…
Sau khi Ân Minh Tranh nói xong với Triệu Diệu Diệu, Thời Thanh liền thu tay về, vô cùng an phận nằm trong ngực anh.
Ân Minh Tranh cảm thấy trong ngực hơi ngứa, vừa cụp mắt liền thấy cậu thiếu niên có lẽ là chột dạ, đang nhẹ nhàng cẩn thận xoa xoa chỗ vừa nhéo.
Vừa xoa vừa nhắm mắt giả bộ ngủ.
Khóe môi anh bất giác cong lên tạo thành một nụ cười nhạt, cũng không vạch trần Thời Thanh, cứ thế ôm cậu đi thẳng trở về.
Tính tình Thời Thanh với Ân Minh Tranh là vô cùng dễ hiểu.
Cậu rất thẳng thắn, lắm lúc cũng có chút mưu tính rồi làm chuyện tâm cơ, nhưng cũng sẽ không che giấu anh.
Quả nhiên sau khi trở về, vừa đặt cậu thiếu niên lên chiếc giường lớn mềm mại, cậu trai vừa rồi còn mới “ngủ” lập tức phấn chấn, trông như một chú rồng con mới sinh khoe ra những chiếc vảy trên người, lăn qua lộn lại trên khăn trải giường nghịch ngợm làm nũng, kéo dài giọng muốn Ân Minh Tranh đi tắm với mình.
Hôm nay Ân Minh Tranh vừa đi kiểm tra ba tầng bảo hộ bên ngoài thành, căn cứ có tổng cộng mười tám tầng bảo hộ, từng tầng chồng lên nhau, bảo đảm cho dù là Trùng tộc cấp thấp có tiến vào cũng bị nhốt bên trong, lấy chỉ số thông minh khiêm tốn của chúng thì cũng chỉ có thể chịu bị nhốt ở bên trong vòng bảo hộ thôi.
Binh lính canh giữ suốt 24 giờ một khi phát hiện số lượng Trùng tộc giam bên trong đủ nhiều sẽ báo lên trên xin người xuống dọn dẹp.
Trong khoảng thời gian này Ân Minh Tranh luôn cảm thấy tinh thần lực của bản thân tăng lên không ít, ngay cả dị năng cũng tiến bộ rất nhiều, hôm nay mới mang mấy tên Trùng tộc cấp thấp kia ra để kiểm tra thử.
Giết Trùng tộc cũng là một việc tốn sức, tuy rằng anh sẽ không để đám Trùng tộc đó chạm lên người mình nhưng mà cũng ra mồ hôi.
Nếu là trước đây chỉ có một mình Ân Minh Tranh, ra mồ hôi thì cũng chẳng sao, cứ qua loa chịu đựng qua một đêm, hôm sau tắm cũng được. Nhưng bây giờ trong chăn anh có một chú báo con thích bản thân sạch sẽ cũng thích người khác sạch sẽ, muốn qua loa cũng qua loa không được.
Vì thế anh cũng chỉ có thể dỗ dành báo con đang dính dính muốn bò lên người mình trước, nói là tắm rửa xong rồi mới đến chơi với cậu.
Trong lúc anh tắm rửa, Thời Thanh như là một đứa ngốc, ở trên giường vừa chơi một mình lăn qua lộn lại, vừa kéo dài giọng ỏn ẻn kêu:
“Minh Tranh anh nhanh lên đi, em mệt quá rồi!”
“Em đói bụng, anh còn chưa xong sao!”
Đây là cách thức dính người độc quyền của Thời Thanh, cho dù cậu chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ, cử động thân thể một chút là có thể lấy được dầu ở trên tủ đầu giường, nhưng cậu không chịu, chỉ muốn Ân Minh Tranh đến dỗ cậu ngủ, đút cậu ăn.
Ân Minh Tranh nghe tiếng hối thúc mềm mại yêu kiều kia thì không thể không tăng nhanh tốc dội tắm rửa. Rồi đột nhiên, tiếng rầm rì làm nũng từ lúc trở về đến giờ vẫn luôn oai oái giờ lại biến mất.
Động tác xả nước của anh hơi ngừng lại, vừa mới tắt nước định quấn khăn tắm ra ngoài xem thử.
… Roẹt!
Tấm màn trước mặt bị kéo ra.
Cậu thiếu niên có đôi mắt màu bạc xinh đẹp chui đầu vào.
“Minh Tranh, chúng ta tắm chung đi!!”
Ân Minh Tranh chỉ dùng nửa giây để suy nghĩ, rồi lại dùng nửa giây còn lại dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy cái khăn tắm treo bên cạnh, giật nó xuống rồi quấn lên người mình.
Cậu thiếu niên như thể bị động tác nhanh chóng này của anh làm cho kinh ngạc, vẻ mặt hoang mang hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh cúi đầu che đi hai tai đã đỏ rực, ấp úng nói: “Tôi tắm xong rồi, em, em vào tắm đi.”
Nói xong, anh cứ như vậy quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Thời Thanh đứng tại chỗ, còn quay đầu lại mờ mịt nhìn bóng dáng anh.
[Tôi cá là anh ta nhất định đã dùng đến dị năng, chạy cũng nhanh thật.]
Hệ thống vô cùng không hiểu: [Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, tại sao anh ta còn phản ứng như vậy.]
Tuy rằng những gì nó thấy đều là một chiếc màn hình mờ tịt, nhưng kết hợp với tình hình thực tế thì vẫn có thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
[Nhìn không ra sao, ôm ấp hôn hít đều là dỗ tôi thôi, chỉ cần không thực sự xảy ra chuyện gì thì anh ta đều sẽ nghĩ cách đẩy tôi ra.]
Hệ thống: […]
Nó khiếp sợ đến mức nâng cao giọng: [Đã như vậy rồi mà anh ta còn muốn đẩy cậu ra? Hai người ngày nào cũng làm mấy trò phải che mờ kia, tôi vì chịu đựng những thứ đó mà ngày ngày niệm “Đạo Đức kinh”, giờ bảo tôi đọc ngược cuốn kinh kia tôi cũng đọc được đấy!!]
[Cậu cũng đâu phải người, nhìn một lần là có thể nhớ kỹ được ngay mà.]
Hệ thống không thể phản bác.
Nhưng rất nhanh, nó lại bắt đầu nói năng lộn xộn:[… Chỉ là, nếu anh ta đẩy ký chủ ra, vậy mức độ bài xích phải làm sao bây giờ, mức độ bài xích của một người đối với người khác rất khó để đo đạc, 50% là độ bài xích của bản thân đối với người đi đường xa lạ, nếu hai người không còn ở bên nhau, sau này không làm mấy trò bị che mờ kia thì qua hai ba năm nữa, ai biết anh ta có đột nhiên bài xích ký chủ không cơ chứ. Chúng ta đã quá thời hạn an toàn rồi, cho dù anh ta chỉ bài xích trong vòng một giây thôi thì cũng đủ để chúng ta bị bắn ra khỏi thế giới này.]
Thời Thanh bình tĩnh chuẩn bị tắm rửa: [Hạ thấp đến mức độ bài xích đối với người xa lạ thôi là chưa đủ, nhất định phải thấp đến mức độ an toàn thì mới được. Mà tôi nói này, các cậu nói cái gì mà mức độ bài xích thế, cứ gọi thẳng là tăng độ thiện cảm không phải là được rồi sao.]
Hệ thống ấp úng nói với màn hình che mờ kín mít: [Phía trên quy định, tôi cũng không thể tùy tiện đổi cách gọi…]
[Ký chủ, cậu và Ân Minh Tranh đã như vậy rồi, anh ta thật sự định không cần cậu nữa á, chẳng lẽ không sợ cậu đau lòng sao?]
[Tôi đau lòng thì có quan trọng gì đâu.]
Thời Thanh thoa bọt tắm lên người xong, hai tay chắp lại với nhau, thổi ra một cái bóng bóng lớn: [Thấy không, trước mắt trạng thái của tôi và Ân Minh Tranh cũng khống như cái bong bóng này nè, nhìn thì vô cùng đẹp đẽ đầy màu sắc, nhưng thực ra…]
Cậu đưa một ngón tay tinh tế trắng nõn ra, nhẹ nhàng chọc một cái.
Bong bóng lập tức vỡ tan.
[Nếu không phải tôi quấn quýt, dính lấy anh ta, cậu thật sự cho rằng anh ta có thể đối xử như vậy với tôi sao? Đừng nhìn vẻ ngoài tốt bụng dễ nói chuyện đó của anh ta, thật ra lòng phòng bị của anh ta có thể cao gấp ba lần người thường đấy.]
Trước mắt hệ thống mờ tịt không thể nhìn thấy thứ gì: [… Vậy phải làm sao bây giờ.]
[Gặp chiêu nào thì phá chiêu đó thôi, chứ còn có thể làm sao nữa. Tôi tưởng cậu đã nhận ra mọi chuyện từ lúc ở trên phi thuyền anh ta lừa tôi ghép thêm trái tim cho mình rồi rồi chứ.]
Hệ thống mờ mịt: [Chuyện gì cơ?]
[Cậu không cảm thấy thái độ lúc đó của anh ta rất giống thái độ bây giờ sao? Chẳng qua lúc ấy là hoàn toàn lừa gạt, còn bây giờ thì có chút thật lòng mà thôi.]
[Đúng rồi, tôi nhắc cậu một chút, cho dù bây giờ là thật lòng thì ở trong mắt Ân Minh Tranh cũng chỉ là lòng áy náy và tinh thần trách nhiệm. Giống như cậu đi trên đường không cẩn thận giẫm phải con chó con mèo, sau đó cẩn thận ôm nó về chăm sóc che chở vậy.]
Nói xong, Thời Thanh còn dùng giọng điệu kinh ngạc nói một câu chốt hạ: [Tôi thấy hai ngày nay cậu yên tĩnh không ít còn tưởng cậu biết cả rồi, không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy. Làm sao đây, càng ngày tôi càng thấy cậu đáng yêu.]
Hệ thống:[…]
Thế là nó chịu đựng nhìn ký chủ và mục tiêu nhiệm vụ ân ái ngọt ngào với nhau thời gian lâu như vậy, ngày ngày chịu đựng cái màn hình mờ tịt kia rồi lo lắng ký chủ từ giả thành thật trầm mê trong đó.
Kết quả hai người này đều là diễn hết sao??
Thời Thanh xả sạch bọt trên người: [Ôi, hình như lúc nãy tôi quên đem khăn tắm vào rồi.]
Hệ thống lúc này đang trong trạng thái load não: [Anh ta lại lừa gạt ký chủ ư, lại lừa gạt ký chủ ư…]
Thời Thanh: [Chậc, đừng như vậy chứ, bị lừa một chút cũng không mất miếng thịt nào đâu, thoải mái là được rồi.]
Hệ thống: [Lừa ký chủ…]
[Thôi được rồi, cậu đi niệm “Đạo Đức Kinh” đi.]
Sau khi trấn an hệ thống với tư duy đang chìm trong mê cung xong, Thời Thanh kéo màn ra, kéo dài âm điệu nói với người bên ngoài, giọng vô cùng ngọt ngào: “Minh Tranh, em không đem khăn tắm mất rồi.”
Ân Minh Tranh đang lau tóc bên ngoài, nghe cậu thiếu niên nói xong, anh do dự một chút rồi đứng lên tìm khăn tắm của cậu. Nhưng rồi vừa mới đi đến gần cửa phòng tắm muốn đưa cho cậu thì thấy Thời Thanh đã kéo màn ra, nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ với mình.
Ân Minh Tranh: “…”
Anh lập tức cụp mắt, đưa khăn tắm trong tay ra.
Khăn tắm bị lấy đi, anh hùng nhân loại lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường xoay người rời khỏi chỗ này.
Chỉ là vừa ngồi xuống trên giường, anh đã không còn tâm tư đâu mà đi lau tóc được nữa.
Ngay từ đầu Ân Minh Tranh chỉ là muốn ổn định Thời Thanh, để cậu đừng nhất thời thời xúc động mang mình về phi thuyền thôi.
Lần này có thể chạy thoát cũng là nhờ tín nhiệm của Thời Thanh đối với anh, nếu bị mang về lần nữa, anh nhất định sẽ không còn cơ hội trở về căn cứ.
Đương nhiên, giết chết Thời Thanh là biện pháp tốt nhất.
Nhưng Ân Minh Tranh không làm được.
Cho dù là dáng vẻ đứa nhỏ ngây ngốc dễ lừa hay là trái tim thuần túy chân thành hướng về anh của Thời Thanh, tất cả đều khiến Ân Minh Tranh không thể nào hạ thủ.
Nhưng Thời Thanh sẽ không đồng ý rời khỏi anh, anh cũng không dám đối xử với cậu như Triệu Diệu Diệu, dùng ngôn ngữ lãnh đạm ép cậu rời đi. Nếu thật sự làm như vậy, với tính cách của Thời Thanh cậu nhất định sẽ uất ức khóc một trận rồi đưa thuộc hạ tới trói gô anh đem về phi thuyền, ngày ngày dùng trong lượng mấy tấn đè lên muốn thực hiện trình tự cùng anh.
Không muốn thực hiện cũng vô dụng, không phải trước đây Ân Minh Tranh chưa từng từ chối, cậu thiếu niên trước mặt thì tỏ vẻ không cần Ân Minh Tranh chơi cùng, nhưng vừa quay đầu đi là lại tự chơi tự vui ngay được.
Cho dù Ân Minh Tranh không để ý đến cậu thì cậu cũng có thể chơi một mình cả ngày.
Tiến không được, lùi cũng không xong.
Mà hiện tại anh có thể dùng cái lý luận chưa đủ 18 tuổi để lừa Thời Thanh, nhưng bây giờ Thời Thanh đang ở căn cứ của nhân loại, thông tin xung quanh đều sẽ truyền vào tai cậu, chờ đến khi cậu biết cách tính tuổi chính xác xong, sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhìn thấu lời nói dối hoang đường này.
Ngay như hôm nay, hai người ở cùng một chỗ, lúc anh tắm Thời Thanh có thể xông đến nhìn, lúc Thời Thanh tắm rửa, anh cũng có thể…
Trong đầu chợt lóe qua hình ảnh da thịt trắng nõn kia, vành tai vốn đã đỏ của anh càng thêm đậm sắc như muốn nhỏ ra máu, anh hơi lo âu đưa tay xoa xoa vành tai.
Nhất định Thời Thanh sẽ biết được chân tướng, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Xác suất nổi trận lôi đình có lẽ là không, khả năng cao là cậu sẽ đè Ân Minh Tranh ra muốn thực hiện trình tự cùng anh.
Nhưng anh chỉ xem Thời Thanh như đứa trẻ…
Tuy rằng người bình thường cũng sẽ không “thực hiện trình tự” với một đứa nhỏ.
Cũng sẽ không cùng đứa trẻ mỗi ngày đều dính bên nhau.
Càng sẽ không cùng đứa nhỏ làm ra những chuyện không nên làm, sau đó nghĩ cách làm thế nào để chối bỏ.
Lúc này, Ân Minh Tranh ngồi bên cạnh chiếc giường lớn mềm mại, ý thức được một điều rõ ràng.
Anh là một tên cặn bã.
Không!
Không được!
Những ngày tháng như vậy không thể tiếp tục được nữa! Thời Thanh phải tìm một bạn đời có thể thực sự ở bên cậu, thực sự thích cậu. Ân Minh Tranh tự nhận, anh không làm được.
Nếu vậy thì chỉ có thể giúp Thời Thanh chọn ra một người thích hợp hơn anh trong căn cứ này.
…
Sáng sớm hôm sau, khi Thời Thanh còn đang ngon giấc trong chăn ấm thì Ân Minh Tranh đã đứng lên.
“Thời Thanh… Thời Thanh, dậy đi.”
Anh dịu dàng, nhẹ nhàng đánh thức cậu thiếu niên đang ngủ trên giường. Chờ đến khi Thời Thanh ngái ngủ ngồi dậy, sau khi mê mang xoa xoa mắt rồi nhìn qua, Ân Minh Tranh hơi chột dạ, nhưng rất nhanh đã khôi phục biểu tình bình thường.
“Em còn nhớ người dị năng hôm qua giúp em không? Người đó tên là Trình Tuấn.”
Thời Thanh mơ hồ lắc đầu, mềm giọng: “Không nhớ.”
Mà trong ý thức:
[Nhớ chứ nhớ chứ!! Là cậu soái ca đội mũ, mắt to mũi cao, cười tươi như mặt trời lại hay thẹn thùng nữa, nhưng mà tuổi hơi nhỏ.]
Ân Minh Tranh xoa đầu thiếu niên, nhẹ nhàng dỗ cậu: “Mấy ngày này tôi phải rời khỏi căn cứ một chuyến, chắc là phải năm ngày sau mới về được, Trình Tuấn là thuộc hạ có thiên phú dị năng cao nhất của tôi, lại bằng tuổi với em, trong khoảng thời gian này em chơi với cậu ta được không? Cậu ta sẽ bảo vệ em.”
Ngày hôm qua anh đã phát hiện ánh mắt Trình Tuấn nhìn Thời Thanh có gì đó không bình thường rồi, chỉ là lúc đó cũng không cảm thấy gì, thiếu niên yêu thích cái đẹp cũng là bình thường thôi, Trình Tuấn mười tuổi đã thành cô nhi từ đó vẫn luôn ở trong căn cứ, khó có khi nhìn thấy người xinh đẹp trong sáng như Thời Thanh, có chút tâm tư cũng là chuyện dễ hiểu.
Dù sao thì tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, diện mạo đoan chính, dị năng mạnh mẽ, lại thích Thời Thanh, cậu ta là người tốt nhất để lựa chọn.
Thời Thanh rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy rằng trong lòng muốn cậu đồng ý nhưng thấy thiếu niên gật đầu nhanh như vậy, trong lòng anh lại thoáng qua chút không thoải mái.
Quả nhiên vẫn chỉ là đứa nhỏ, chỉ cần có người chơi cùng thì ai cũng được hết.
Sau khi rửa mặt xong, Ân Minh Tranh nhanh chóng dẫn Thời Thanh tới chỗ Trình Tuấn.
Ngay sáng sớm Trình Tuấn đã nhận được tin vui như thế, nét hưng phấn trên mặt sắp tràn cả ra ngoài, đỏ mặt liếc nhìn về phía cậu thiếu niên đang kéo tay anh gà gật buồn ngủ, còn vụng về che giấu chút tâm tư nho nhỏ đó của mình.
“Thủ lĩnh cứ yên tâm!! Tôi nhất định sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt!! Nhất định!!”
Ân Minh Tranh lo cậu ta sẽ vì sự tồn tại của anh mà không dám nghĩ nhiều, gật đầu: “Ừm, tôi xem Thời Thanh như em trai ruột của mình, cậu nhất định phải chăm sóc thật tốt cho cậu ấy.”
Em trai ruột!!
Đôi mắt Trình Tuấn thoáng cái sáng lên, liên tục gật đầu: “Ngài yên tâm ngài yên tâm!! Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thời Thanh!”
“Thời Thanh, đến đây.”
Ân Minh Tranh kéo cậu thiếu niên, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía Trình Tuấn: “Mấy ngày nay em cứ chơi cùng Trình Tuấn đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó, tiền đều ở trong tài khoản của em.”
“Ừm…”
Thời Thanh vẻ mặt mơ màng không ngủ đủ, ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cậu lại thật sự không có chút gì là không muốn, trong lòng anh bắt đầu hơi bực bội.
Thật là một tên nhóc không có lương tâm.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, khỏi lo Thời Thanh chỉ nghĩ đến anh mà không thể bồi dưỡng tình cảm với Trình Tuấn.
Nghĩ đến đây, Ân Minh Tranh lại kéo Trình Tuấn bắt đầu dặn dò cẩn thận: “Đồ ăn của Thời Thanh tôi đều đã chuẩn bị xong cả rồi, cậu chỉ cần đưa cậu ấy về đúng giờ cơm là được, buổi tối… buổi tối cậu ấy có thể sẽ ngủ ở chỗ của cậu, nhưng mà không thể cùng giường. Còn nữa, cậu ấy thích đi ra ngoài chơi, thích dạo phố, lúc tôi không ở đây cậu coi chừng một chút, tuyệt đối đừng để cậu ấy phát sinh xung đột với đám phú nhị đại kia, nhất là Nhạc Du Nguyên.”
Nhạc Du Nguyên chính là tên đứng đầu trong đám phú nhị đại ở căn cứ. Người chơi lớn nhất, náo loạn nhất luôn là anh ta, luôn tự phong bản thân là đối thủ một mất một còn với Ân Minh Tranh, khi Ân Minh Tranh “bị hy sinh”, chính anh ta là người dẫn đầu mở tiệc ăn mừng.
Trình Tuấn nghe thêm một câu là lại thấy đau đầu thêm một chút: “Thủ lĩnh ngài an tâm đi, tôi nhất định sẽ luôn túc trực bên cạnh Thời Thanh, tuyệt đối sẽ không để cậu ấy chịu một chút tổn thương nào đâu!”
Còn chưa thân cận bao lâu mà tên này đã kêu thẳng tên Thời Thanh rồi.
Ân Minh Tranh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, bắt đầu nghi ngờ có phải mình chọn sai người rồi không.
Trình Tuấn này thoạt nhìn miệng lưỡi trơn tru, không đáng tin cậy chút nào.
Trong lòng anh liên tục chê bài, hoàn toàn không còn ẻ khen Trình Tuấn trầm ổn trưởng thành lúc trước nữa.
Có điều, cho dù không an tâm thế nào thì Ân Minh Tranh vẫn phải dẫn người rời khỏi căn cứ.
Anh phải cho Thời Thanh làm quen với những ngày không có mình.
Buổi tối ngày đầu tiên, không có báo con ngoan ngoãn chui rúc trong ngực mình, Ân Minh Tranh mất ngủ.
Ngày hôm sau, Ân Minh Tranh lại suy nghĩ có phải mình chọn sai người rồi không, dù sao Trình Tuấn vẫn còn quá trẻ, Thời Thanh lại quá đơn thuần, lỡ như hai người làm chút chuyện khác người…
Ngày thứ ba, hai ngày liên tục ngủ không ngon làm tính tình của Ân Minh Tranh ngày càng cáu gắt, người trong tiểu đội vừa thấy anh là không dám nói lời nào, sợ chọc tới chỗ nào thì thủ lĩnh lại hóa thân thành con rồng phun lửa.
Ngày thứ tư, mặt mày Ân Minh Tranh sa sầm, cứ như thể không biết mệt, quét sạch bách đám Trùng tộc xung quanh căn cứ, sau đó lạnh giọng tuyên bố trở về.
Tài xế lái xe suốt dọc đường đi bị thủ lĩnh thúc giục nhanh lên, nhanh nữa lên, bị giục đến mức trên trán toát ra một đầu mồ hôi lạnh, đến nỗi lái xe cỡ lớn mà bằng với tốc độ của xe đua, vất vả lắm mới tới được căn cứ, cả người đều không còn chút sức lực nào.
Trời ạ, tính tính của thủ lĩnh đúng là càng ngày càng lạnh.
Anh hùng nhân loại là người đầu tiên xuống xe, anh sải đôi chân dài, trên tay cầm máy chơi game muốn đưa cho Thời Thanh, sốt sắng vội vàng đi vào căn cứ.
Anh cần phải nhìn xem Thời Thanh thế nào rồi, có ổn không.
Nếu mấy ngày nay cậu thật sự phát triển ra tình cảm gì với Trình Tuấn…
Bước chân của Ân Minh Tranh đột nhiên dừng lại, bình tĩnh đứng tại chỗ vài phút, làm cho đội viên ở phía sau sợ muốn chết, không ai dám lên tiếng, chỉ đứng im tại trận ở đó, đến thở mạnh cũng không dám.
Nếu thật sự phát triển tình cảm gì đó, Thời Thanh cũng đã mấy vạn tuổi rồi, cho dù ở ngoài vũ trụ hay là Trái Đất cũng đều đã là người trưởng thành, anh sẽ không can thiệp.
Vừa nghĩ đến đây, một chiếc xe thể thao vô cùng phong cách chỉ có thể chạy trong căn cứ dừng lại trước mặt anh, bấm còi vô cùng ngang ngược.
Bíp…
Chiếc xe màu đỏ lòe loẹt này Ân Minh Tranh đã quá quen thuộc rồi, nó thuộc về người kiêu ngạo nhất căn cứ, có chỗ dựa cứng nhất ở đây, Nhạc Du Nguyên.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, giọng nói cà lơ phất phơ quen thuộc truyền ra từ trong xe: “Ồ, Ân Tướng quân về rồi đấy à, đã lâu không gặp nha.”
Lúc này Ân Minh Tranh chẳng rảnh đâu mà nói chuyện xàm xí với tên phú nhị đại này, anh lạnh lùng đánh mắt nhìn rồi xoay người rời đi.
Nhưng rồi, chính cái đánh mắt này khiến anh bị đóng đinh tại chỗ.
Bên trong chiếc xe màu đỏ mui trần lòe loẹt này, tiểu vương tử của anh đang vô cùng thoải mái ngồi trên ghế phụ, thấy Ân Minh Tranh quay đầu nhìn sang còn vui vẻ tươi cười giơ tay chào hỏi.
… Rắc.
Máy chơi game của Ân Minh Tranh trong tay anh.
Nát vụn!
Nhạc Du Nguyên! Thời Thanh mới chỉ là đứa nhỏ mấy vạn tuổi thôi, ngay cả một đứa trẻ mà anh ta cũng lừa sao!!