khó khăn đứng dậy được. Đánh mắt sang thấy người đàn ông khoác một chiếc áo gió dài màu đen đang bước tới cái ghế trước mặt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc chọc vào dây an toàn bên hông của cậu thiếu niên, cởi bỏ dây an toàn. Không có gì chống đỡ Thời Thanh theo quán tính rơi xuống.
Ân Minh Tranh nhẹ nhàng tiếp được vương tử nhỏ của mình.
Anh ôm cậu vào ngực, ngửi thấy mùi hương trên người cậu truyền đến khiến anh không khỏi nhíu mày.
Anh không bao giờ sử dụng nước hoa, Thời Thanh đương nhiên cũng sẽ không.
Cho nên nước hoa này là ai xịt cho Thời Thanh, vừa nhìn là biết ngay.
Địa vị của Nhạc Du Nguyên dù là trước đây hay bây giờ cũng đều không tồi, đương nhiên sẽ không có khả năng sử dụng loại nước hoa gay mũi thấp kém, nước hoa mà anh ta cho Thời Thanh là loại mà anh ta đã tỉ mỉ lựa chọn trong đồng hàng đắt đỏ sang trọng.
Nhưng ngửi thấy hương nước hoa nhàn nhạt này lại khiến anh hùng nhân loại bất giác cảm thấy không thoải mái.
Giống như một con sư tử phát hiện địa bàn của mình dính phải mùi hương của con vật khác.
Đây là hành động khiêu khích. Nếu thật sự là sư tử thì đương nhiên sẽ nổi giận, đào ba thước đất cũng phải tìm được kẻ to gan dám dây mùi của mình sang đồ của nó rồi xé nát.
Nhưng Ân Minh Tranh không phải động vật, anh là người, anh có thể khống chế bản thân.
Cho nên anh chỉ ôm lấy vương tử nhỏ của mình, liếc nhìn Nhạc Du Nguyên đang ôm vô lăng miệng không ngừng mắng chửi.
“Ân Minh Tranh!! Anh lại dám làm hỏng xe của tôi ư!! Tôi nói cho anh biết, trong căn cứ này ai sợ anh chứ Nhạc Du Nguyên tôi tuyệt đối không sợ! Hôm nay trừ khi bước qua xác của tôi, nếu không anh đừng nghĩ đến chuyện mang Thời Tiểu Thanh đi!”
Thấy ánh mắt lạnh băng của Ân Minh Tranh nhìn về phía mình, Nhạc Du Nguyên hơi sợ hãi, nhưng ngay giây sau đã nhanh chóng ưỡn ngực: “Sao? Anh tưởng trừng mắt là tôi sẽ thả người đi chắc? Anh đừng tưởng tôi không biết anh đã làm những chuyện gì trái với lương tâm, Thời Tiểu Thanh chính là một ví dụ, anh từng nói với cậu ấy thế nào? Anh nói anh xem cậu ấy như em trai ruột, có người anh nào làm thế với em trai mình không?”
“Cũng vì tôi thấy Tiểu Thanh quá ngây thơ đáng thương nên không nỡ nói với cậu ấy. Nhưng hôm nay thừa dịp anh đứng ở đây, tôi nói cho rõ luôn, Thời Tiểu Thanh, lúc trước Ân Minh Tranh làm những chuyện đó với cậu…”
Người đàn ông vẫn luôn đứng thẳng tại chỗ lẳng lặng nghe xong đột nhiên giơ tay.
Nhạc Du Nguyên ngậm miệng.
Mắt anh ta như sắp lồi cả ra, người cứng đờ lại, nhìn chằm chằm xuống “bộ phận ba tấc” kia dưới thân mình.
Toàn căn cứ đều biết dị năng của Ân Minh Tranh là một đám sương đen, chỉ cần bị dính một chút sương đó thì cho dù là người hay Trùng tộc thì cũng đều có thể hóa thành tro chỉ trong vòng một giây.
Vậy mà bây giờ, trên bộ phận quan trọng nhất của đàn ông trên người anh ta đang có một đám sương đen đang lẳng lặng yên vị, đã thế còn hơi lắc lư không vững, như thể ngay giây sau sẽ dính vào quần áo của anh ta.
Chỉ cần động một chút thôi thì chính là chuyện cả đời đấy.
Nhạc Du Nguyên cứng nhắc không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng chỉ dám thở ra từng hơi nhỏ bằng miệng, chỉ sợ động tác của mình quá lớn thì hạnh phúc nửa đời sau sẽ vĩnh biệt ngay lúc này.
Mà đầu sỏ khiến anh ta không dám nhúc nhích kia lại nghiêm mặt lạnh lẽo nhìn sang, hai tay ôm chặt Thời Thanh, từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo:
“Không có lần sau.”
Ý là Nhạc Du Nguyên không được dụ dỗ Thời Thanh nữa.
Hay là không cho anh ta âm mưu vạch trần lời nói dối của Ân Minh Tranh.
Những điều đó người đàn ông không nói rõ.
Anh chỉ dịu dàng bế cậu thiếu niên đang ngoan ngoãn cuộn trong ngực mình rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Người xung quanh không ai dám lên tiếng, bao gồm cả chính Nhạc Du Nguyên.
Anh ta cứng đờ nhìn đám sương mù tan đi sau khi Ân Minh Tranh rời khỏi, rồi lại gương mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc áo đen bay lên theo gió.
…
Dọc theo đường đi Ân Minh Tranh không hề nói câu nào, mà cậu nhóc trong ngực anh hình như cũng biết anh tức giận, cũng không giống như trước đây mỗi lần anh đi từ ngoài về là lại ríu rít chia sẻ trong lúc anh đi thì mình chơi cái gì, mua cái gì nữa.
Vào lúc người đàn ông trầm mặt mở cửa rồi lại trầm mặt đặt cậu lên giường, cậu mới ôm cổ anh thấp giọng hỏi một câu: “Nhạc Du Nguyên nói anh lừa em, có thật không?”
Ân Minh Tranh đang cúi đầu cởi giày cho cậu, nghe xong lời này, người anh chợt cứng đờ lại.
“Anh ta nói anh vốn dĩ không muốn thừa nhận mối quan hệ của chúng ta nên mới nói với Trình Tuấn là xem em như em trai, có thật không?”
Như thể nhận ra được gì đó từ sự im lặng của anh, cậu thiếu niên trước nay luôn vui vẻ như chim non cũng bỗng dưng im lặng.
Ân Minh Tranh vẫn luôn cúi đầu, không thấy được biểu cảm trên mặt anh, đến khi một giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay mình, anh mới phát hiện Thời Thanh đang khóc.
“Thời Thanh…”
Người đàn ông ngẩng đầu, chân tay luống cuống nhìn người trước mặt. Anh vươn tay ra muốn ôm cậu, rồi lại không biết bản thân có còn tư cách này không.
“Anh không hề muốn làm bạn đời của em.”
Cậu thiếu biên ngoài hành tinh khóc đến mức đuôi mắt đỏ lên, giọt nước mắt rơi trên tay Ân Minh Tranh lại như thể dung nham rơi vào lồng ngực.
Đau đớn, chua chát.
Làm anh nói không nên lời.
Anh muốn nói không phải, nhưng lại phát hiện bản thân không có cách nào cãi lại.
Trái tim quặn đau như thể bị một bàn tay to lớn siết chặt lấy.
Ân Minh Tranh chưa từng có cảm giác như vậy.
Anh không ngốc.
Vào lúc phát hiện mình hận không thể giao ra tất cả, chỉ vì để Thời Thanh ngừng khóc, Ân Minh Tranh đã hiểu rõ.
Anh thật sự thích Thời Thanh.
Khi những lời này xuất hiện ở trong tim, anh hùng nhân loại cảm nhận được sự vui sướng chưa từng có.
Tất cả đều trở nên rộng mở thông suốt.
Anh không cần rối rắm những chuyện kia nữa, cũng không cần phải đau đầu nghĩ xem sau này phải thế nào.
Chỉ cần ở bên cạnh Thời Thanh là được rồi.
“Thời Thanh…”
Người đàn ông vươn tay, bàn tay thậm chí còn hơi run rẩy giúp cậu thiếu niên lau khô nước mắt, đối diện với đôi mắt hồng hồng của cậu, mở miệng: “Là anh sai.”
“Nhưng anh cũng đã suy nghĩ cẩn thận lại rồi, anh thích…”
“Quả nhiên là anh gạt em!”
Cậu thiếu niên đang khóc vô cùng đáng thương đột nhiên đứng phắt dậy, tăng trọng lượng cơ thể rồi lập tức đè người Ân Minh Tranh ra, áp anh ở trên giường.
“A…”
Trọng lượng còn nặng hơn cả trước đây áp xuống, Ân Minh Tranh suýt nữa đã ngất xỉu: “Thời Thanh, em nghe anh nói đã…”
“Không nghe! Anh là một tên lừa đảo!”
Trên gương mặt trắng nõn của Thời Thanh tràn đầy phẫn nộ, cầm gối trên giường dùng sức đánh Ân Minh Tranh: “Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo!”
Ân Minh Tranh hoàn toàn bị áp chế, bị đánh đến mức không còn sức trở tay, chỉ có thể thừa dịp gối giơ lên thở dốc: “Em nghe anh nói, bình tĩnh trước đã… A! Bình tĩnh chút đi.”
“Anh tự đi mà bình tĩnh!”
Cậu thiếu niên ném gối vào mặt anh: “Anh không cần em thì em đi tìm người khác làm bạn đời!”
Nói xong, cậu lại đè mạnh Ân Minh Tranh thêm một chút rồi mới nhảy xuống khỏi người anh, cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai, xoay người bỏ đi.
Ân Minh Tranh vất vả lắm mới tránh thoát khỏi cái gối trên người mình: “Đừng mà, Thời Thanh em chờ chút đã…”
… Rầm!!
Cửa bị đóng mạnh từ bên ngoài.
Người đàn ông bị ép tới đau ngực gian nan ngồi dậy từ trên giường, che lại lồng ngực vẫn còn hơi đau, lại tựa như đang che lại tâm ý mà mình vừa phát hiện.
Vừa bàng hoàng, luống cuống lại mờ mịt.
…
Lời tác giả:
Đại Ân: Vừa mới phát hiện mình thích Thời Tiểu Thanh còn chưa đến một phút mà em ấy đã bỏ nhà ra đi luôn rồi.