…
Lúc Ân Minh Tranh nhận được tin tức chạy đến, người xung quanh đã bu lại đây thành một đám, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ họ đều là người thường, một người đàn ông ăn mặc lôi thôi đang lôi lôi kéo kéo mồm năm miệng mười nói cái gì đó, khung cạnh loạn cao cào, nhưng anh chỉ liếc mắt một cái là có thể thấy được cậu thiếu niên đang bị bao vây ở chính giữa.
Thời Thanh đang trốn sau lưng một người dị năng trẻ tuổi trong đội, khóc thì không khóc, chỉ là vành mắt lại hơi đỏ lên, lâu lâu lại thút thít một chút, đôi mắt màu bạc xinh đẹp thỉnh thoảng lại ngước lên hoang mang nhìn xung quanh, còn mang theo chút sợ hãi và khiếp đảm.
Trong khoảnh khắc đó, Ân Minh Tranh cảm giác trái tim mình như bị một chiếc kẹp thít chặt một cái. Anh bước qua, sắc mặt lạnh lẽo: “Chuyện gì thế này?”
Giọng của Ân Minh Tranh không lớn nhưng trên người anh lại có một loại khí thế, chỉ cần xuất hiện là có thể khiến cho người nói bất giác ngậm miệng, xung quanh mới nãy còn rối loạn giờ đã lập tức yên tĩnh lại.
Cuối cùng vẫn là người dị năng đang cẩn thận che chắn cho Thời Thanh đứng dậy, không hề dám liếc mắt nhìn sắc mặt của Ân Minh Tranh, cẩn thận nói: “Lúc nãy Thời Thanh đến đây chơi thì gặp phải một người lôi kéo cậu ấy không buông, còn mắng cậu ấy mua đồ không trả tiền, sau đó thì bắt đầu cãi nhau.”
Sắc mặt Ân Minh Tranh không nhìn ra được vui giận, chỉ nhìn lướt qua gã đàn ông lôi thôi lếch thếch kia, thấy ánh mắt ông ta né tránh, sau khi đối diện tầm mắt của anh liền chột dạ cúi thấp đầu, trong lòng đã hiểu rõ vài phần.
Vừa nãy cãi nhau Triệu Diệu Diệu bị chen qua một bên. Thấy Ân Minh Tranh đi tới, cô ta không cam lòng, tiến lên dịu dàng nói: “Lúc nãy em đến thì thấy ông ta đang cầu xin Thời Thanh buông tha ông ta nên đến đây hỏi chuyện, không ngờ đứa nhỏ này lại nhát gan như vậy, bị dọa khóc luôn. Anh Minh Tranh, nếu anh đến rồi thì dỗ cậu ấy đi, cậu ấy đã khóc gần hai mươi phút rồi, đúng là khiến người ta phải đau lòng.”
Lời nói của Triệu Diệu Diệu nghe thì có vẻ dịu dàng hào phóng khéo léo, nhưng ẩn ý bên trong lại vô cùng rõ ràng.
Người ta cầu xin Thời Thanh tha cho mình mà Thời Thanh lại khóc lóc. Đã lớn tướng vậy rồi còn khóc hết hai mươi phút, hơn nữa còn là một đứa con trai nữa.
Đã như vậy rồi, Ân Minh Tranh còn có thể không chê sao?
Ân Minh Tranh quả thật không chê.
Anh vừa nghe thấy Thời Thanh đã khóc hơn hai mươi phút, đầu tiên hơi sững người, sau đó thì bắt đầu đau lòng.
Anh nhanh chóng đi lên, kéo Thời Thanh đang núp ở phía sau lưng thuộc hạ vào lòng, đưa tay ra cẩn thận sờ đầu cậu, cảm nhận được mái tóc mềm mại, nhìn vành mắt đỏ rực của thiếu niên, trong lòng càng thêm phức tạp.
Thời Thanh vốn dĩ có thể êm đẹp sống trong phi thuyền, được ngàn vạn người vây quanh, muốn cái gì có cái đó.
Nhưng cậu lại ngô nghê bị mình lừa ở lại căn cứ này, không còn địa vị như trước thì thôi đi, bây giờ còn bị một người qua đường không biết từ đâu ra ức hiếp thành như vậy.
Nghĩ đến đây, lời nói của anh không khỏi nhẹ nhàng hơn một chút, vào trong tai người khác lại càng dịu dàng như thể sợ dọa đến thiếu niên:
“Thời Thanh, có bị dọa sợ không?”
Người dị năng vẫn luôn che chắn Thời Thanh thấy thái độ này của thủ lĩnh thì thở phào nhẹ nhõm, cậu ta quả thật rất sợ Ân Minh Tranh sẽ vì đại nghĩa diệt thân.
Mà Triệu Diệu Diệu ở bên cạnh thì suýt nữa là trừng rớt con mắt, trong lòng không ngừng rít gào.
Ân Minh Tranh bị mù rồi đúng không?!!
Hay là anh ta bị điếc?
Làm gì có đàn ông con trai gì mà mới bị người ta mắng hai câu đã đứng khóc hơn hai mươi phút. Tuy rằng cậu ta tuổi nhỏ, nhưng nhìn thế nào thì cũng đã mười sáu mười bảy tuổi rồi mà.
Đã lớn rồi mà còn thích diễn như vậy, cậu ta không phải ngu ngốc thì cũng là cố tình ra vẻ.
Chẳng lẽ Ân Minh Tranh không nhìn ra sao??
Giờ phút này, Triệu Diệu Diệu vô cùng hoài nghi lúc mình theo đuổi Ân Minh Tranh chắc đã dùng sai cách rồi.
Lúc trước cô ta cũng thường muốn giả đáng thương một chút, nhưng bởi vì biết tính cách Ân Minh Tranh nên cũng không dám làm, chỉ dám ở trước mặt anh giả vờ rộng lượng, giả trang dịu dàng lương thiện, bày ra dáng vẻ rộng rãi không tính toán.
Đáng tiếc là đều không có hiệu quả với Ân Minh Tranh toàn bộ, người đàn ông này như thể hoàn toàn không nhìn thấy nỗ lực của cô ta, thậm chí còn có mấy lần dùng lời nói lạnh nhạt ghét bỏ cô ta quấy rầy.
Lúc trước cô ta còn cho rằng Ân Minh Tranh là thẳng nam sắt thép nên không thưởng thức được.
Không ngờ Ân Minh Tranh lại thích kiểu thế này.
Anh ta thích kiểu khóc lóc, nhát gan hay làm ra vẻ thế này à?
Nhưng Ân Minh Tranh hoàn toàn không cảm thấy Thời Thanh đang ra vẻ chút nào, anh chỉ cảm thấy nhất định là cậu đã chịu ấm ức rất lớn mới có thể khóc thành như vậy.
Ngẫm lại thì trước đây Thời Thanh ở trên khi thuyền là vị vua tối thượng.
Những người máy mạnh mẽ với lực sát thương to lớn đều hận không thể nâng niu cậu trong lòng bàn tay, muốn cái gì cho cái đó, cho dù Thời Thanh không ra lệnh thì những người máy được trang bị AI kia cũng sẽ tự khắc quan tâm đến cậu, che chở cậu.
Ở trong mắt Ân Minh Tranh, cho dù Thời Thanh tay cầm quyền trượng đầu đội vương miện, thì trên thực tế cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ lớn lên trong nuông chiều.
Một đứa trẻ như vậy, lại đi đến một hoàn cảnh lạ lẫm, cho dù chỉ chịu chút uất ức thì cũng lớn như trời vậy.
“Minh Tranh…”
Thời Thanh vô cùng đáng thương gọi anh một tiếng, giống như bị dọa sợ nên chui vào trong ngực anh, trong tiếng nói còn mang theo nức nở: “Không phải em không trả tiền đâu, lần nào cũng đưa rất nhiều tiền.”
Ban đầu những người dân bên cạnh thấy Ân Minh Tranh đến thì không dám lên tiếng.
Nhưng vừa thấy dáng vẻ muốn che chở Thời Thanh này của anh, lá gan lập tức lớn lên, phụ họa: “Đúng vậy đó Ân Tướng quân, tiểu thiếu gia đưa tiền rất hào phóng.”
“Đúng rồi đúng rồi, đứa nhỏ nhà tôi hay đan mấy con châu chấu bằng lá cỏ, tiểu thiếu gia thích, không những mua mà còn đưa rất nhiều tiền, người trong khu phố này ai cũng biết.”
Càng ngày càng nhiều người đánh bạo đứng ra cãi lại vì Thời Thanh: “Tiểu thiếu gia rất tốt, tính tình còn thân thiện nữa, lúc con trai tôi đánh Trùng tộc thì bị mất một chân, lại bởi vì là lính đánh thuê nên không tìm được quân y chữa trị, cuối cùng vẫn là nhờ tiểu thiếu gia giúp đỡ chữa trị. Cậu ấy là người có dị năng chữa trị, nếu muốn tiền thì cứ chữa bệnh lấy tiền là được rồi, cậu ấy cũng chẳng thiếu chút tiền này.”
“Đúng vậy! Hơn nữa chúng tôi không quen biết người này, ông ta vốn dĩ không phải người ở đây. Chúng tôi vẫn luôn bán đồ trên con đường này ở ngoại thành, ông ta hoàn toàn chưa từng đến đây.”
Lời này vừa nói ra, như một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng.
“Ông ta nhất định là đến đây ăn vạ.”
“Nhất định là ăn vạ rồi, nhìn thấy tiểu thiếu gia người ta nhỏ tuổi lương thiên lại dễ nói chuyện nên mới cố ý đến đây ăn vạ, miệng mồm còn nói lời bẩn thịu vậy nữa, tôi nhổ vào!”
Có nhiều người nói giúp Thời Thanh như vậy quả thật là vượt qua ngoài dự kiến của Ân Minh Tranh. Trước đó anh chỉ biết mối quan hệ của Thời Thanh ở bên ngoài thành rất tốt, nghe nói cũng rất được hoan nghênh, nhưng cũng chỉ cho rằng bọn họ đều bởi vì quan hệ của hai người nên mới nhìn Thời Thanh bằng ánh mắt khác thôi.
Hôm nay nhìn thấy nhiều người đứng ra bênh vực Thời Thanh như thế, trong lòng Ân Minh Tranh đột nhiên dâng tràn niềm tự hào của cha già khi con cái trưởng thành.
Cái này chắc là cảm giác nuôi con rồi.
Anh ôm Thời Thanh, trầm giọng nói lời cảm ơn với mọi người xung quanh: “Hôm nay cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Thời Thanh, cậu ấy nhỏ tuổi chưa hiểu gì cả, nhờ có mọi người giúp đỡ chăm sóc.”
Không cần biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cứ phải úp cho Thời Thanh cái mũ nhỏ tuổi trước là được.
Sau đó là phải đi xử lý cái tên ăn vạ không biết từ đâu ra này.
Ân Minh Tranh cũng không nói lời vô ích nhiều, anh có thể dối đãi ôn hòa với bình dân, cũng có thể hy sinh bản thân để bảo vệ bọn họ, nhưng đối với những người cố tình tới kiếm chuyện thì lại không dễ nói chuyện như vậy.
Huống chi dưới tình huống toàn bộ người trong căn cứ đều biết Thời Thanh là người của anh, người bình thường làm sao dám tìm Thời Thanh gây phiền toái.
Người đàn ông giơ tay, một đám sương mù màu đen lập tức vây quanh người ăn vạ này.
Giọng nói lạnh lẽo: “Nói, ai phái ông tới đây!”
Ông ta nhìn dị năng vây quanh mình thì lập tức sợ đến mức hai chân mềm nhũn, hoàn toàn không dám cử động chút nào.
Kế hoạch mà ông ta nhận được, là quấn lấy Thời Thanh, để cậu không đi được.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn đảo ngược, người đi không được lại chính là ông ta.
Đã vậy còn có một đại thần như Ân Minh Tranh nữa, trong căn cứ đều biết, dị năng của anh là lợi hại nhất nhân loại hiện tại, muốn giết người còn chẳng cần động một ngón tay, ông ta muốn chạy cũng không dám chạy.
Triệu Diệu Diệu thuê người cũng đã qua tay vài người, ông ta cũng hoàn toàn không biết người thuê mình chính là vị tiểu thư đứng kế bên trông như thể một người tình cờ đi ngang kia. Thấy tình cảnh không ổn, ông ta lập tức liều mạng dập đầu với Ân Minh Tranh: “Ân Tướng quân, Ân Tướng quân, xin ngài tha cho tôi đi. Là… là có người thuê tôi làm như vậy, nói là thấy chướng mắt tiểu thiếu gia nên muốn dạy cho cậu ấy một bài học, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi một mạng đi mà.”
Những người dị năng kế bên đều là người giỏi nhìn mặt đoán ý, vừa thấy tra hỏi ra được có âm mưu liền vội vàng cười xuề xòa giải tán mọi người: “Người lớn đã tới, mọi chuyện dễ giải quyết rồi, mọi người đều giải tán cả đi, để chúng tôi điều tra xem chuyện này là thế nào.”
Từ lúc Ân Minh Tranh đến tới bây giờ đều mang dáng vẻ bao che con cái làm dân thường xung quanh an tâm không ít. Mọi người thấy chuyện này sau lưng hình như còn có người sai khiến thì cũng thấy hơi sợ.
Ngay cả người của Ân Tướng quân mà cũng dám đối phó, người sau lưng chỉ e không phải có quyền thì cũng có thế, lỡ như ghi hận bọn họ thì phải làm sao? Bọn họ chỉ là người dân bình thường thôi, bị “ghi sổ” thì chỉ có nước chịu chết.
Mọi người đều lũ lượt tản đi, tránh xa chỗ này ra.
Người đàn ông lôi thôi trên mặt đất thấy mọi người đều đã đi hết, mới cẩn thận ngẩng đầu lên, kết quả vừa nhấc mắt đã đối diện với màn sướng mạnh trong mắt anh, lập tức sợ đến run rẩy.
“Tướng… Tướng quân, tôi thực sự không định làm gì tiểu thiếu gia cả, ngài tin tôi đi, tôi chỉ muốn hù dọa chút thôi, chỉ hù dọa chút thôi!”
Ân Minh Tranh không để ý đến ông ta, liếc mắt nhìn thuộc hạ kế bên, người dị năng trẻ tuổi này lập tức hiểu ý, đưa tay dùng dị năng hệ mộc của mình quấn người này kín mít.
“Thủ lĩnh, vậy tôi mang người về thẩm vấn, ngài cứ an tâm đi.”
Triệu Diệu Diệu thấy người bị mang đi nhưng hoàn toàn không gấp gáp, dù sao trước đó vì đảm bảo cho người này chết trên đường cái trong ánh mắt của nhiều người nên cô ta đã sai người hạ thuốc vào người ông ta rồi, tính thời gian, thì còn hơn mười phút nữa là ông ta sẽ chết.
Cho dù trước đó có hỏi ra cái gì đi nữa thì cứ giết chết tên đã nhận nhiệm vụ từ cô ta chẳng phải là sẽ chết không đối chứng rồi sao.
Trong lòng tính toán một hồi thấy không có gì sơ hở, cô gái mặc một thân váy trắng chạy chậm đến trước mặt anh, dịu dàng nói: “Anh Minh Tranh, hôm nay trùng hợp thật đấy, phía trước có một nhà hàng do nhà em mới mở, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn đi.”
Nói xong, cô ta còn sợ Ân Minh Tranh không đồng ý, lại bồi thêm một câu: “Cậu nhóc Thời Thanh này cũng chịu sợ hãi rồi, chúng ta coi như là an ủi cậu ấy chút đi.”
An ủi thì được, nhưng ăn cơm thì không được.
Trong lòng Ân Minh Tranh đang thầm tính khi nào về sẽ làm chút dầu mới để an ủi dỗ dành Thời Thanh, trên mặt lại không hiện ra biểu cảm gì, chỉ trầm giọng nói: “Không cần, cảm ơn cô Triệu, tôi mang Thời Thanh trở về là được rồi, tạm biệt.”
Lại không thành công, Triệu Diệu Diệu hận đến nghiến răng.
Lúc này, Thời Thanh uất ức mở miệng: “Minh Tranh, chân em đau quá, anh bế em về đi.”
“Được.”
Ân Minh Tranh lập tức dùng một tay ôm cậu thiếu niên lên, cúi đầu xuống dùng trán mình cụng cùng vào da thịt mềm mại của cậu: “Em mệt thì ngủ trước một lúc đi, ngủ một giấc là về nhà thôi.”
“Ừm.”
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn đồng ý, rúc vào lồng ngực anh, dáng vẻ trông vô cùng ngoan ngoãn.
Triệu Diệu Diệu ở phía sau vô cùng căm phẫn, không kiềm được hung ác trong lòng!
Không phải chỉ là trẻ biết khóc thì có kẹo ăn thôi sao?!
Tưởng không ai biết chắc!
Cô ta nhếch mép cười, đuổi theo bóng dáng đang ôm cậu thiếu niên của Ân Minh Tranh: “Vậy em cũng trở về cùng anh, chúng ta tiện đường, cùng nhau đi… Ối!!”
Dưới chân cô ta lệch ra một bên, ngã trên mặt đất.
Lúc Ân Minh Tranh vô thức nhìn qua, cô ta bấu mạnh vào lòng bàn tay mình một cái, chảy nước mắt, che mắt cá chân trái của mình lại, ấm ức đáng thương nhìn về phía người đàn ông: “Đau quá…”
“Ui… Hình như em bị trật chân mất rồi. Anh Minh Tranh, anh có thể giúp em một chút không, đưa em về nhà với.”
Ân Minh Tranh: “Được thôi.”
Trong mắt Triệu Diệu Diệu lóe qua nét vui sướng, trên mặt thì lại tràn đầy áy náy: “Ôi ngại quá, ban đầu anh đã nói là sẽ bế Thời Thanh về rồi, bây giờ lại vì em mà chỉ có thể để Thời Thanh tự đi.”
Quả nhiên là Ân Minh Tranh thích kiểu này à.
Trong vòng tay của anh hùng nhân loại, cậu thiếu niên vốn dĩ đã ngoan ngoãn đi ngủ đột nhiên mở bừng mắt, buồn bực lẳng lặng đưa hai ngón tay ra, vô cùng tức giận mà nhéo anh một cái.
Thời Thanh dùng lực rất mạnh, nhưng Ân Minh Tranh còn không chớp mắt cái nào, mặt cũng không đổi sắc. Anh lấy điện thoại vệ tinh thông dụng trong căn cứ ra: “Xin chào, chỗ này là đầu phố buôn bán ngoài thành, con gái Triệu Tướng quân bị thương ở chỗ này, làm phiền các anh đến đón.”
“Được, cảm ơn.” Người đàn ông nói ngắn gọn xong liền tắt điện thoại, nhìn về phía Triệu Diệu Diệu sau khi nghe xong nội dung điện thoại xong thì đang kinh hãi nhìn anh: “Trong vòng mười phút là quân y sẽ đến, cô chờ ở chỗ này một lát đi.”
Ân Minh Tranh nói xong, lịch sự gật đầu với cô ta một cái rồi bế Thời Thanh xoay người rời đi.
Triệu Diệu Diệu: “… Chờ chút! Ân Tướng quân…”
“À đúng rồi.”
Người đàn ông quay đầu lại, Triệu Diệu Diệu đang
trên mặt đất trong lòng vui vẻ, còn tưởng rằng anh hồi tâm chuyển ý, cuối cùng thấy Ân Minh Tranh vẻ mặt đứng đắn vô cùng:
“Gọi điện đến sở quân y hết một ngàn tinh tệ, cô nhớ chuyển cho tôi đấy.”
…